CÙNG CHONG ĐÈN BÊN CỬA SỔ PHÍA TÂY


Edit: Nynuvola
Bên trong quân doanh hơn vạn người đóng quân, Triệu Vô Sách đi như giẫm trên đất bằng.
Lục Chiêu Bạch mặc giáp của binh lính theo sau lưng Triệu Vô Sách, nhìn hắn ung dung tự tại nói chuyện với một người, mà người nọ......
Y nhận ra hắn, là tướng lĩnh đi bên trái Tề Dược hôm mở yến tiệc đón gió tẩy trần - Tần Chiêu.
Tần Chiêu đưa bọn họ tới doanh trại của Tề Dược, thấp giọng nói: "Thuộc hạ đã chuẩn bị xong xuôi, mời điện hạ."
Triệu Vô Sách ừ, lại nghe thấy từ bên trong có giọng nói của đàn ông vang lên: "Ai ở bên ngoài?!"
Tần Chiêu vốn định đáp lời, Triệu Vô Sách đã ngăn lại, hắn chậm rãi rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đè vào khóa ẩn của chiếc lều lớn nhất.
Nghe thấy tiếng động, Tề Dược bật dậy rời khỏi giường, sau nó mềm nhũn ngã xuống.
Lão hoảng sợ cảm nhận cơ thể mềm như bông, lúc này mới chợt nhận ra bản thân đã bị bỏ thuốc.

Tiếp theo lão thấy lều trại được đẩy ra từ bên ngoài, mũi kiếm lóe hàn quang, mà người vừa bước vào cửa......
"Ngươi không chết?"
Lúc nhìn rõ người đến là Triệu Vô, Tề Dược tràn đầy khiếp sợ, nhưng khiếp sợ qua đi, lão lại có cảm giác nó nên là như vậy.
Triệu Vô Sách chết quá dễ dàng, Tề Dược luôn sinh lòng nghi ngờ, mãi đến khi vớt được thi thể bị thương từ dưới hồ lên, xác nhận thân phận của Triệu Vô Sách, lão mới bình tĩnh trở lại.
Ai ngờ......
Cuối cùng vẫn bị lừa.
Triệu Vô Sách cứ như đang tản bộ trong sân vắng, thảnh thơi đáp lời Tề Dược: "Đúng vậy, ta vốn dĩ đi một vòng trong điện Diêm Vương, nhưng Diêm Vương bảo với ta Ngươi ở nhân gian còn rất nhiều thù hận chưa chấm dứt, giết bọn chúng trước rồi quay về đây tìm ta, thế nên đầu trâu mặt ngựa dẫn ta quay lại."
Nghe Triệu Vô Sách bịa đặt lung tung, Lục Chiêu Bạch kinh ngạc.
Công nhận võ mồm của tên này đã đạt tầng thượng thừa, không biết luyện được từ bao giờ.
Triệu Vô Sách nhìn qua y, chỉ vào bày biện trong lều, nói: "Nhìn thấy chưa, người cầm quyền xa hoa lãng phí như thế, sao có thể chỉnh đốn tác phong trong quân được? A Bạch về sau nếu gặp phải loại quan viên thế này, thấy một giết một."
Lục Chiêu Bạch không trả lời, mắt Tề Dược sáng như đuốc nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách, lại liếc qua thanh kiếm lạnh lẽo của hắn, bình tĩnh hỏi: "Tối nay ngươi đến đây với mục đích gì?"

Triệu Vô Sách liền cười: "Tướng quân thông minh một đời, sao hiện tại cứ giả hồ đồ vậy.

Đương nhiên là......!Đưa ngươi xuống hoàng tuyền rồi."
Hắn vừa nói vừa chỉa mũi kiếm vào Tề Dược.
Tề Dược không có chút sức lực nào, cuộn chặt ngón tay trong chăn, vẻ mặt cũng trở nên trấn định: "Người chết không có giá trị lợi dụng, điện hạ là người thông minh, nên biết nếu để ta tồn tại, ngươi mới có được lợi ích càng lớn."
"Tề tướng quân coi ta là tên ngốc à? Ngươi là ông ngoại của Tứ ca đấy."
Triệu Vô Sách búng búng mũi kiếm phát ra âm thanh vang vọng, ngược lại khiến giọng Tề Dược thêm dồn dập.
"Thiên gia không có tình thân, hắn đã thất bại không gượng dậy được, nhưng ngươi thì khác!"
Lão thoáng thấy Triệu Vô Sách đi từng bước đến gần mình, sắc bén nhìn chằm chằm đối phương: "Ta muốn quyền thế, ngươi nếu có thể cho ta, ta sẽ hợp tác với ngươi, binh lực tài lực ta đều có, chỉ có lợi không hại ——"
Mũi kiếm của Triệu Vô Sách đã rà đến cổ lão, Tề Dược gấp gáp nói xong câu cuối cùng: "Điện hạ là người thông minh, không cần thiết lưỡng bại câu thương."
Triệu Vô Sách nhìn lão, chậm rãi nở nụ cười: "Mấy lời của Tề tướng quân đúng là làm ta thấy rung động đấy.

Đáng tiếc thứ mà ta muốn chính là cái đầu trên cổ ngươi."
Tề Dược siết chặt ngón tay tới độ chảy ra máu, lão dựa vào phần đau đớn này cố dồn sức lực, trầm giọng nói: "Giết ta, sau này ngươi cũng gặp không ít phiền toái, điện hạ xác định muốn xuống hoàng tuyền cùng ta hay sao?"
Lão nói đến đây thì đảo mắt sang đánh giá Lục Chiêu Bạch: "Chạy trốn còn mang theo luyến đồng, thứ quý giá đặt nơi đầu quả tim thế này, ngươi chịu bỏ y đi tìm chết?"
Dù sao cũng là Tề Dược, có rơi vào tình cảnh tệ hại vẫn sẽ có cách để đàm phán.
Triệu Vô Sách nghiêng đầu nhìn Lục Chiêu Bạch, giọng điệu mang theo ý đùa hỏi y: "A Bạch có sẵn sàng đi cùng ta xuống hoàng tuyền không?"
Người này lại bắt đầu nói chuyện không đứng đắn, Lục Chiêu Bạch mím môi im lặng, Tề Dược bắt đầu tỉ mỉ xem xét y.
Vốn chỉ định nhìn lướt qua, có điều ngay lập tức ông ta đã cau màu: "Ngươi......"
Tề Dược nhìn chằm chằm Lục Chiêu Bạch, cảm giác quen thuộc ùa về.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, lão đã thấy luyến đồng tên A Bạch này mang tới một cảm giác vô cùng quen thuộc, mà hiện tại quen thuộc đó càng làm lão thêm bất an.
"Ta có phải đã từng gặp qua ngươi?"

Lục Chiêu Bạch nhìn thẳng vào Tề Dược không tránh không né.
"Hoàng thành Đại Chu."
Bốn chữ vừa thốt ra, Tề Dược chợt trừng lớn mắt.
Trách không được......
"Ngươi là Lục Chiêu Bạch?!"
Lục Chiêu Bạch gật đầu: "Trí nhớ của Tề tướng quân rất tốt."
Ánh mắt Tề Dược từ người y chuyển sang Triệu Vô Sách, rốt cuộc hiểu rõ.
"Thì ra là thế, thì ra là thế!"
Trách không được lão đã thấy quen thuộc với Lục Chiêu Bạch từ cái nhìn đầu tiên, người này hóa ra lại là Thái tử Đại Chu đã mất nước!
"Thái tử Đại Chu rộng lượng thật đấy, đồng thời hầu hạ cả cha lẫn con, cảm giác như thế nào?"
Sắc mặt Lục Chiêu Bạch khẽ đổi, Triệu Vô Sách đằng đằng sát khí.
"Ta không ngại lúc này đưa ngươi lên đường."
Tề Dược nhìn y, lập tức nở nụ cười.
Lão cất tiếng cười to, tươi cười tràn đầy ác ý: "Lục điện hạ hứng khởi làm liều, chẳng lẽ thật sự nảy sinh hảo cảm với thứ đồ này sao? Nực cười, nực cười thay cho hoàng thất Ngô quốc ta, từ già đến trẻ đều bị một tên luyến đồng đùa bỡn điều khiển!"
"Cô vui là được, liên quan gì tới ngươi?"
Triệu Vô Sách dần trở nên mất kiên nhẫn, cầm kiếm đâm thẳng vào yết hầu Tề Dược, đúng lúc này thì biến cố xảy ra!
"Cẩn thận!"
Ám khí ẩn giấu được kích hoạt, đồng thời bắn về phía Triệu Vô Sách.
Lục Chiêu Bạch không chút nghĩ ngợi vội vàng nhắc nhở hắn, mau lẹ túm tay đối phương đẩy hắn nằm xuống đất.
Tề Dược thuận thế lăn vào trong, giơ tay đập lên đầu giường, đợt ám khí thứ hai nhanh chóng lao đến.

Lúc này đây đổi thành Triệu Vô Sách che chở cho y.
Kiếm trong tay bị ám khí đâm gãy, Triệu Vô Sách nhắm chuẩn thời cơ phóng kiếm đi, thanh kiếm chuẩn xác găm vào tay Tề Dược.
"A ——"
Tiếng kêu thảm thiết vặn vẹo vang lên, những đợt ám khí cuối cùng cũng dừng lại.
Mặt Triệu Vô Sách bị xước, máu chảy phân nửa khuôn mặt hắn nhưng Triệu Vô Sách không mấy để bụng, qua loa lau một cái, trước tiên trói gô Tề Dược lại.
Ban nãy Tề Dược là cố ý chọc giận Triệu Vô Sách để dẫn hắn đi tới gần chỗ bắn ám khí.
Ai ngờ Lục Chiêu Bạch nhận ra rồi kéo người nằm xuống.
Tề Dược bị trói chặt, sự bình tĩnh tan vỡ, lộ ra chút cảm xúc sợ hãi.

Đánh mất tiên cơ, lão đã không còn cơ hội khác.
"Ngươi không thể giết ta!"
Trên trán Tề Dược máu chảy ròng ròng, lòng bàn tay cũng là máu tươi đầm đìa, Triệu Vô Sách quét mắt nhìn lão: "Ta không giết ngươi."
Nhưng câu tiếp theo của hắn khiến hi vọng vừa lóe lên của lão chợt vụt tắt.
Triệu Vô Sách rút thanh kiếm trên đầu giường ra, đưa cho Lục Chiêu Bạch.
"A Bạch, dám giết người không?"
Hắn khống chế Tề Dược, lại đưa thanh kiếm giết người cho Lục Chiêu Bạch.
Lục Chiêu Bạch cầm thanh đoản kiếm, lẳng lặng nhìn hắn, nghe thấy Triệu Vô Sách cười khẽ: "Ta nhát gan, A Bạch giúp ta đưa lão đi nốt đoạn đường nhé?"
Rõ ràng bảo y tự tay đâm kẻ thù, nhưng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ.
Lục Chiêu Bạch siết chặt đoản kiếm, Tề Dược lúc này mới không giấu được khủng hoảng: "Không, ngươi, các ngươi đừng giết ta, ta có binh quyền, có nhân mạch, nếu các ngươi muốn ta có thể giúp các ngươi!"
Lục Chiêu Bạch không nhiều lời giống Triệu Vô Sách, y chỉ nhìn Tề Dược.
Năm đó lúc Tề Dược bức tử đế hậu Đại Chu, thanh đao giơ lên, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo: "Thắng làm vua thua làm giặc, bệ hạ, vận số Đại Chu đã hết, bổn tướng hôm nay đưa các ngươi lên đường."
Mà hiện tại Tề Dược đang ở trước mặt y, cái chết và nỗi sợ hãi bao phủ lão, Lục Chiêu Bạch chậm rãi mở miệng.
"Thắng làm vua thua làm giặc, hôm nay cũng đến phiên Tề tướng quân."
Chưa dứt lời, thanh kiếm đã cắt đứt yết hầu của Tề Dược.
Máu tươi phụt ra, nhiễm bẩn cả khuôn mặt lẫn bàn tay của Lục Chiêu Bạch.

Triệu Vô Sách buông tay, không có hắn khống chế, Tề Dược ngã xuống mặt đất.
Từ đầu đến cuối đều không liếc lão lấy một lần, toàn bộ ánh mắt đều dõi theo gương mặt Lục Chiêu Bạch.
Thấy biểu tình hờ hững của thiếu niên, Triệu Vô Sách lười nhác vỗ tay: "Kiếm pháp của A Bạch hay lắm."
Hắn đi tới đối diện với Lục Chiêu Bạch, nhận kiếm từ tay y ném xuống đất, sau đó nắm lấy tay đối phương.
Bạch ngọc đã nhuốm máu tươi, màu đỏ trông thật chướng mắt.
Động tác của Triệu Vô Sách rất chậm, nhưng cực kỳ tỉ mỉ.
Hắn bắt đầu giúp Lục Chiêu Bạch lau sạch máu trên tay.
Lục Chiêu Bạch không mở miệng, chỉ rũ mắt nhìn hắn cặm cụi lau đi máu nơi tay mình, đoạn nhìn sang Tề Dược chết không nhắm mắt mắt nằm trên đất.
Y bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ thẳng thừng chịu chết của phụ hoàng mẫu hậu năm ấy.
Còn có câu kia: "A Bạch, sống sót."
Suy nghĩ vẩn vơ bị người trước mặt kéo trở về.
Triệu Vô Sách nắm cằm y, giúp y lau máu tươi nơi mặt, hành động của hắn dịu dàng vô cùng, thủ thỉ hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
Nhẹ nhàng tựa hồ người trước mặt hắn là trân bảo vô giá.
Lục Chiêu Bạch cong môi, đáy mắt châm chọc: "Dơ rồi, lau không sạch nổi."
Y sớm đã dơ bẩn.
Lục Chiêu Bạch mười hai tuổi bị thiến, sau đó bị nam nhân đè dưới thân, từ đây thể xác và linh hồn không bao giờ có thể sạch sẽ trở lại nữa.
Động tác của Triệu Vô Sách chợt mạnh lên.
Lục Chiêu Bạch đau, thấy ánh mắt hắn đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Có ta ở đây.

A Bạch muốn làm gì cứ làm, muốn giết ai thì giết."
Dù hắn đang cười nhưng Lục Chiêu Bạch lại nhìn đến rõ ràng.
Đôi đồng tử ấy tối tăm đen như mực, khiến người không khỏi rung động.
Còn có lời mà hắn thốt ra.
Mang theo tình yêu cùng sự điên cuồng vô thức bộc lộ: "Ta đều có thể giúp ngươi lau sạch.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi