CÙNG CHONG ĐÈN BÊN CỬA SỔ PHÍA TÂY


Cuối giờ Sửu đầu giờ Dần, cách mười dặm về phía bắc kinh thành, địa long Vu Sơn chuyển mình, bừng tỉnh trong lòng dân chúng.

Giữa màn đêm đen như mực, có rất nhiều người nhìn thấy không trung bị xé toạc thành một lỗ thủng màu hồng.

Chỉ huy sứ dẫn theo binh mã vội vã đến hiện trường, bắt gặp Kinh Triệu Doãn đang ngáp lấy ngáp để, đợi kiểm tra tình cảnh trước mắt xong, lại thấy từ trong ánh mắt đối phương mấy phần kinh sợ.

Đây căn bản không phải địa long chuyển mình, mà là vụ nổ do người tạo ra, ở ngay nơi lỗ thủng do vụ nổ tạo thành, lộ ra một tấm bia đá chạm trổ tinh xảo.

Bên trên viết tám chữ —— Tử vi nghênh Thần, thiên mệnh trở về.

Dưới gối Triệu Mạch có bảy hoàng tử, người hiện tại được coi trọng nhất là Tứ hoàng tử, trong tên của hắn cũng có một chữ "Thần".

Nửa canh giờ sau, tấm bia đá với những vết xước được đưa đến trước long án của hoàng đế.

Triệu Mạch năm nay bốn mươi lăm, tự nhận là mặt trời đang buổi ban trưa, thế nhưng tảng đá này xuất hiện hung hăng đánh vào mặt ông ta.

Thiên tử giận dữ, Kinh Triệu Doãn quỳ trên mặt đất hồi bẩm càng thêm cẩn thận: "Tấm bia đá này có người cố tình chôn ở đây, chữ viết bên trên tội đáng muôn chết, vi thần cho rằng! ! Có người cố ý châm ngòi, thỉnh Hoàng Thượng minh giám.

"
Triệu Mạch tất nhiên nhìn thấu có người cố tình châm ngòi, mà đứa con ngoan của ông ta, Tứ hoàng tử Triệu Vô Thần, hiện tại đang quỳ gối dập đầu máu tươi đầm đìa trước cửa Ngự Thư Phòng, giống như sợ ông ta không thấy được vậy——
Nửa canh giờ trước chuyện mới truyền ra bên ngoài, tin tức của hắn đến cũng thật mau!
Triệu Mạch hít một hơi vào, giọng nói u ám: "Tra rõ cho trẫm.

"

Suốt buổi sáng này, Triệu Mạch cũng chưa nghỉ ngơi phút nào.

Đây là việc khó mà giấu giếm được, hôm nay tuy không phải đại triều nhưng các triều thần lại lần lượt kéo đến, có người nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, có người ý đồ thoát khỏi liên can mà đổ vấy cho người khác.

Từng người một tới, đều nhìn thấy rõ rành rành Triệu Vô Thần đang quỳ gối bên ngòi.

Tứ hoàng tử phong quang vô hạn ngày xưa, bây giờ chật vật bất kham, chỉ có đôi mắt vẫn chất chứa chân thành.

Lúc bị Triệu Mạch ra lệnh ép buộc đến đây, câu nói đầu tiên khi hắn mở miệng là: "Phụ hoàng, nhi thần là oan uổng!"
Hắn không tự tin như lúc trước nữa, thay vào đó là sự dè dặt cẩn trọng, Triệu Mạch nhìn hắn, trong lòng mắng một câu ngu xuẩn.

Đây là đứa con mà ông ta ký thác hi vọng của mọi người, thế mà ở thời điểm này làm ông ta hoàn toàn thất vọng.

"Người đâu, đưa Tứ hoàng tử đến Đại Lý Tự.

"
Một câu chốt hạ vận mệnh của Triệu Vô Thần, cũng khiến người đang quỳ trở nên hoảng sợ: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần một lòng chỉ muốn phụng dưỡng ngài, tuyệt đối không có nửa điểm đi quá giới hạn!"
Đáp lại hắn là giọng nói đầy tức giận của hoàng đế: "Đều điếc cả sao? Dẫn hắn đi xuống, đừng ở chỗ này làm mất mặt xấu hổ!"
! !
Chuyện của Tứ hoàng tử như là sét đánh xuống dòng sông, nước bắn tung tóe khắp nơi, khiến lòng người hoảng sợ.

Triều đình rối loạn, sau đến hậu cung, Tề Phi khóc lóc sướt mướt chạy qua chỗ hoàng đế kêu oan, đáng tiếc còn chưa nói được hai câu đã bị Triệu Mạch ra lệnh cưỡng ép cấm túc.

"Đứa con ngoan của ngươi phạm tội, giờ còn dám tới cầu tình với trẫm?"
Triệu Mạch chỉ cảm thấy mẹ con bọn họ bùn nhão không thể trét tường, Tề Phi xuất thân từ phủ tướng quân, phụ thân của nàng là người trấn thủ Tây Bắc - Tề Dược, hoàng đế có ý ràng buộc Triệu Vô Thần, đáng tiếc cha anh hùng con nhát gan, hắn đã như vậy, Tề Dược cũng thế.


Đối với Tề Phi đang khóc lóc thảm thiết kia, Triệu Mạch lười giải thích quá nhiều, sai người đưa nàng hồi cung.

Triệu Mạch tâm phiền ý loạn quay về điện Trường Nhạc, giữa đường dừng lại nghỉ chân.

Ngày mùa thu gió nhẹ ấm áp, có tiếng đàn vang lên xoa dịu sự nôn nóng của ông ta.

Triệu Mạch tập trung lắng nghe, nương theo tiếng đàn, chỉ thấy xa xa nơi đình hóng gió có một thiếu niên đang ngồi gảy đàn huyền cầm, khuôn mặt hơi cúi xuống, bình lặng yên tĩnh.

Lòng Triệu Mặc thoáng rung động, thả nhẹ bước chân đi qua, người nọ rốt cuộc bị tiếng bước chân quấy nhiễu, giây phút gương mặt ấy nâng lên, đầu tiên là kinh ngạc xen lẫn vui mừng, theo sau là thấp thỏm: "Nhi thần thỉnh an phụ hoàng!"
Tâm tư không đứng đắn của Triệu Mạch nháy mắt bay sạch.

Từ xa nhìn thấy người này như phát sáng, tới gần mới phát hiện thì ra là con trai mình! !
Triệu Mạch tự nhận không phải cầm thú, chỉ là khó nén cảm giác xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đứng lên đi.

"
Vương Kiều hầu hạ cạnh hoàng đế cười nói: "Tuy nói đầu thu, nhưng sức khỏe của Lục điện hạ yếu ớt, thủy đình rất lạnh, để nô tài đi lấy cho ngài một chiếc áo khoác ngoài.

"
Được nhắc nhở, hắn câu nệ nói tiếng cảm tạ, Triệu Mạch lúc này mới giật mình nhớ ra, thiếu niên trước mặt là đứa con thứ sáu của ông ta, Triệu Vô Sách.

Con cái của Triệu Mạch nhiều, mẹ đẻ của Triệu Vô Sách là vũ cơ, từ khi ra đời đã không được ông ta coi trọng, tuy nói lúc nào cũng tới thỉnh an, đáng tiếc mười thì hết tám lần Triệu Mạch lười gặp hắn.


Nhưng có lẽ là được tiếng đàn xoa dịu nôn nóng trong lòng, biểu tình của Triệu Mạch cũng hiền hòa hơn, bảo Vương Kiều đi điện Trường Nhạc lấy áo khoác, chính mình ở lại ngồi xuống vị trí ban đầu con trai ngồi: "Học đánh đàn khi nào?"
Lúc Triệu Vô Sách đối mặt ông ta, hành động hết sức dè dặt, khuôn mặt lộ rõ sự ngưỡng mộ: "Khoảng hai ba năm, nhi thần đi theo Diêu tiên sinh học, có điều học nghệ không tinh, phụ hoàng thứ tội.

"
Vóc dáng hắn cao ráo, chỉ là hơi gầy chút, tựa hồ một trận gió thổi qua là có thể bay đi.

Triệu Mạch đánh giá hắn, đứa nhỏ này lớn lên tuấn tú, mặt mày tinh xảo, ánh mắt trong trẻo, đơn thuần không rành thế sự.

Sự ngưỡng mộ trong mắt hắn dành cho Triệu Mặc cũng vô cùng rõ ràng.

Trước nay chưa từng để ý, hậu cung cũng có người đối với ông ta chân thành, đáng tiếc bị xem nhẹ.

Triệu Mạch nghĩ tới đây, ánh mắt lướt qua bàn đá.

Nơi đó để một chồng sách chép kinh Phật, đã chép được một nửa.

Triệu Mạch tiện tay cầm lấy, liền thấy Triệu Vô Sách lo lắng nắm chặt cổ tay cáo.

Đợi tới khi nhận ra chữ trên mặt bản chép tay là Kim Cương Kinh, trong lòng ông ta xem như hiểu phần nào, hỏi: "Ngươi chép cho ai sao?"
Triệu Vô Sách đỏ mặt chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Chép cho phụ hoàng ạ.

"
Triệu Mạch cười khẽ, ánh mắt dừng trên cuốn Kim Cương Kinh, chữ viết quy củ, rất giống với người, là đứa trẻ biết lễ nghĩa nhưng nhát gan, đáng tiếc khó rèn thành thép.

Có điều! !
Triệu Mạch đứng dậy, hỏi hắn: "Trẫm nhớ không lầm, ngươi hiện tại còn chưa được giao việc?"
Triệu Vô Sách càng thêm thấp thỏm: "Nhi thần ngu dốt, không được trọng dụng, thỉnh phụ hoàng thứ tội.

"

"Ngươi chép kinh rất khá, không tính ngu dốt.

"
Triệu Mạch nói, thấy Vương Kiều đã mang áo khoác của ông ta đến, bèn ra hiệu phủ thêm cho Triệu Vô Sách, tiếp tục nói: "Tấm lòng hiếu thảo của ngươi trẫm nhận, chép xong đưa đến cho trẫm.

"
Nghe vậy, Triệu Vô Sách tỏ vẻ vui mừng: "Nhi thần, nhi thần tuân mệnh.

"
Triệu Mạch vỗ vai hắn, vóc dáng Triệu Vô Sách gầy guộc, mặc quần áo cũng chẳng thấy uy nghiêm bao nhiêu, ngược lại có chút buồn cười.

Nhưng đôi đồng tử kia quá sạch sẽ, làm người sinh lòng thương tiếc.

"Thủy đình gió lạnh, ngươi về sớm chút đi.

"
Triệu Mạch bỏ lại câu này, mang theo Vương Kiều rời đi trong ánh mắt sùng bái của Triệu Vô Sách.

Mãi đến khi người đã đi xa, Triệu Vô Sách mới rũ mắt, tùy tay ném áo khoác qua một bên, ánh mắt dừng ở chồng Kim Cương Kinh kia, nở nụ cười mỉa mai.

Gió thổi qua, giấy chép Kim Cương Kinh cũng bị cuốn theo, rơi vào trong nước, biến mực in trên giấy thành một mảng màu mơ hồ.

Giống như đôi mắt lúc này của hắn.

Thù hằn quẩn quanh, kéo dài vô tận.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi