CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Qua tháng sáu, thời tiết hoàn toàn nóng lên.
Thời gian luyện tập buổi sáng của Huệ tần cũng bị thay đổi, mỗi ngày mặt trời còn chưa lên đã rời giường luyện võ, tranh thủ thời tiết chưa kịp nóng nhanh chóng luyện kiếm sau đó trở về phòng. Càng ngày Huệ tần càng không thích nhúc nhích, thậm chí khi Hoàng Thượng phân phó nhiệm vụ cho nàng, nàng cũng không mấy hứng thú, cả ngày chỉ muốn ngồi cạnh băng bồn. Không chỉ như thế mà ngay cả sức ăn cũng giảm xuống rất nhiều, mỗi ngày Kim Đào đều phải tới Ngự Thiện Phòng hỏi một chút xem hôm nay có đồ gì mới mẻ hay không.
Gần đây khi cung nữ Bích Nguyệt Cung nói chuyện bát quái, mỗi lần nhắc tới hai vị chủ tử, bọn họ đều vì sự tương phản của hai người mà lắc đầu thở dài.
So sánh với cái nóng bức của mùa hè năm ngoái thì năm nay trong phòng Thu Vãn có băng bồn cho nên nàng không hề cảm thấy thời tiết khó chịu. Chẳng những nàng không bị ảnh hưởng bởi thời tiết như Huệ tần, thậm chí ngay cả sức ăn cũng tốt hơn không ít, lượng thức ăn mỗi ngày một nhiều thêm.
Thời điểm Tình Hương nói chuyện phiếm cùng Kim Đào cũng nhịn không được mà than thở: “Gần đây chủ tử của muội mỗi ngày phải ăn tới bốn năm đĩa điểm tâm, hơn nữa cơm trưa cơm tối cũng vẫn ăn như bình thường, có khi còn ăn nhiều hơn ngày thường một chén cơm đấy. Muội theo chủ tử đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ muội chưa từng thấy chủ tử ăn nhiều như vậy, mặt chủ tử nhà muội cũng tròn hơn rất nhiều rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mấy ngày nay nhìn chủ tử biến thành mèo, mỗi ngày nhìn thấy Ngự Miêu chạy ra ngoài, nàng luôn cảm thấy dáng người Ngự Miêu dường như mượt mà hơn trước không ít.
“Như vậy không tốt sao?” Kim Đào thở dài: “Trước kia nương nương chúng ta một bữa có thể ăn bốn chén cơm, hiện tại thời tiết nóng lên, lượng cơm cũng giảm đi rất nhiều, ngày trước có thể ăn bốn chén, hiện tại cũng chỉ có thể ăn ba chén rưỡi.”
Tình Hương: “……”
Tình Hương nhịn không được nghĩ: Hình như cũng không bớt đi bao nhiêu nha……
Tuy nhiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang thở dài của Kim Đào, Tình Hương lại yên lặng nuốt những lời này trở vào.
Mà bên kia, Thu Vãn đang ăn điểm tâm cùng Huệ tần, trong tay Huệ tần cầm quyển binh thư, nhìn bộ dáng Thu Vãn ngồi bên cạnh ăn ngấu nghiến, lực chú ý không thể không bị Thu Vãn hấp dẫn, mặc cho binh pháp có tinh diệu đến mức nào cũng không còn sức hấp dẫn đối với nàng.

Huệ tần nhịn không được nói: “Muội bị cắt xén thức ăn? Hay là muội căn bản chưa ăn cơm trưa? Nhìn bộ dáng này của muội, người không biết còn tưởng rằng Bích Nguyệt Cung của ta là cái xóm nghèo đấy.”
Thu Vãn nuốt miếng điểm tâm trong miệng, nói: “Thời tiết nóng lên đương nhiên lượng cơm cũng phải tăng lên.”
“Muội ngụy biện kiểu gì vậy?” Huệ tần duỗi tay lấy đĩa trái cây từ trong băng bồn ra, cắn một miếng to, nói mơ hồ: “Các phi tần khác mỗi ngày đều tính toán lượng cơm, sợ ăn nhiều sẽ béo, một đám chỉ hận không thể gầy thành yêu tinh. Còn muội thì ngược lại, thời tiết này càng ngày càng nóng, muội cũng béo lên một vòng.”
Động tác trong tay Thu Vãn chợt khựng lại.
Nàng run sợ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: “Béo, béo!?”
“Đúng vậy.”
“Sao, sao có thể?!” Thu Vãn luống cuống: “Muội cũng ăn không nhiều, chỉ chỉ……”
Chỉ nhiều hơn trước vài đĩa điểm tâm mà thôi……
Thu Vãn mơ hồ nhớ lại, ngày thường Tình Hương cũng từng nhắc nhở nàng vấn đề này, tuy nhiên nàng không để trong lòng, không phải chỉ ăn nhiều hơn trước một chút thôi sao? Hiện giờ Huệ tần nhắc tới, cuối cùng nàng mới cảm giác không thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn vội vàng ném miếng điểm tâm cắn dở trong tay xuống, sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ bụng mình, không biết vì sao nàng cảm giác bụng mình tròn hơn một chút.
Nàng miễn cưỡng tươi cười: “Huệ tần nương nương, ngài đang nói giỡn với muội ……”

“Ta không có việc gì nói giỡn với muội làm gì? Không tin muội cứ hỏi Kim Đào đi, mặt muội lớn hơn trước một vòng, thậm chí còn tròn hơn quả dưa hấu này đấy.” Huệ tần thuận miệng nói: “Hơn nữa, gần nhất ta thấy Ngọc Cầu hình như cũng béo lên không ít, tròn vo giống một quả bóng, mùa hè tới rồi, vì sao muội và Ngọc Cầu ngược lại càng béo lên thế.”
Thu Vãn nghẹn họng.
Nàng mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm nửa quả dưa hấu trên bàn, phần thịt đỏ mọng dính đầy nước trong suốt, trông vô cũng hấp dẫn. Đổi lại ngày thường, lúc này Thu Vãn đã sớm vươn tay ra rồi, nhưng lần này nhìn thấy quả dưa hấu được cắt thành các miếng to nhỏ khác nhau, nghĩ tới bộ dáng tròn vo trước khi cắt, dù thế nào nàng cũng không dám vươn tay.
Thu Vãn thất hồn lạc phách trở về phòng mình, thời điểm chờ Tình Hương bưng điểm tâm tới, nàng sờ sờ bụng mình chỉ cảm thấy đói đến hoảng, cuối cùng vẫn không nhịn được, run rẩy vươn tay về phía đĩa điểm tâm.
Buổi tối.
Sau khi ngủ đủ giấc, Thu Vãn mở to mắt, đầu tiên là lăn một vòng trên giường, lười biếng duỗi eo một cái, sau đó đứng dậy hướng về phía bên ngoài “Meo” một tiếng mềm như bông.
Tình Hương chờ ở bên ngoài nhanh chóng đi đến trước giường ôm nàng lên.
Từ sau khi thân phận Ngự Miêu của Thu Vãn bị phát hiện, Tình Hương liền chủ động nói mỗi ngày muốn ôm nàng ra khỏi Bích Nguyệt Cung giao vào trong tay thị vệ bên ngoài. Thu Vãn không lay chuyển được quyết định của Tình Hương nên đành phải đáp ứng.
Tình Hương bế nàng lên, thuần thục sờ lông nàng, nắn bóp móng vuốt của nàng, thời điểm đang định xoay người đi ra, Thu Vãn lại vươn móng vuốt túm túm lấy áo Tình Hương chỉ vào gương đồng trên bàn trang điểm, ngửa đầu “Meo” một tiếng.
Tình Hương dừng bước chân, nghi hoặc nói: “Chủ tử?”
“Meo!”

“Chủ tử, ngài muốn soi gương sao?”
“Meo!”
Lúc này Tình Hương mới ôm Thu Vãn tới bàn trang điểm.
Thật cẩn thận đặt Thu Vãn xuống, chân trước vừa đụng tới bàn, Thu Vãn liền lập tức tiến tới trước gương đồng, mở to mắt mèo, nhìn kỹ bộ dáng mình bên trong gương đồng.
Da lông vẫn trắng như tuyết, bộ lông dài bồng bềnh mềm mại tạo ra ảo giác dường như  mèo trắng đứng trước gương đồng là một cục bột tròn vo màu trắng. Thu Vãn ngừng thở, vươn móng vuốt đè ép lông trên người mình xuống, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại.
Quả nhiên Huệ tần nương nương nhìn lầm rồi.
Thu Vãn vui mừng suy nghĩ: Đều do bộ lông của nàng quá dày, có lẽ chính vì thế nên mới khiến Huệ tần nương nương sinh ra ảo giác là nàng mập lên.
Thu Vãn tự an ủi chính mình một phen, tâm trạng hoảng loạn cuối cùng cũng được trấn an.
“Chủ tử?”
Thu Vãn ve vẩy cái đuôi, lại nhảy về trong ngực Tình Hương.
Nàng được Tình Hương ôm ra khỏi Bích Nguyệt Cung, thời điểm đang chuẩn bị giao vào  trong tay thị vệ, Thu Vãn do dự một chút, cuối cùng quyết định không nằm trong ngực thị vệ tới chỗ Hoàng Thượng nữa, nàng nhảy xuống mặt đất, meo một tiếng với thị vệ, sau đó lộc cộc chạy ra ngoài.
Thị vệ sửng sốt, sau đó vội vàng đuổi theo phía sau nàng.
Khoảng cách từ tẩm cung Hoàng Thượng tới Bích Nguyệt Cung cũng không ngắn, thời điểm Thu Vãn hự hự chạy đến, nàng mệt mỏi tới mức ngay cả sức lực bước qua ngạch cửa cũng không có. Nàng gian nan nhảy qua, sau đó ghé vào cạnh cửa thở hổn hển không nhúc nhích.

Tiêu Vân Hoàn vội vàng đi tới ôm nàng lên.
Hắn vừa vuốt lông cho nàng, vừa hỏi thị vệ phía sau: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ nói lại chuyện vừa rồi một lần.
“Ngọc Cầu tự chạy tới?” Tiêu Vân Hoàn kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy? Trước nay Ngọc Cầu không chủ động chạy tới như vậy.”
“Vi…… Vi thần cũng không biết.”
“Thôi, nếu Ngọc Cầu nguyện ý chạy ngươi cứ để mặc nó chạy đi.” Tiêu Vân Hoàn vuốt ve mèo trắng trong ngực, nói: “Ngọc Cầu thông minh như vậy, có lẽ đã phát hiện ra gần đây mình mập lên cho nên mới bắt đầu vận động đi.”
Thu Vãn: “……”
“Meo!!!!”
Tác giả có lời muốn nói: 
Vì sao?!
Vì sao???

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi