CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Liễu Thường Tại vừa đe dọa vừa xúi giục bằng cả tình cảm và lý lẽ, mặt tốt mặt xấu đều nói vô số lần, nhưng cố tình Thu Vãn lại không bị thuyết phục, bất luận nàng ta nói cái gì, Thu Vãn đều không mở miệng đồng ý.
“Này, ta nói chuyện với ngươi, ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Liễu thường tại hung hăng nói: “Chỉ cần ta nói với cha ta một tiếng, một tiểu quan như cha ngươi sẽ không có trái ngọt mà ăn. Nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta còn có thể dìu dắt ngươi một phen, nên lựa chọn thế nào, chính ngươi rõ ràng đi?”
Thu Vãn chần chờ một chút, há mồm đang định nói chuyện, nhưng chữ thứ nhất còn chưa nói ra đã nghe nơi xa truyền đến tiểu thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Lời này lập tức khiến câu nói trong cổ họng Thu Vãn nghẹn trở về.
Bóng dáng màu vàng vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người trong Ngự Hoa Viên lập tức bị thu hút. Liễu thường tại cũng nhanh chóng quay đầu lại, toàn bộ tâm tư đều rơi trên người Hoàng Thượng, ngay cả Thu Vãn có đồng ý hay không nàng ta cũng không rảnh lo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy các phi tần khác đã đi về phía Hoàng Thượng, Liễu thường tại quýnh lên, vội vội vàng vàng nói với Thu Vãn: “Tự ngươi nghĩ kỹ đi.” Sau đó lập tức dắt theo cung nữ bên người bước nhỏ qua đó.
Thu Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng đứng từ xa hành lễ với người bên kia, nhưng không tiến lại gần như những người khác mà dẫn theo Tình Hương tìm được một góc không người núp vào.
“Chủ tử.” Tình Hương lo lắng nhìn nàng: “Liễu thường tại ……”

“Sợ cái gì, từ khi nào lá gan của ngươi lại nhỏ như vậy, ngay cả ta cũng không sợ đâu.” Thu Vãn đè thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng quên ân sư của cha ta là ai.”
Tình Hương hơi suy nghĩ, sau đó ánh mắt lập tức sáng lên.
Thu phụ tuy rằng đến bây giờ vẫn là một vị quan nhỏ, nhưng ngay từ khi còn trẻ đã vô cùng xuất sắc, ân sư của ông là một vị đại nho. Vốn ông cũng là đệ tử đắc ý nhất của vị đại nho đó, tuy nhiên cố tình Thu phụ trời sinh lười biếng, đọc sách bị thúc giục, đi thi bị thúc giục, ngay cả làm quan cũng do bị thúc giục. Sau này thật vất vả mới tìm được một chức quan nhỏ thanh nhàn, không có nhiều cơ hội tấn chức, đương nhiên cũng không có mấy việc để làm, Thu phụ cực kỳ vừa lòng. Ân sư của ông còn hận rèn sắt không thành thép, nhưng sau khi Thu phụ làm quan xong thì ai cũng không thể thúc giục được ông, thời gian lâu dần, Thu phụ nổi tiếng năm đó cũng dần dần bị người quên đi.
Tuy rằng thất vọng về đệ tử, nhưng mối quan hệ giữa sư huynh đệ giữa các đệ tử thật sự rất tốt, sư huynh sư đệ của Thu phụ đều làm quan trong triều, tuy rằng Thu phụ không hay qua lại với những người khác, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các sư huynh đệ cũng sẽ không mặc kệ.
Hơn nữa, Thu Vãn đối với cha mình cũng hiểu biết một vài, nàng rất tin tưởng, vì một cuộc sống an ổn lười biếng, ông khẳng định sẽ không làm ra chuyện gì để người ngoài bắt được nhược điểm, làm phiền tới cuộc sống yên bình của ông.
“Chủ tử, Hoàng Thượng ở nơi đó, các nương nương khác đều đi qua, vì sao ngài không qua đó?” Tình Hương vội la lên: “Nếu có thể lộ mặt trước mặt Hoàng Thượng để Hoàng Thượng nhớ kỹ, ngày tấn chức của chủ tử sẽ không xa, cũng không cần nhìn sắc mặt Liễu thường tại mà sống nữa.”
Thu Vãn lắc đầu, tiếp tục né tránh ở một nơi hẻo lánh hơn.
Ngự Hoa Viên rất lớn, cho dù tất cả phi tần trong hậu cung đều đến nơi này thì nó vẫn vô cùng trống trải. Hầu hết các phi tần đều muốn lại gần Hoàng Thượng, Thu Vãn tránh ở nơi hẻo lánh này, vừa đứng liền không có ai nhớ tới nàng, cũng không đi tìm nàng.
Hoa mai trong Ngự Hoa Viên nở rất đẹp, Thu Vãn ngồi thưởng hoa trong chốc lát, bỗng nhiên có hứng thú, lập tức tống cổ Tình Hương đi lấy một bình trà nóng và điểm tâm tới đây.

Chờ Tình Hương đi khuất, nàng nhìn trái nhìn phải, thấy bốn bề vắng lặng liền trực tiếp vén tay áo lên, sử dụng cùng lúc cả tay chân bò lên cây.
Nàng ngồi lên thân cây, ôm cành khô dùng sức lắc mạnh, cánh hoa rào rạt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã phủ kín mặt đất. Thu Vãn thấy rơi đủ rồi, lúc này mới từ trên cây bò xuống, ngồi xổm dưới đất dùng tay nhặt cánh hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên mặt đất bao phủ một lớp tuyết, bởi vì không có người dẫm lên nên cánh hoa rơi xuống đất vẫn rất sạch sẽ. Thu Vãn hài lòng nhặt đầy một túi tiền, tính toán trở về sẽ bảo Tình Hương làm bánh hoa mai cho mình ăn.
“Meo ~”
Tiếng kêu mềm như bông từ phía sau truyền đến, Thu Vãn vừa quay đầu lại liền thấy mèo sữa nhỏ đang đứng phía sau, nghiêng đầu nhìn mình.
“Sửu Cầu!” Thu Vãn vui vẻ ôm mèo nhỏ lên, thân mật cọ cọ: “Ngươi lại tìm được ta.”
Nàng vừa nói xong liền lập tức khẩn trương, ôm mèo nhỏ, cảnh giác đánh giá chung quanh, thẳng tới khi xác định Tiêu Vân Hoàn không có đây, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Ngươi lại chạy loạn, nếu Hoàng Thượng biết được nhất định sẽ sốt ruột.” Thu Vãn sờ sờ lông trên lưng nó: “Ta cùng ngươi ở chỗ này chờ, nếu không có ai tới tìm ngươi, ta sẽ đưa ngươi trở về.” Nàng không dám trở lại luôn, gặp Hoàng Thượng là chuyện nhỏ nhưng bị các phi tần khác thấy được lại là chuyện lớn.
Cuộc gặp gỡ mấy ngày này thật sự khiến nàng phiền muộn, kỳ thật Thu Vãn cũng từng ảo tưởng mình sẽ được sủng ái, nhưng lại không nghĩ tới nếu được sủng ái sẽ gặp bao nhiêu rắc rối.
Thu phụ là người lười biếng, thân làm nữ nhi, Thu Vãn cũng có chút tương tự với ông, nàng chỉ thích một cuộc sống yên bình, không đấu đá.
Tâm tình nàng buồn bực, có rất nhiều lời không thể nói với Tình Hương , hiện tại nơi này không một bóng người, chỉ còn lại Sửu Cầu nhỏ bé, bầu tâm sự trong lòng Thu Vãn lập tức thôi thúc muốn phát tiết ra ngoài.
Nàng ngồi xổm ôm Sửu Cầu, vừa vuốt lông cho nó, vừa nhỏ giọng nỉ non: “Sửu Cầu, ngươi nói rốt cuộc Hoàng Thượng đang nghĩ gì, vì sao người lại thích mèo như vậy? Ngươi đi đến đâu hắn theo tới đó, ngày tháng trước kia thật tốt, kết quả hiện tại mỗi ngày các nương nương đều nhìn ta không vừa mắt, tìm mọi cách ngáng chân ta, khiến ta ngay cả ngủ cũng không dám ngủ.”
“Meo ~”
“Ngươi còn kêu nữa.” Thu Vãn chọc chọc đầu nó: “Chính là vì ngươi, đều do ngươi, mỗi lần vừa thấy ta liền chạy tới, ta đưa mắt ra hiệu cho ngươi như thế nào cũng không được, sao ngươi ngốc thế, ngươi nhìn xem, ngươi thật sự hại ta thê thảm rồi.”
“Meo ~” Sửu Cầu vô tội nhìn nàng.
Thu Vãn thở dài: “Thôi, ngươi ngốc cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ta nên biết từ sớm mới phải. Chừng nào thì ngươi có thể thông minh một chút, lúc đó ta thật đúng là phải cám ơn trời đất. Không nói quá thông minh, ít nhất cũng đừng kéo sự chú ý của Hoàng Thượng lên người ta chứ……”
Lớp tuyết dày trên mặt đất che giấu mọi thanh âm.
Tiêu Vân Hoàn chậm rãi đến gần, giọng nói thanh thúy của nữ tử đang ngồi xoay lưng lại với hắn truyền đến.

“…… Nếu sau này Hoàng Thượng cách ta xa một chút thì tốt rồi. Giống như hôm nay vậy, chỉ có ngươi tới thôi, Hoàng Thượng bị những nương nương quấn lấy, như vậy ta có thể chơi với ngươi, sẽ không tiếp xúc với Hoàng Thượng, cũng không bị những người khác đố kỵ, một mũi tên trúng ba con chim, ngươi nói có đúng hay không? Sửu Cầu?”
“Meo ~”
“Vậy ngươi cần phải nhớ kỹ, sau này chỉ cho một mèo tới đây, không được dẫn những người khác đến, ngay cả Hoàng Thượng cũng không được, biết không?”
“Meo ~”
Cao Bình Sơn ở bên cạnh thật cẩn thận nhìn hắn một cái.
Tiêu Vân Hoàn hơi hơi lắc đầu, khoanh tay đứng yên trên nền tuyết trắng, quang minh chính đại nghe lén Thu Thường Tại lá gan cực nhỏ đang lầm bầm lầu bầu cách đó không xa.
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: QAQ……

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi