CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Thu Vãn đang được vuốt ve một cách thoải mái, bỗng dưng cảm thấy bàn tay to trên người đột ngột dừng lại, sau đó ngừng hẳn.
“Meo?” Nàng ngửa đầu kêu meo một tiếng với Tiêu Vân Hoàn, thúc giục hắn tiếp tục vuốt lông cho mình.
Tiêu Vân Hoàn xụ mặt, hiếm khi không chiều theo ý nàng, hắn ôm nàng xoay người ngồi trước bàn, nhẹ nhàng đặt nàng lên bàn.
“Meo?”
Thu Vãn hoang mang kêu một tiếng, nàng quay đầu nhìn bản thân một lượt, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy điểm nào không thích hợp. Nàng đuổi theo cái đuôi của mình xoay tròn một vòng, ngẩng đầu vô tội hướng về phía Tiêu Vân Hoàn: “Meo?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngọc Cầu.” Tiêu Vân Hoàn xụ mặt, nghiêm trang nhìn nàng: “Ngươi nói cho trẫm biết, đêm qua ngươi không trở về, rốt cuộc là ngươi đã đi đâu?”
“Meo ~”
Thu Vãn thẹn thùng cúi đầu vùi mặt vào giữa hai chân trước.
Bệ hạ! Thu Vãn…… đêm qua Thu Vãn ở chỗ này!

Bộ dáng thẹn thùng của nàng, rơi vào trong mắt Tiêu Vân Hoàn, chỉ có thể khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng bốc cao hơn.
“Ngọc Cầu!” Tiêu Vân Hoàn tức giận nói: “Không được gạt trẫm!”
“Meo? Meo meo meo?”
Thu Vãn muốn hôn mê.
Nàng cũng không muốn giấu diếm bệ hạ chuyện gì, chuyện nàng có thể biến thành mèo, nàng cũng không lừa gạt, chẳng qua là không có chủ động thẳng thắn mà thôi, bệ hạ không phát hiện, đó là vấn đề của bệ hạ, không liên quan gì tới nàng. Tối qua nàng không trở về, còn không phải là bởi vì bệ hạ sao?
Nghĩ đến đây, Thu Vãn càng thêm đúng lý hợp tình kêu meo meo.
Tiêu Vân Hoàn chọc chọc đầu nàng: “Ngươi một đêm không về, nhưng vẫn cảm thấy mình đúng lý hợp tình, chẳng lẽ trẫm là người sai?”
“Meo meo meo!” Không sai!
Tiêu Vân Hoàn thiếu chút nữa bị nàng chọc cười, sức lực chỉ lên đầu nàng cũng giảm nhẹ một chút: “Là trẫm sai? Hay ngươi sai?”
“Meo meo meo!” Bệ hạ!
“Ngươi một đêm không về, không biết là lăn lộn với con mèo hoang nào ở trong cung, chính mình không thừa nhận, thế nhưng còn đem sai lầm đẩy lên đầu trẫm?” Tiêu Vân Hoàn rút từ giá bút ra một chiếc bút lông, đưa tới trước mặt nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự chú ý của Thu Vãn lập tức bị bút lông thu hút, nàng không cầm lòng vươn móng vuốt ra thăm dò đầu bút lông. Tuy nhiên nàng còn chưa bắt được, Tiêu Vân Hoàn đã đột ngột nâng tay lên, tránh khỏi động tác của nàng.
Dưới ánh mắt buồn bực của Thu Vãn, hắn đem chiếc bút lông kia thả lại giá bút.
“Meo?”
Tiêu Vân Hoàn vẻ mặt sắc lạnh: “Cho dù ngươi là con mèo trẫm yêu thích nhất, nhưng một khi chọc giận trẫm, trẫm sẽ không nhân nhượng mọi chuyện với ngươi nữa.”
Trong lòng Thu Vãn run lên, nàng co rúm lại, trên mặt đã sinh ra vài phần sợ hãi.
Sao nàng có thể quên được, hoàng ân khó chiều, nếu không phải nàng có thể biến thành mèo thì hiện tại ngay cả cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng nàng cũng không có. Cho dù có cũng là sợ hãi không dám ngẩng đầu, ngày thường Hoàng Thượng đối xử với nàng quá dịu dàng, thế cho nên nàng đã quên mất Hoàng Thượng là nhân vật tôn quý tới mức nào, dẫn tới nhất thời mạo phạm. Nửa ngày sau nàng cũng không phản ứng lại, cũng không kịp thời tỉnh táo.

Nếu Hoàng Thượng tức giận, thiên tử tức giận, chính là……
“Nếu ngươi chọc trẫm tức giận, trẫm sẽ trừng phạt ngươi, mặc kệ ngươi làm nũng như thế nào, trẫm cũng sẽ không cùng ngươi chơi bút lông nữa.” Tiêu Vân Hoàn lạnh lùng nói.
Thu Vãn sửng sốt.
Meo meo meo??
Bệ hạ người vừa nói cái gì?
Hình như ta có chút nghe không rõ!
“Gậy trêu mèo cũng không được.” Tiêu Vân Hoàn bổ sung nói: “Chuột vải cũng không có khả năng. Trẫm hạ lệnh cho Công Bộ nghiên cứu chế tạo ra con chuột bằng dây cót, cũng sẽ không cho ngươi chơi.”
Thu Vãn nhất thời vô cùng xấu hổ.
Cố tình Tiêu Vân Hoàn lại nói rất nghiêm túc, giống như đang hạ thánh chỉ vậy, cho dù Thu Vãn có ý định suy xét kiểm điểm lại bản thân mình, cuối cùng tất cả đều bị những lời này của hắn đẩy ngược trở về.
Thu Vãn trầm mặc thật lâu, sau khi Tiêu Vân Hoàn hoang mang gọi nàng một tiếng, nàng mới meo meo phấn khởi, dùng lớp lót thịt mềm mại vỗ vỗ lên mặt hắn, gương mặt hắn bỗng chốc bị vô số bàn tay mèo tập kích.
Tiêu Vân Hoàn bụm mặt, gương mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cao Bình Sơn ở bên cạnh thật sự không chịu đựng được nữa, đành phải tiến lên nhắc nhở nói: “Bệ hạ, hiện tại thời tiết lạnh lẽo, vẫn chưa tới mùa giao phối của mèo, có lẽ Ngự Miêu ra ngoài không phải làm loại chuyện này……”

Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn bộ dáng phẫn nộ của Thu Vãn, tức khắc hiểu rõ, hắn một tay bế nàng lên hôn hôn: “Trẫm biết mà, Ngọc Cầu của trẫm giữ mình trong sạch, không giống những con mèo khác đâu.”
Thu Vãn không còn sức để trợn trắng mắt, chỉ có thể uể oải ghé vào trong ngực hắn meo một tiếng.
“Không phải làm chuyện đó với mèo hoang bên ngoài?” Tiêu Vân Hoàn lại hỏi: “Vậy ngươi đánh nhau với chúng sao?”
“Meo!”
Trông nàng có chỗ nào giống một con mèo biết đánh nhau đâu!
“Không, Ngọc Cầu của trẫm dịu ngoan như vậy, sẽ không thô lỗ động thủ giống mấy con mèo hoang khác.” Tiêu Vân Hoàn cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó hắn lại nhíu mày, nói: “Là ai dám động thủ với Ngự Miêu của trẫm?”
Ngoại trừ ngài, còn có ai vào đây? Bệ hạ?
Thu Vãn vô lực than thở ở trong lòng.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi