CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Nghe thấy tiếng kêu của Sửu Cầu, Thu Vãn mới giật mình phản ứng lại rốt cuộc mình vừa làm gì, ngay cả Tình Hương đi theo phía sau nàng cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chủ tớ hai người vội vàng quỳ xuống, gục trên mặt đất run bần bật.
Tiêu Vân Hoàn trầm mặt, trên tay ôm Sửu Cầu, động tác thong thả ung dung vuốt ve lông mượt trên lưng Sửu Cầu.
Giọng nói trầm thấp vang lên: “Mấy ngày không gặp, lá gan Thu thường tại dường như lớn hơn không ít.” Thế nhưng còn dám trực tiếp phát giận với hắn?
Hắn vẫn còn nhớ rõ, lần trước tiểu thường tại này nhìn thấy mình liền sợ tới mức phát run, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, thân thể cứng đờ, hắn phải an ủi hồi lâu nàng mới thả lỏng ra được. Từ sau lần đó, hắn không gặp lại vị tiểu thường tại này, không nghĩ tới mới mấy ngày không gặp, người trước mắt lại dám hiên ngang trợn mắt với hắn.
Giống như hắn vừa làm ra chuyện gì có lỗi với nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hiểu sao nhìn bộ dáng tính khí của tiểu thường tại, hình ảnh Ngọc Cầu lập tức nhảy vào bên trong óc hắn, khiến hắn bỗng chốc nhớ tới cảnh tượng cuối cùng khi hắn gặp Ngọc Cầu vào mấy ngày hôm trước. Không biết Ngọc Cầu giận dỗi điều gì mà lại nhe răng trợn mắt về phía hắn, thay đổi tính tình mềm mại lúc trước, đối xử với hắn rất hung dữ, biểu cảm giống tiểu thường tại này như đúc.
Mèo bỗng nhiên phát giận, người cũng đi theo bỗng nhiên phát giận?
Tiêu Vân Hoàn rũ mắt nhìn người đang run bần bật quỳ trên mặt đất, Thu Vãn cúi đầu nên hắn chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của nàng.
Nếu là Ngọc Cầu của hắn, cho dù phát giận cũng vô cùng đúng lý hợp tình, cùng lắm là khi xong việc sẽ làm nũng cầu xin hắn tha thứ, Ngọc Cầu sẽ không sợ hãi thành dáng vẻ này.
Nghĩ đến Ngọc Cầu mất tích mấy ngày nay, tâm trạng Tiêu Vân Hoàn lập tức trầm xuống.
“Tần thiếp không dám.” Thu Vãn run rẩy nói: “Đối với Hoàng Thượng tần thiếp không dám có nửa điểm bất kính.”
“Nha? Vì sao trẫm nhìn không ra?”
Thu Vãn càng cúi càng thấp.

Dưới góc độ của Tiêu Vân Hoàn, cả khuôn mặt của Thu Vãn đều nhăn lại.
Thời điểm làm mèo đại bất kính với Hoàng Thượng cũng thôi đi, dù sao nàng chỉ là một con mèo, Hoàng Thượng sẽ không trách tội nàng, nhưng sao nàng có thể đưa thói quen của mèo áp dụng lên người!
Thân là Ngọc Cầu, nàng dám dùng lớp lót thịt của mình vỗ lên mặt rồng thượng, nhưng thân là Thu Vãn, cho dù cho nàng mượn một trăm lá gan nàng cũng không dám!
Chỉ là…… Chỉ là……
Thu Vãn khóc không ra nước mắt, hận không thể đảo ngược thời gian.
“Meo ~”
Tiếng mèo kêu vang lên, cả hai người đều nhìn về phía phát ra nguồn âm thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sửu Cầu nằm trong ngực Tiêu Vân Hoàn, vươn một móng vuốt móc lấy vạt áo hắn, ngửa đầu kêu meo meo, thanh âm mềm mại giống như đang làm nũng vậy. Dựa theo thói quen thường ngày, đây là bộ dáng cầu tình sau khi nó làm sai chuyện gì đó, hành động này cũng được học từ Ngọc Cầu.
Tiêu Vân Hoàn và Thu Vãn đều sửng sốt.
Thấy Tiêu Vân Hoàn không phản ứng, Sửu Cầu lại cọ cọ lên ngực hắn, thanh âm càng thêm mềm mại, uyển chuyển, ngọt tới mức khiến trái tim người ta tan chảy.
Đây là…… Cầu tình?
Vì ai?

Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, sau đó hắn mau chóng phản ứng lại, ý vị thâm trường mà nhìn về phía Thu Vãn.
Thu Vãn vội vàng cúi đầu, cảm động tới mức nước mắt lưng tròng.
Sửu Cầu! Không hổ là mèo sữa nàng nhìn trúng!
Chờ lần sau ta biến thành mèo, ta nhất định sẽ liếm lông cho ngươi một canh giờ! Không! Hai canh giờ!
“Lại là Ngự Miêu chủ động vì cầu tình thay nàng, đúng là bất ngờ.” Tiêu Vân Hoàn hừ một tiếng: “Vì sao trẫm không biết, từ lúc nào mà mối quan hệ của nàng và Ngự Miêu lại tốt như vậy?”
Thu Vãn vội vàng nói: “Là Ngự Miêu đau lòng Hoàng Thượng, không muốn Hoàng Thượng bởi vì tần thiếp phá hỏng tâm tình.”
Tiêu Vân Hoàn cười như không cười nhìn annfg: “Lời hay đều do nàng nói hết, như vậy trẫm không thể không tha thứ cho nàng?”
Thu Vãn cúi đầu: “Tần thiếp không dám.”
“Được rồi, đứng lên đi.” Tiêu Vân Hoàn nói: “Lần này là Ngự Miêu cầu tình, trẫm sẽ thả cho nàng một con ngựa, lần sau trẫm sẽ không mềm lòng như vậy đâu.”
Thu Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu cảm tạ sau đó được Tình Hương đỡ dậy.
Nàng trộm liếc mắt nhìn Hoàng Thượng một cái, thấy ngoài miệng hắn quả thực nổi mụn như lời đồn, lúc này mới lo lắng rũ mắt xuống. Cho dù tức giận như thế nào, sau khi trải qua cảm giác thăng trầm lúc vừa rồi, lại chính mắt nhìn thấy chứng cứ Hoàng Thượng lo lắng cho nàng, nỗi ủy khuất trong lòng Thu Vãn bỗng chốc bị tiêu tán .
Nhắc mới nhớ, sở dĩ nàng tới Ngự Hoa Viên, cũng là vì Hoàng Thượng.
Mấy ngày gần đây tâm trạng Hoàng Thượng không tốt, chúng cung phi chụm đầu thương lượng một phen, cuối cùng nảy ra một ý tưởng khiến Hoàng Thượng vui vẻ. Tứ phi mở tiệc trong Ngự Hoa Viên, tất cả mọi người đều được mời, Thu Vãn cũng là một trong số đó, không nghĩ tới khi nàng đang định trốn vào một góc, đúng lúc này lại chạm mặt Hoàng Thượng.

Thu Vãn thật cẩn thận hỏi: “Các nương nương dốc lòng chuẩn bị tiệc cho bệ hạ, vì sao bệ hạ lại ở chỗ này?”
Không lẽ là vì Sửu Cầu?
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói lời nào, lập tức ngăn chặn lòng hiếu kỳ của Thu Vãn.
Nàng cúi đầu suy nghĩ: Bởi vì thấy không Ngự Miêu, cho nên tâm tình Hoàng Thượng mới không tốt. Tứ phi không tìm ra nguyên nhân nên mới chuẩn bị lung tung một hồi, tâm trạng Hoàng Thượng tốt lên được mới là lạ.
Thu Vãn thầm cảm thấy tự hào, làm mèo lâu như vậy, nàng đã có thể đoán được tám chín phần mười suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng.
Nàng chần chờ mở miệng: “Mấy ngày không thấy bóng dáng Ngự Miêu, tần thiếp biết bệ hạ nhất định lo lắng không thôi, tuy nhiên Ngự Miêu đã sinh hoạt trong cung một thời gian dài, trong cung hầu hết mọi người đều nhận ra Ngự Miêu, có lẽ Ngự Miêu chỉ ham chơi, sẽ không có vấn đề gì xảy ra, bệ hạ không cần quá mức lo lắng……”
“Nàng biết?”
Thu Vãn cúi đầu.
Tiêu Vân Hoàn thong thả ung dung vuốt ve lông Sửu Cầu : “Vậy nàng nói thử xem, khi nào Ngự Miêu mới trở lại bên người trẫm?”
Thu Vãn đang định mở miệng nói chuyện, lại nghe hắn nói: “Nếu nói sai, tội khi quân, nàng biết rồi đấy.”
Thu Vãn: “……”
Tình Hương đứng bên cạnh nhất thời đổ mồ hôi lạnh.
Thu Vãn ngập ngừng nói: “Bệ hạ lo lắng như thế, Ngự Miêu không đành lòng nhìn bệ hạ ưu phiền, chắc chắn sẽ sớm ngày trở về bên người bệ hạ.”
Tiêu Vân Hoàn truy vấn: “Sớm ngày là ngày nào?”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn kiên định nói: “Hôm nay!”

Bộ dáng nàng khẳng định như vậy, ngược lại khiến Tiêu Vân Hoàn hơi sửng sốt.
Sau một lúc lâu, hắn mới khẽ cười nói: “Trẫm tin nàng một lần, nếu hôm nay Ngự Miêu không trở về, ngày mai trẫm sẽ trị nàng tội khi quân.”
Thu Vãn hoảng loạn đồng ý, bên trong nội tâm lại vô cùng tự tin.
Buổi tối hôm nay nàng sẽ đi tìm bệ hạ!
Buổi tối, đêm đen, gió lớn.
Thu Vãn nghiêng người, từ trên giường đứng dậy.
Nàng tay chân nhẹ nhàng nhảy khỏi giường, lớp lót thịt đạp trên mặt đất, không phát ra một chút thanh âm.
Thu Vãn duỗi chân đẩy cửa sổ, từ bên trong chui ra ngoài.
Nàng thuần thục nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy về phía ngoài, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, không phát ra một chút thanh âm nào. Nàng nghĩ tới bộ dáng Hoàng Thượng khi nhìn thấy nàng, nhất định sẽ vui mừng không thôi, tưởng tượng đến cảnh tượng kia, Thu Vãn liền nhịn không mà mỉm cười cong mắt.
Chuyển qua một khúc cua, chính là con đường ngắn nhất để rời khỏi Bích Tú Cung.
Thu Vãn nhảy lên tảng đá lớn, đá chân sau đang định lấy đà nhảy lên cây. Cái cây này rất cao, thân cây cao hơn tường bao, nàng có thể trực tiếp từ thân cây nhảy ra bên ngoài. Trên đường lớn, nàng có thể tìm được thị vệ tuần tra ban đêm, những thị vệ đó đương nhiên sẽ đưa nàng tới chỗ Hoàng Thượng.
Chân Thu Vãn vừa co lại, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngay sau đó, trời đất quay cuồng, nàng kinh hoảng thất thố kêu meo một tiếng, nhưng lại bị người cách chiếc bao đánh một cước.
Giọng nói cố tình đè thấp từ bên ngoài truyền vào: “Bắt được rồi, mau, mau đưa tới chỗ chủ tử!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi