CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Thu Vãn cảm thấy gần đây Hoàng Thượng càng ngày càng kỳ quái.
Ban đầu chỉ nhìn chằm chằm một chỗ rồi phát ngốc, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng gần đây lại thay đổi, dạo này Hoàng Thượng luôn nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái.
Đây cũng là phát hiện mới nhất của Thu Vãn.
Bởi vì Ngự Miêu ở chỗ nàng, cho nên mỗi khi rảnh rỗi Hoàng Thượng lại đến Bích Nguyệt Cung. Tuy nhiên chỉ thỉnh thoảng Thu Vãn mới biến thành mèo vào ban ngày, vì thế Hoàng Thượng tới đây, không phải lần nào cũng gặp được Ngự Miêu.
Thế nhưng dạo gần đây, mặc dù mỗi khi rảnh rỗi Hoàng Thượng vẫn sẽ tới nơi này, tuy nhiên hứng thú muốn nhìn thấy Ngự Miêu lại thấp hơn ngày trước không ít. Hôm nay, Thu Vãn đi ngủ trưa như thường lệ, sau khi biến thành mèo liền ra ngoài chờ Hoàng Thượng. Quả nhiên, không lâu sau thân ảnh màu vàng liền xuất hiện trước mắt nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn kêu một tiếng mềm như bông, nhảy khỏi bàn chạy về phía hắn, Tiêu Vân Hoàn vội vàng khom lưng ôm nàng lên, vuốt ve bộ lông mềm mại trên lưng nàng. Cùng lúc đó, tầm mắt cũng quét một vòng xung quanh phòng.
Không nhìn thấy người muốn tìm, Tiêu Vân Hoàn có chút thất vọng thu hồi ánh mắt, ôm mèo trắng ngồi xuống trước bàn.
Vừa lơ đãng vuốt ve lông mèo, vừa lén lút liếc mắt vào trong phòng, tất cả sự thất thần của Tiêu Vân Hoàn đều bị Thu Vãn phát hiện.
“Meo?” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu gọi Tiêu Vân Hoàn một tiếng.
Tiêu Vân Hoàn lập tức hồi thần, nói: “Ngọc Cầu? Làm sao vậy?”
“Meo~”

Nàng không sao cả, chỉ có bệ hạ là vô cùng kỳ quái.
Thu Vãn nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng hắn, hoang mang meo một tiếng.
Chẳng lẽ Hoàng Thượng lại gặp phải chuyện gì phiền lòng?
“Ngọc Cầu?”
Hôm nay Hoàng Thượng và nàng một chút cũng không tâm hữu linh tê (*), mặc cho Thu Vãn kêu meo meo không biết bao nhiêu lần, Hoàng Thượng cũng không hiểu tiếng meo meo của nàng có ý gì.
(*):Có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông
Không thích hợp, thật sự vô cùng không thích hợp.
Khi Tiêu Vân Hoàn lại một lần nữa làm bộ không dấu vết trộm đánh giá căn phòng, Thu Vãn ra vẻ nghiêm túc nằm yên trong lòng hắn.
Nàng hỏi không được thành lời, nhưng Tiêu Vân Hoàn có thể lên tiếng mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi hồi lâu cũng không thấy vị tiểu thường tại nào đó xuất hiện, Tiêu Vân Hoàn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự chịu đựng không nổi, hỏi: “Thu thường tại đâu?”
Tình Hương đứng bên cạnh hầu hạ lập tức tiến lên một bước, khom người nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chủ tử đang ngủ trưa, chủ tử từng phân phó thời điểm ngài ấy đi ngủ không ai được phép quấy rầy, cho nên nô tỳ cũng……”
Không dám đi vào.
Còn chưa nghe hết câu, tâm tình Tiêu Vân Hoàn đã trở nên bực bội.
Vì sao tiểu thường tại này lại thích ngủ như vậy?
Hắn đã tới lâu như vậy, nhưng ngay cả bóng dáng nàng cũng không thấy.
Chỉ là người đang ngủ, hắn lại lấy cớ đến đây thăm Ngự Miêu, cho nên Tiêu Vân Hoàn cũng không tiện kêu nàng dậy, đành phải vẫy tay cho Tình Hương lui ra.
Hắn lại đợi thêm một lát, còn chưa đợi được tiểu thường tại rời giường, hắn đã bất chợt nhớ ra mình còn chính vụ chưa xử lý xong, đành phải vuốt lông mèo sau đó rời đi.
Thu Vãn rung rung lông, nhìn theo thân ảnh màu vàng rời đi, còn mình thì nằm bò trên bàn.

Tựa cằm lên hai chân trước, Thu Vãn nhìn cánh cửa trống rỗng, sâu kín thở dài một hơi.
Không cần phải nói nàng cũng hiểu, lần này sự không thích hợp của Hoàng Thượng chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với nàng.
Tuy nhiên mấy ngày gần đây nàng cũng không làm gì cả, ngoan ngoãn ở trong thiên điện ăn dưa, thỉnh thoảng đi gặp Huệ tần nương nương một lần, buổi tối cũng đúng hạn chạy tới tìm Hoàng Thượng chơi đùa, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Thu Vãn nghĩ không ra.
Chẳng lẽ vẫn là vì dưa hấu? Hoàng Thượng mượn tay Huệ tần nương nương đưa cho nàng, nhưng trên thực tế vẫn muốn nghe nàng cảm tạ?
Thu Vãn bừng tỉnh.
Ngày hôm sau khi Tiêu Vân Hoàn tới đây, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy tiểu thường tại đang ngồi trước bàn chờ mình.
Không hiểu sao trong lòng hắn lại muốn thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng che dấu cảm xúc, cau mày ra vẻ không vui quét mắt nhìn bốn phía, hỏi: “Hôm nay Ngọc Cầu không tới sao?”
“Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay Ngự Miêu vẫn chưa tới.” Thu Vãn ngoan ngoãn đáp: “Nơi này chỉ có một mình tần thiếp.”
Tiêu Vân Hoàn nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, tuy nhiên lại không lập tức rời đi mà đứng tại chỗ chờ tiểu thường tại giữ mình ở lại.
Chú ý tới ánh mắt lén lút nhìn lại đây của hắn, Thu Vãn lập tức nói: “Hoàng Thượng có muốn ngồi ở nơi này của tần thiếp một lát không?”
Lông mày Tiêu Vân Hoàn khẽ buông lỏng, ngay sau đó lại vội vã nhíu chặt lại, bộ dáng có vẻ rất không tình nguyện. Phảng phất như nội tâm đang giao chiến dữ dội, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu, ngồi xuống ghế chủ vị.
Khóe môi Thu Vãn cong lên, tất cả những phản ứng của hắn nàng đều đoán được vô cùng rành mạch. Nàng không vạch trần chỉ coi như mình không nhìn thấy gì cả, rót cho Hoàng Thượng một ly trà.
Hương trà thanh mát, so với những loại trà trước kia thì tốt hơn nhiều.

Tiêu Vân Hoàn tiến lại gần, cẩn thận ngửi hương vị, hỏi: “Đổi trà rồi?”
“Tần thiếp đặc biệt nhờ Huệ tần nương nương tìm hộ.” Thu Vãn vui vẻ nói: “Nơi này của tần thiếp không có trà ngon, mỗi lần Hoàng Thượng tới đây đều phải uống mấy loại trà tầm thường như thế, thật sự ủy khuất Hoàng Thượng. Tần thiếp đặc biệt nhờ Huệ tần nương nương tìm giúp tần thiếp một loại trà ngon, chỉ chờ Hoàng Thượng tới đây thưởng thức, hiện giờ xem ra cũng có chút tác dụng.”
Khóe môi Tiêu Vân Hoàn hơi cong lên, hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười bên môi.
Tiểu thường tại này quả thật rất thích trẫm, ngày thường vô dục vô cầu, hiện giờ thế nhưng còn biết làm phiền Huệ tần.
Quả nhiên là vì quá thích trẫm.
Trong lòng Tiêu Vân Hoàn buông lỏng, liếc mắt nhìn nàng, vừa lúc đối diện với ánh mắt nhìn qua của Thu Vãn.
Ánh mắt ngậm nước phảng phất giống như chú mèo sữa nhỏ Sửu Cầu, viết hết tất cả mọi suy nghĩ lên mặt, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự chân thành và nóng bỏng trong đáy mắt tiểu thường tại, cho dù có cố ý che giấu như thế nào cũng không giấu được tình yêu dành cho hắn.
Hừ, quả nhiên là thích hắn.
Tiêu Vân Hoàn lại nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sự vui sướng trong lòng dường như có thể trào ra khỏi lồng ngực.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi