CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI MÈO

Tiêu Vân Hoàn hạ lệnh cho Công Bộ gấp gáp chế tạo mấy món đồ chơi, còn đặc biệt dặn dò bọn họ đẩy nhanh tốc độ. Không cần chờ đến ngày hôm sau, Thu Vãn chơi đùa với Tiêu Vân Hoàn suốt một buổi trưa, khi trời tối, món đồ chơi mới liền xuất hiện trước mặt Thu Vãn.
Một con chuột nhỏ.
Vải dệt là loại vải dệt tốt nhất, bông cũng là loại bông thượng đẳng, so với xiêm y mà ngày thường Thu Vãn hay mặc còn tốt hơn rất nhiều. Đối với mệnh lệnh của Hoàng Thượng, mấy người trong Công Bộ khó xử nhìn nhau, cuối cùng vẫn mời tú nương ra tay. Để tránh việc dọa sợ Ngự Miêu hoặc những người khác, tú nương tận lực làm một con chuột vô cùng đáng yêu, tròn vo, hơn nữa còn sử dụng loại vải dệt có màu sắc tươi sáng.
Thu Vãn ngoan ngoãn ôm con chuột nhỏ vào trong ngực, cảm nhận chất liệu vải dưới lớp lót thịt, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết mình nên cảm thán làm Ngự Miêu thật tốt, hay là nên than thở người còn không có đãi ngộ tốt bằng mèo.
“Làm sao vậy? Không thích?” Tiêu Vân Hoàn cau mày nhìn con chuột nhỏ, vừa rồi còn cảm thấy nó đáng yêu thuận mắt, hiện tại nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn vội vàng “Meo meo” kêu hai tiếng tỏ vẻ phủ nhận, ngậm con chuột nhỏ đi tới góc phòng, giấu nó xuống dười bụng, dùng bộ lông dài mượt mà che dấu, chỉ lộ ra một chút vải dệt màu đỏ.
“Meo ~”
Tiêu Vân Hoàn muốn chơi với nàng, nhưng bàn tay vừa chạm vào lưng nàng, còn chưa kịp sờ hết một lượt từ đầu đến chân, Thu Vãn đã ngậm chuột nhỏ đứng dậy, đi tới một góc khác.
Tiêu Vân Hoàn buồn bực, đưa tay đuổi theo, mèo trắng lập tức chạy về phía bên kia, ngay cả chuột nhỏ cũng không cần.
“Ngươi ghét bỏ trẫm?” Sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
“Meo ~” không phải nha, bệ hạ.
Thu Vãn cắn cán bút lông, đặt trong tầm tay hắn.
Lúc này sắc mặt Tiêu Vân Hoàn mới hòa hoãn trở lại, khóe miệng cong lên, tâm tình vui sướng cầm lấy chiếc bút lông: “Ngươi muốn nhìn trẫm xử lý chính vụ?”
“Meo ~”
“Thấy ngươi suy nghĩ vì trẫm như thế, trẫm sẽ cố đáp ứng nguyện vọng của ngươi.”
“Meo ~”
Rõ ràng là Hoàng Thượng đã lâu không xử lý chính sự, tấu chương trên bàn đã chất thành đống, ngay cả Cao công công cũng mang bộ dáng khó xử, muốn mở miệng nhắc nhở rồi lại không dám mở miệng. Thân là một vị phi tử khéo léo hiểu lòng người, Thu Vãn tự nhận mình là người có đạo nghĩa, tự động giảm bớt thời gian chơi đùa của mình.

Chủ yếu là vì nàng đã chơi đùa cùng Hoàng Thượng suốt một buổi trưa, đã sớm chơi tới mệt mỏi rồi.
Thu Vãn ghé vào bên cạnh nhìn trong chốc lát, lực chú ý chậm rãi bị con chuột nhỏ phía dưới bụng hấp dẫn. Tầm mắt của nàng chậm rãi từ trên người Tiêu Vân Hoàn dời xuống con chuột nhỏ dưới thân.
Màu sắc này thực sự khiến cho người ta yêu thích, bộ dáng cũng rất đáng yêu, Thu Vãn dùng móng vuốt cào thử lên vải dệt, thấy vải dệt có thể chịu được móng vuốt sắc nhọn của mình, Thu Vãn nhịn không được thò miệng lại gần cắn cắn……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có vật nhỏ yêu thích ở bên người, Tiêu Vân Hoàn làm thế nào cũng không thể tập trung lực chú ý, sau khi phê duyệt mấy quyển tấu chương, tầm mắt hắn liền nhịn không được mà nhìn sang bên cạnh. Mèo trắng nhỏ vốn đang ghé vào bên cạnh xem hắn phê tấu chương đã không còn bóng dáng, ngay cả con chuột vải cũng không thấy đâu.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh mèo trắng ở xung quanh điện.
Giữa cung điện trông trải, ánh mắt Thu Vãn gắt gao dính trên người con chuột nhỏ, nàng cong thân thể, lớp lót thịt đạp lên nền đất lạnh lẽo, trong cổ họng phát ra âm thanh ục ục không rõ. Đột nhiên, mèo trắng hóa thành một bóng trắng xông ra ngoài, nhào lên người con chuột nhỏ, tốc độ nhanh tới mức con chuột kia không kịp chạy trốn, bị móng vuốt của mèo trắng ôm lấy, trong nháy mắt lập tức chui vào miệng mèo.
Bàn tay cầm bút của Tiêu Vân Hoàn lơ lửng giữa không trung, trầm mặc mà nhìn bức tranh mèo trắng bắt chuột trước mắt, ánh mắt thâm trầm không rõ.
Cao Bình Sơn lắp bắp nói: “Bệ hạ……” Tấu chương còn chưa phê xong đâu?
Hắn nói còn chưa dứt lời, Tiêu Vân Hoàn đã cử động, nhưng không phải là tiếp tục phê  duyệt tấu chương như trong suy nghĩ của hắn, mà trực tiếp buông bút đứng dậy.
“Cao Bình Sơn.”
Cao Bình Sơn vội vàng tiến lên phía trước.
“Mài mực cho trẫm.”
“…… Hoàng Thượng?”
“Trẫm phải vẽ tranh cho Ngự Miêu.”
“……”
Cao Bình Sơn liếc mắt nhìn số tấu chương xếp thành chồng kia một cái, vẻ mặt đau khổ giúp hắn mài mực.

Tiêu Vân Hoàn tài hoa xuất chúng, ngẫu nhiên vẽ vài nét bút cũng nhận được sự tán thưởng của các vị học giả. Sau khi nhìn thấy hình ảnh Ngự Miêu vồ chuột, linh cảm trào dâng, hắn phất tay múa bút như có thần linh trợ giúp, không bao lâu sau một bức tranh Ngự Miêu bắt chuột liền xuất hiện trước mắt.
Chú mèo trắng được vẽ vô cùng sinh động, tài năng vẽ tranh bất phàm bắt lấy mọi đặc điểm nổi bật của mèo trắng. Trong bức tranh, mèo trắng nhỏ đang ôm chuột bông vào trong lòng, đôi mắt màu lam xinh đẹp ngây thơ chất phác, thập phần đáng yêu.
Cao Bình Sơn đứng bên cạnh khen ngợi vài câu, những lời này lập tức thu hút sự chú ý  của Thu Vãn.
Nàng ngậm chuột nhỏ lộc cộc chạy tới trước bàn Tiêu Vân Hoàn, ngửa đầu nhìn lên, nhưng người luôn luôn đặt lực chú ý lên người nàng là Tiêu Vân Hoàn lại không hề phát hiện ra sự xuất hiện của nàng, ngược lại đang cau mày nhìn bức tranh trước mắt.
“Meo?”
Cao Bình Sơn vội vàng ôm nàng đặt lên bàn.
Thu Vãn buông chuột nhỏ trong miệng ra, tiến đến bên cạnh bức tranh, ngay lập tức kinh ngạc mở to đôi mắt.
Đương nhiên nàng đã nghe nói về tài hoa xuất chúng của Hoàng Thượng, thời điểm các phi tần tụ hội cũng có vài vị phi tử khen tranh vẽ của Hoàng Thượng. Lúc đó Thu Vãn nghe vào trong tai, đối với những bức tranh đó lòng nàng tràn đầy sự tò mò, tuy nhiên qua rất nhiều năm nàng vẫn không có cơ hội được nhìn thấy.
Hiện giờ cuối cùng cơ hội cũng đến, hơn nữa Hoàng Thượng còn vẽ nàng!
Thu Vãn không có khả năng giám định và thưởng thức các loại tranh vẽ thư pháp, nàng chỉ có thể nói đẹp hoặc không đẹp. Ở trong mắt nàng, bức tranh của Hoàng Thượng còn xuất sắc hơn các tác phẩm danh giá mà nàng từng gặp!
Thu Vãn kích động kêu “Meo meo” hai tiếng, thu hút sự chú ý của Tiêu Vân Hoàn.
Tiêu Vân Hoàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên bức họa. Ngòi bút lông lơ lửng giữa không trung mãi không nhúc nhích, những nét mực lúc trước đã khô, nhưng hắn lại không có cách nào viết ra nội dung kế tiếp.
Thu Vãn tò mò thò đầu lại gần nhìn ngó, chỉ thấy mặt trên viết “Thiên Hà năm thứ 5, ngày mùng 6 tháng 11, Ngự Miêu……”
Ngự Miêu?
Ngự Miêu làm sao?
Thu Vãn gấp đến độ vò đầu bứt tai, kêu meo meo thúc giục hắn.

Tiêu Vân Hoàn buông bút xuống.
Hắn chau mày, trầm ngâm nói: “Tên Ngự Miêu là gì?”
Meo meo meo! Bệ hạ! Ta tên Thu Vãn nha!
Cao Bình Sơn cũng ngẩn ra: “Bệ hạ còn chưa đặt tên cho Ngự Miêu.”
Điều này khiến cho Tiêu Vân Hoàn hoàn toàn sửng sốt.
Lúc trước hắn từng có ý niệm đặt tên cho nàng, nhưng lúc ấy còn chưa đợi được hắn đặt tên, mèo trắng nhỏ đã trực tiếp chạy ra ngoài, sau đó vì bận rộn tìm kiếm hắn cũng ném luôn chuyện này ra sau đầu, hiện tại nghĩ tới, còn không phải là vẫn chưa có tên sao?
Cao Bình Sơn: “Không bằng hiện tại bệ hạ lấy một cái tên? Nô tài nhìn bộ dáng Ngự Miêu cũng rất chờ mong nha.”
Tiêu Vân Hoàn rũ mắt, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt màu lam tròn xoe của mèo trắng đang nhìn hắn, phảng phất thật sự có thể nhìn ra vài phần chờ mong vui sướng ở trong đó.
Hắn trầm tư một lát, nói: “Mèo xinh như ngọc, dáng người tròn trịa…… Không bằng kêu là Ngọc Cầu đi.”
…… Ngọc Cầu?
Vốn tưởng rằng sẽ nhận được một cái tên thật hay, sau khi nghe thấy cái tên này Thu Vãn thiếu chút nữa trượt chân té lăn xuống đất.
Tiêu Vân Hoàn lại cảm thấy vô cùng vừa lòng với cái tên này, hắn lập tức nhấc bút viết: “Thiên Hà năm thứ 5, ngày mùng 6 tháng 11, Ngự Miêu Ngọc Cầu bắt chuột……”
Viết xong, Tiêu Vân Hoàn tiếp nhận con dấu cá nhân Cao Bình Sơn đưa tới, ấn xuống bên cạnh.
Thu Vãn tuyệt vọng chấp nhận cái tên mới “Ngọc Cầu”.
Không đợi nàng phục hồi tinh thần, cả cơ thể đã bị ôm lên, Tiêu Vân Hoàn giữ lấy móng vuốt của nàng ấn xuống nghiên mực, lập tức lớp thịt lót dưới lòng bàn chân cùng nhúm lông xung quanh đều bị nhuốm mực đen.
“Bang” một tiếng, Thu Vãn cũng để lại ấn ký trên bức họa của Hoàng thượng.
Cao Bình Sơn cầm khăn ướt chờ sẵn một bên, chờ Hoàng Thượng buông nàng ra hắn liền lập tức tiếp nhận móng vuốt của nàng lau rửa sạch sẽ, thuận tiện khen ngợi vài câu.
Tiêu Vân Hoàn nổi hứng, hắn rút tờ giấy Tuyên Thành mới ra, đề bút vẽ lên.
Đêm nay, Hoàng đế bệ hạ cho ra đời rất nhiều tác phẩm nghệ thuật như : “Ngự Miêu bắt chuột”, “Ngự Miêu ngủ gật”, “Ngự Miêu ăn cơm”, “Ngự Miêu duỗi người”……
Thẳng đến khi Thu Vãn tỉnh lại, nàng vẫn còn bộ dáng hoảng hốt ngơ ngác.

Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay mình, vết mực trên móng vuốt đã sớm được Cao công công lau khô, một chút dấu vết cũng không còn, tuy nhiên đến tận bây giờ Thu Vãn vẫm còn nhớ rõ cảm giác Hoàng Thượng cầm chân nàng ấn lên giấy Tuyên Thành.
Có lẽ nàng là người đầu tiên được lưu lại ấn ký trên bức tranh của Hoàng Thượng ……
Thu Vãn tâm tình phức tạp, nàng không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Tình Hương ở bên ngoài hỏi một tiếng, nàng vội vàng ngồi dậy, gọi Tình Hương tiến vào.
Như thường lệ, nàng đến chủ điện thỉnh an Thục phi nương nương, hôm nay các phi tần không bàn thuận về các sự tình mới phát sinh trong cung như mọi khi. Thục phi lấy ra một bức họa, thu hút ánh mắt của mọi người qua đó.
“Hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng cho ta.” Thục phi ngượng ngùng che môi cười nói.
Tờ giấy Tuyên Thành truyền một vòng qua tay mọi người, cuối cùng tới tay Thu Vãn.
Nàng vừa cúi đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là vết chân mèo, Thu Vãn sửng sốt, ánh mắt dao động, rơi xuống hình ảnh mèo trắng trên bức họa.
Bên cạnh bức tranh đề một dòng chữ: “Thiên Hà năm thứ 5, ngày mùng 6 tháng 11, Ngự Miêu Ngọc Cầu ……”
Trước mắt Thu Vãn tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nàng không được ngắm nhìn quá lâu đã phải chuyển giao bức tranh sang cho các phi tần khác.
Chúng phi tần truyền tay nhau một vòng, sôi nổi khen ngợi: “Hoàng Thượng quả thực tài hoa xuất chúng, Ngự Miêu này được miêu tả như thật.”
“Ngự Miêu này đáng yêu như thế, không hổ là mèo Hoàng Thượng nuôi dưỡng. “
“Thu thường tại, muội nói có phải hay không?”
“……”
Thu Vãn gian nan gật đầu: “…… Phải.”
Tác giả có lời muốn nói: 
Thu Vãn: Các người vui vẻ là tốt rồi……

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi