CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG

Chương Tổng nhất định phải đi xe đạp đôi du ngoạn thành La Mã, bởi vì vừa nhìn thấy Bùi Diễm ôm eo Trang Sir một cách rất quyến rũ và đi ngang qua. Ánh mắt ghen tị của anh nóng rực, lại còn trẻ con đến mức một hai phải đi xe đạp.

Bùi Dật là dằn lại xúc động kéo kéo eo vị ông chủ điên cuồng này đi, biết là không nên trắng trợn mà lộ mặt trên đường phố.

Hắn chỉ muốn cùng người yêu của mình chia sẻ hai ly kem, anh một miếng, tôi một miếng cho đến khi hai viên kem đều bị liếm xong. Hắn trang bị rất đầy đủ, mang kính râm và đội mũ tròn, kẻ mắt, tô son và gắn mi giả hóa trang thành một thanh niên hippie đường phố vốn là đặc sản của địa phương, làm cho Chương tổng sắp không nhận ra.

Nhìn kỹ vài lần, Chương Thiệu Trì nhận xét: “Em không trang điểm vẫn tốt hơn, giống như trước đây, là đẹp nhất.”

“Vớ vẩn gì vậy?” Đội trưởng Bùi kiêu ngạo, “Tôi đương nhiên nhìn đẹp nhất rồi.”

Bóng tối bao trùm những chiếc ghế đôi nửa hở của rạp chiếu phim. Những người dùng nhiệt tình đã lâu không gặp mà ôm nhau, đốt cháy bầu không khí nóng xung quanh …

Rạp chiếu phim cũ kỹ quanh năm chiếu đi chiếu lại một bộ phim 《 Casablanca 》, Trên màn ảnh lớn mỹ nhân đoan trang như ngọc thoáng nhìn xinh đẹp, ánh mắt động lòng người. Ánh sáng màu xám trắng quét qua trên màn ảnh lớn, chiếu vào góc mắt ẩm ướt của Bùi Dật, cổ họng đang trượt, áo sơ mi mở một nửa…

Vách ngăn được dựng lên giữa những chiếc ghế đôi, dù chỉ hơi che khuất tầm nhìn bên ngoài cho bọn họ. Nhưng cũng không có ai muốn xem bọn họ, các cặp đôi cũng đang say sưa hôn nhau.

Bùi Dật đưa lưng về phía màn ảnh, như là đang cưỡi trên đùi Chương Thiệu Trì, một đôi chân dài kẹp lấy thân hình cao lớn và rắn rỏi trước mặt. Theo cách mà người đàn ông của hắn yêu thích nhất, áo khoác đã được lột ra cuốn lấy hai tay hắn, đem hai tay cố định ở phía sau.

Bị hôn liếm cuồng nhiệt làm hắn muốn tuôn ra rên rỉ. Hai ‘hạt đậu’ trắng hồng của hắn càng thêm mê người dưới đầu lưỡi chọc ghẹo. Ngực, bụng và rất nhiều nơi đều bị nhu tình vuốt ve qua tạo ra một tầng sương ướt át làm cả người trướng lên sắp chịu không nổi.

Người đàn ông này ban nãy vẫn còn tính trẻ con, lúc này lại bộc phát thú tính quá độ. Chương Thiệu Trì mạnh mẽ kéo cà vạt của mình ra, quấn quanh mặt Bùi Dật một vòng bịt miệng hắn lại.

Cà vạt thắt chặt giữa môi trên và môi dưới làm hắn không thể nói chuyện được. Chương tổng lại kéo cà vạt về phía sau…

“Ừm…”

Đầu Bùi Dật cũng buộc phải ngả về phía sau, cả người ngã về phía sau, chỉ có cái mông bị một đôi tay to lớn đè lên hông, liền lõm thành bộ dáng mê người của con cừu non đang xòe ra. Cổ và ngực không ngừng nhấp nhô giữa hơi thở kịch liệt, lộ ra đường nét cơ thể trần trụi hoàn hảo.

Quá đẹp. Mí mắt của Chương Thiệu Trì dâng lên kích động đỏ rực, phủ đầy bụi dục vọng như đang phun trào! Anh động tình âu yếm vuốt ve cơ thể hoàn mỹ, vuốt ve đôi mắt và đôi môi ẩm ướt của Bùi Dật. Họ nhìn nhau đắm đuối, ánh mắt đau thương lại yêu thương dây dưa như đang khẩn cầu nhiều hơn nữa từ người mình yêu.

Anh bắt đầu không ngừng đỉnh vào phần thân dưới của Bùi Dật, làm hắn cảm nhận được phản ứng sinh lý bốc lửa. Một tiếng rên rỉ trầm thấp giữa môi và răng bị trói chặt của Bùi Dật tuôn ra và sau đó không thể dừng lại được, phát ra những âm thanh nghẹn ngào vỡ nát theo tiết tấu của động tác. Tay anh bắt đầu thăm dò vào sâu trong quần hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua như kén bao lấy, vuốt ve dục vọng đang ngẩng cao đầu của hắn, bức cho hắn phải run rẩy, muốn tránh thoát muốn chạy trốn,nhưng cũng muốn cầu xin nhiều hơn nữa, hai người gần như mất kiểm soát…

Trong bóng tối bốn mắt nhìn nhau, lúc này ngay cả loại lý do “giao dịch tình báo” để tự lừa dối mình cũng không cần. Còn lý do gì nữa không?

Một đường đi tới lửa địa ngục, không sợ hãi bất kỳ gian ác cùng thế lực hung tàn nào, vĩnh viễn đeo mặt nạ sắc bén, tàn nhẫn, trụy lạc trước mặt người ngoài. Nhưng sau khi cởi bỏ chiếc mặt nạ này, lại cam tâm tình nguyện đầu hàng, lấy lòng anh giống như mèo tựa vào trong lòng ngực…… Chương Thiệu Trì ôm lấy đứa nhỏ mà anh yêu quý, cả người cũng phát run, đây là sự thỏa mãn to lớn khi chiếm hữu được mà bất kỳ người đàn ông nào cũng đều mê luyến.

Hai người yêu nhau, cuối cùng sẽ trở nên tầm thường và thỏa mãn nhục dục lẫn nhau, đầu hàng và chinh phục thể xác lẫn nhau.

Ngay cả Bùi Diễm cũng không hiểu tại sao người ca thông minh, tài giỏi, trẻ trung và xinh đẹp của mình bao năm qua lại bị người đàn ông này ám ảnh nhưng lại có tình cảm sâu đậm với người đàn ông này?…… Bởi vì khi bị chinh phục, trói buộc dữ dội và thô bạo như vậy mới có thể nghiền nát từ sâu thẳm của tâm hồn ra một chút ướt át, một chút nhiệt độ; hắn mới nhận thức được đau đớn và sự sống trên cơ thể của mình.

Cảm giác đau đớn mới cảm nhận được còn sống.

Nước miếng theo khóe miệng bị siết chặt chảy xuống cổ, Bùi Dật thở hổn hển. Hắn cần loại nhận thức này để hỗ trợ bản thân.

“Đừng sợ, bảo bối.” Anh nhẹ giọng dỗ dành hắn, “Tôi sẽ bảo vệ em, không để cho em phải lo lắng sợ hãi. Bảo bối……”

Vừa dứt lời, đèn đỏ của đồng hồ nhấp nháy và rung nhẹ.

Bùi Dật không nhìn đồng hồ, hai tay ở sau lưng trực tiếp ấn xuống. Đồng chí Tiểu Phạm lải nhải nói: “Thật ngại quá đội trưởng, tôi sai rồi, tôi đáng chết! Người của Bộ phận La Mã muốn cung cấp thông tin tình báo cho anh, Giuliano đã tìm chúng tôi để kết nối.”

Đáy mắt Chương Thiệu Trì hiện lên chút thất vọng, nhiệt còn chưa lui.

Một khoảnh khắc vui vẻ vụn trộm và ấm áp chỉ thoáng qua, vốn còn muốn mang bảo bối đến một xưởng làm giày ở ngoại ô thành La Mã, muốn cùng Tiểu Bùi làm nhiều chuyện ngọt ngào giữa người yêu

Đội trưởng Bùi kéo cà vạt ngoài miệng ra, và dùng ngón giữa liếm nước bọt của nhau, nụ hôn cuối cùng dừng trên mí mắt Chương tổng, vội vàng chạm vào một chút, cũng rất không nỡ……

Hai người bọn họ cố ý một trước một sau đi ra ngoài.

Chương Thiệu Trì khoác âu phục, rời đi từ cửa chính. Còn Đội trưởng Bùi thì dùng sức đẩy cửa thoát hiểm đi ra, dáng người nhanh nhẹn chìm vào hoàng hôn ở ngõ sau.

【 Văn phòng phân tích tình báo của chi bộ phận La Mã: Dựa trên dấu vết kiểm tra chi tiết tại hiện trường vụ án ở Napoli, bước đầu có thể xác nhận rằng hai vụ: tấn công nhà hát và vụ tai nạn xe được thực hiện bởi cùng một nghi phạm. Nghi phạm có khả năng chạy trốn về phía Venice thông qua tuyến đường Napoli-La Mã. Hung thủ mang thuốc thử vi khuẩn bệnh than gây chết người, gây ra mối đe dọa lớn đối với an toàn công cộng. Tình hình khẩn cấp, đề nghị tất cả các cơ quan hỗ trợ điều tra và chú ý theo dõi những người khả nghi. 】

Venice.

Bản dịch của tin tức bên trong tai nghe, làm Bùi Dật lạnh sống lưng, cả người run lên. Hắn dường như có thể đoán được những gì nghi phạm muốn làm và đoán trước được điều gì có thể xảy ra!

Tối hôm qua hắn còn mới vừa nghe Đại Diễm Diễm nhà hắn khoe khoang, lần này hắn đến liên hoan phim cùng với Trang Khiếu để dự buổi ra mắt phim mới.

Bộ phận La Mã nhất định cũng nghĩ đến, một số lượng lớn các đặc vụ cảnh sát đã đi đến Venice trong đêm.

……

Bùi Dật vội vàng chạy trong mưa nhỏ, giọt mưa rơi ướt mặt cùng âu phục của hắn nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, chạy về phía địa điểm tập hợp bí mật. Hắn cùng các đội viên anh dũng trí tuệ phải vội vã đến một chiến trường mới.

Rất xin lỗi, Anh.

Trong lòng hắn nói một câu, môi hé mở giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống môi dưới, thấm vào cả bên trong.

Trong 5 năm qua, chỉ có mưa tối nay là có vị ngọt? Xung quanh không có mùi thuốc súng khó chịu, làm hắn trong lòng cũng ngọt ngào.

Lúc này, Chương Thiệu Trì vội vã đi trên phố dưới trời mưa, mở ra chiếc ô trong tay và đứng bên đường gọi điện thoại, bảo tài xế đón anh về khách sạn.

Trên mặt Chương tổng cũng ẩn chứa nụ cười, đôi mắt cũng đang cười, nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng ở lại trên mí mắt anh.

Rất nhẹ có nghĩa là rất quý trọng.

Anh lấy ra kẹp cà vạt nạm vàng, cài lại vào chiếc cà vạt ở trên ngực mà lúc nãy Tiểu Bùi đã “dùng” qua, thuận tiện kết nối thiết bị liên lạc của mình.

Giọng nói trầm thấp lại vững chắc truyền vào kênh, Chương Thiệu Trì cố tình hạ thấp giọng nói: “Tạm thời tôi sẽ không trở về nước, tôi đi Venice cùng hắn.”

“Chương tiên sinh, như vậy không ổn. Hãy tạm gác lại chuyện này, thực hiện việc điều tra Giang Hãn trước, tôi còn hy vọng ông tiếp tục……” Người đối diện vội vàng nói.

“Đừng an bài cho tôi, tôi là kiểu binh lính mà MCIA6 các người gọi là đến đuổi thì đi sau?” Chương Thiệu Trì nói chuyện với ai đều là phong cách này, giọng điệu này, mặc dù vị chủ nhân đối diện kia cũng không phải nhân viên cấp dưới của anh, “Tôi không thể bỏ hắn qua một bên vào lúc nguy hiểm như vậy, để hắn dẫn theo mấy tiểu binh kia đi mạo hiểm.”

“Trần Hoán, Tiểu Bùi năm năm này rốt cuộc sống như thế nào? Chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu, tôi trở về sẽ tìm ông và Liên Nam Ngọc tính sổ.”

“Chương tiên sinh, chúng ta cũng lo lắng cho Đội trưởng Bùi, thân phận của hắn đã bại lộ hoàn toàn, nhưng hắn kháng lệnh không muốn về nước.” Trần Hoán dường như cũng rất đau đầu và phiền não, “Nếu người đó thật sự có vấn đề……”

“Nếu Giang Hãn có vấn đề,” Chương Thiệu Trì hoàn toàn không hiểu chuyện này, “Ông ta biết bao nhiêu thông tin của Đội trưởng Bùi? Tên, danh hiệu, hành động?”

“Ông ta biết tất cả.” Trần Hoán lẩm bẩm, “Ông ta biết mọi thứ về Tiểu Bùi.”

“……”

Khi nói rằng “Ông ta biết mọi thứ về Tiểu Bùi”, có nghĩa là gì?

Chương tổng không có can đảm như vậy, anh đã bị những lời này dọa sợ, mạnh mẽ tuyên bố: “Tôi sẽ mang người về nhà an toàn. Lần nhất định phải trói và giam hắn ở nhà, nhất định không cho phép đi ra ngoài chơi liều mạng nữa. Hắn còn bao nhiêu nhiệm vụ chưa hoàn thành, tôi đi hoàn thành thay hắn, được không?”

Chương Thiệu Trì dùng một ngón tay tắt liên lạc, thu lại vẻ mặt nghiêm trọng, bước nhanh biến mất trong màn mưa lạnh lẽo của đêm tối.

……

Venice, Italy.

Thành phố nước Venice, ánh đèn đêm và ánh nến phản chiếu giữa dòng sông, những người vừa chèo những thuyền vừa hát những giai điệu opera đưa du khách sang bờ bên kia rất lãng mạn……

Người chèo thuyền mặc trang phục lộng lẫy một chân giẫm lên đuôi thuyền dễ dàng lắc lư con thuyền, khuôn mặt ẩn dưới nón rộng vành phản chiếu qua đáy sông rất đẹp trai.

Một ‘cặp đôi’ du khách ở mũi thuyền ôm chặt lấy nhau. Nhiếp tiểu thư tay cầm một đóa hoa hồng vàng, thuận thế xoa mặt Chung Trạch. Hắn nhíu mày, bất ngờ hắt hơi một cái và muốn trốn ngay sau đó… là người đàn ông ‘thẳng’ như thép lại dị ứng với tất cả các hương hoa cũng như nước hoa.

“Hai người thật thân thiết.” Đội trưởng đại nhân giả thành người chèo thuyền còn đang cho ý kiến, “Đi qua cây cầu này, chính là khách sạn đó. Chúng ta về khách sạn đó ở.”

“Oh No~~ Đến Venice để hưởng tuần trăng mật và ở tại khách sạn 3 sao à?” Nhiếp Nghiên oán giận, kinh phí của MCIA6 cho bọn họ quá nghèo nàn.

“Đội trưởng, anh thì không sao cả” Nhiếp Nghiên che miệng thấp giọng cười nói, “Anh dù sao ban đêm cũng len lén đi ra ngoài, ngủ trên giường lớn của khách sạn sáu sao còn có người ôm!”

“Nói lung tung.” Đội trưởng Bùi hiếm khi có giọng nói lười biếng và mềm mỏng như tối nay, đáy mắt nhộn nhạo long lanh ánh nến…… Hắn cũng muốn vậy.

Vào thời điểm này, những người nổi tiếng từ khắp nơi tụ tập ở Venice, từng nhóm nam nữ xinh đẹp tên tuổi đang kéo những rương hành lý lớn, sôi nổi đi vào khách sạn, khách sạn cao cấp trong thành đã chật ních toàn bộ.

Một ngày sau đó, những người này sẽ bước lên thảm đỏ lộng lẫy, tập trung dưới ánh đèn flash của các phóng viên và giới truyền thông, Liên hoan phim Venice chính thức bắt đầu.

Lần này đại diện trong nước tham gia liên hoan phim, được chú ý nhất chính là bộ phim mới của Bùi Diễm và Trang Khiếu tay trong tay đóng vai chính. Là bạn diễn ăn ý trong những bộ phim Kung fu mới, lần trước hai người bọn họ cũng xuất hiện như vậy trong lễ trao giải Oscar, dựa vào tác phẩm võ thuật cổ trang《 Hải Xuyên Truyện 》, đoạt giải Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất ‘Tiểu Kim Nhân’.

Hai năm trở lại đây, trong nước bắt đầu đầu tư quy mô lớn vào lĩnh vực khoa học viễn tưởng, bộ phim mới là một bộ phim khoa học viễn tưởng 《Lang Thang Bên Kia Dải Ngân Hà 》.

Trang tiên sinh cùng Bùi Nhị gia, sánh bước trên thảm đỏ.

Cặp đôi này, còn có hàng loạt fans ở nước ngoài, điên cuồng la hét tên của hai người, xin chụp ảnh và ký tên, thậm chí còn rất khoa trương mà yêu cầu hai người bọn họ hôn nhau trên thảm đỏ.

Trang Khiếu đương nhiên không có ý định đáp ứng yêu cầu quá mức, khuôn mặt của một cán bộ cũ rất nghiêm túc, cũng bị fans trêu chọc đến hơi đỏ lên. Trang Khiếu trong mắt rõ ràng có ý cười, quay đầu lại nhìn Bùi Diễm rất thâm tình.

Bùi Tiểu Đầu ăn mặc rất bảnh bao và đẹp trai, bộ âu phục màu đen bạc lấp lánh dưới ánh đèn flash, phần tóc sau đầu được cắt tỉa hoa văn đặc biệt.

Bùi Diễm giả vờ vô tình ôm eo Trang Khiếu, đột nhiên dán mặt lên, không đợi nhiếp ảnh gia bấm chụp lập tức cười lớn chạy đi. Mánh khóe thối này nhất thời bất ngờ khiến người hâm mộ ồ lên, “Diễm Diễm thật đáng ghét! Làm người ta thẹn thùng rồi, Diễm Bảo Nhi hôn Trang Sir một cái đi! ……”

Trong kênh, đội trưởng đại nhân nhẹ giọng nhắc nhở: “Manh mối vẫn chưa rõ ràng, chú ý đến mọi động thái khả nghi.”

【001】 chen chúc trong đám đông người hâm mộ, phàn nàn: “Hiểu rồi. Có quá nhiều người, rất nhiều bảo an, fan hâm mộ cũng nhiều. Công việc của an ninh ở châu Âu luôn là tệ nhất! Cái gì manh mối cũng tra không được, không có thông tin tình báo, chúng ta rất khó phân biệt.”

【002】 ở trên nóc nhà hát nói ngắn gọn: “Đã vào chỗ, đang quan sát, không phát hiện mục tiêu.”

【003】 ở trong phòng quần áo phía sau hậu trường, trên băng ghế đơn, lên tiếng: “Đang chờ đợi, ở hậu trường không có phát hiện gì. Không phát hiện tín hiệu gây nhiễu hoặc thiết bị phát hiện hồng ngoại nào. Tôi an toàn, không có bất thường!”

Tạm thời không có gì bất thường, cũng không dám thả lỏng, đây là sự kiện nổi bật của truyền thông, dễ dàng bị phần tử khủng bố chọn làm mục tiêu nhất.

Đội trưởng Bùi vì sao kháng lệnh không về nước, vì sao nhất định phải đến Venice?

Hắn là vì em trai mình, cũng phải đến, không thể không đến.

Cho nên, khi Bùi nhị thiếu gia mang theo bạn diễn của hắn, an nhàn tiêu sái mà đi qua thảm đỏ, lại không biết ca hắn đang khẩn trương cao độ mà nhìn chằm chằm bóng dáng bọn họ, hốc mắt đều đau nhức, đang thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất.

Bốn phía ánh mắt dày đặc, nhiều góc tối đều có bóng dáng đặc vụ, kiểm soát, tìm kiếm và vội vàng trao đổi ý kiến trong tai nghe…

Căn cứ thông tin tình báo Giuliano có thể cung cấp: nghi phạm đeo mặt nạ mỏ chim có khả năng ở thành phố Venice.

Đường phố ở đây chật hẹp, đường thủy chằng chịt, đâu đâu cũng có nhà dân sinh sống. Nơi ẩn náu của nghi phạm không rõ, hành động cũng không rõ, mục tiêu công kích cũng không rõ. Bọn họ không thể chắc chắn về bất cứ điều gì.

Bùi Dật bám riết không tha muốn bắt lấy nghi phạm, xét đến cùng cũng là vì trong lòng không giải được bí ẩn: hung thủ tàn phế chết trên đường phố với con chip nhận dạng của MCIA6 trong cơ thể. Hắn nhất định phải biết rõ ràng, ai đang ở phía sau màn tạo ra những manh mối này và đang muốn chơi bọn họ!

……

Bùi Diễm sau khi công chiếu xong bước vào tiệc rượu, thình lình và bị một bàn tay mảnh mai phía sau ôm eo.

“Bảo bối, đừng nhúc nhích.” Giọng nói của người phía sau trầm thấp uyển chuyển.

“?”

Bùi Diễm còn tưởng là chồng mình, vừa cúi đầu thấy, “Ngọc Thủ” đeo găng tay thêu ren trắng sữa, phía dưới mặc váy cung đình cổ điển châu Âu to lớn, chiếc váy lớn đến có thể bọc hắn vào.

“Diễm Diễm, tiệc rượu kết thúc mau chóng rời đi không được ở lại lâu, được không?” Đội trưởng Bùi kề tai nói nhỏ cùng em trai hắn, “Sợ xảy ra chuyện, em và Trang Sir nên về nước sớm, nhà mình là an toàn nhất.”

“A? Ồ ……” Bùi Diễm chớp chớp mắt, quay đầu lại liền đối diện với một chiếc mặt nạ nữ nhân cực kỳ quyến rũ, không chịu nổi liền muốn đùa, “Ồ, tôi đi, ca ‘tiểu thư’, anh muốn làm gì?”

Bùi nhị gia tính tình luôn vô tâm vô phế, giữa nơi đèn xanh đèn đỏ, mờ mờ ảo ảo, tuyệt đối không ai để ý đến anh, anh, nơi này có gì nguy hiểm?

Có kẻ trộm sao? Có nguy hiểm có thể làm tổn thương Bùi nhị thiếu gia cùng Trang tiên sinh của chúng ta? Nói ra rất mất mặt, hai vị bình thường quay phim võ thuật đều là keymap vải xanh ra sao!

Đội trưởng Bùi khẽ thở dài, cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng mệt mỏi. Hắn lại nắm lỗ tai em trai hắn dặn dò vài câu, mới mang theo váy lớn bỏ đi.

Tại tiệc rượu chiêu đãi, các vị khách quý lớn tuổi ngồi vào bàn tròn để dùng bữa, và nhiều thanh niên lãng mạn bưng ly cocktail đi quanh không ngừng nói chuyện.

Đội trưởng Bùi catwalk tao nhã giữa hội trường.

Hắn dùng một chiếc mặt nạ với những đường thêu tinh xảo và một bộ tóc giả dài màu đỏ rực trên vai, rất khó phân biệt nam nữ, người ngoài hoàn toàn không có khả năng nhận ra hắn là ai. Thân phận đã bị bại lộ, nên hắn xuất hiện bên ngoài chỉ có thể làm như vậy.

Rất nhiều nam nữ minh tinh trang phục lộng lẫy, đều đeo mặt nạ theo phong tục địa phương. Đại đa số mặt nạ chỉ che nửa khuôn mặt, che hốc mắt và sống mũi, không ngăn cản những người này ăn uống.

Ở cuối hội trường tiệc rượu, thân ảnh một người đàn ông cao lớn cường tráng rốt cục cũng xuất hiện, dĩ nhiên cũng nhập gia tùy tục, anh vô cùng thích thú chọn một cái mặt nạ màu trắng.

【001】: “Ách, đội trưởng tôi cảm thấy người này, vị mới vừa tiến vào này, rất quen mắt?”

Bùi Dật quay đầu, đâu chỉ quen mắt, mặt nạ che giấu tất cả thay đổi trong biểu cảm của hắn, ai……

Mặt nạ trắng thuộc về nhân vật chính của một bộ phim khiêu vũ, đầy khí chất nam tính. Ngugo72i đàn ông mặc âu phục màu đen liếc mắt một cái cũng nhìn trúng “Mỹ nữ” tóc đỏ rực, mục tiêu rõ ràng, từng bước một, trấn định đi về phía hắn.

Đèn chùm kiểu Ý ở trung tâm sảnh tiệc, sáp dầu nóng, ánh kim loại … Toàn hội trường giống như bừng sáng bởi pháo hoa, mặt và mắt ai cũng sáng lấp lánh.

Cho dù đã nhìn thấy rất nhiều tình huống lớn hơn, thân kinh bách chiến trải qua vô số, Bùi Dật đứng lẫn trong đám đông ở hội trường lúc đó, ánh mắt giao nhau, ánh mắt ẩn dưới lớp mặt nạ vẫn còn nóng rực, trái tim cảm nhận được một tình cảm rất chân thật.

Đó là sự ấm áp.

Hắn một chút cũng hiểu rõ, tên báo đạo này, một tấc cũng không muốn rời bám theo hắn, không muốn sống nữa sao? Anh đã tỏ tình với hắn bằng cách này: Không cần biết sắp xảy ra chuyện gì, tôi sẽ mặc vào trang phục lộng lẫy, mang lên mặt nạ tinh xảo, cho dù trèo đèo lội suối, vượt lửa qua sông, tôi cũng muốn ở bên cạnh em.

Bùi Dật không nhịn được cười, mặc dù Chương tổng có lẽ không nhìn ra hắn đang cười.

Bốn mắt nhìn nhau, Chương tổng không kìm được mà nắm lấy cổ tay Tiểu Bùi, kéo vào sàn nhảy đông đúc.

Chương Thiệu Trì dùng cánh tay mạnh mẽ giữ Bùi Dật trước người, hông quần của anh ấy áp vào váy của hắn, trong ánh mắt không có khinh thường, ngược lại còn có vài phần trịnh trọng.

“Bảo bối, nhảy một chút không? Tôi muốn mời em khiêu vũ.”

“……”

Bùi Dật trước kia cũng từng bá đạo mà yêu cầu Nhị Cữu Cữu của hắn: Anh khiêu vũ cùng tôi, tôi muốn cùng anh khiêu vũ.

Lần này lại là Chương tổng chủ động mời, trong những tình huống như vậy. Tiếng gió rít ban đêm  lướt qua ngõ ngách nơi nguy cơ ẩn nấp, rất nhiều tầm mắt quỷ dị bên cạnh xẹt qua… Tôi muốn thân mật với em không cần phải chọn ngày? Không cần. Bảo bối, chúng ta hãy nhảy một điệu nhảy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi