CÙNG ĐỊCH NGỦ CHUNG

Vết bánh xe vẽ ra đường parabol trên cao nguyên, sa mạc hoang dã.

Chấm đỏ hiển thị hành tung trên màn hình điện tử, đột nhiên ngừng di chuyển trong thời điểm nóng như lửa đốt này.

“Mất định vị?” Chương Thiệu Trì khẽ hô, “Thiết bị định vị trên người hắn chắc là bị tháo ra hay phá hủy?!”

Chu Bân hỏi: “Trên người Đội trưởng Bùi còn có thiết bị định vị nào khác, bí mật, dự phòng không?”

Nhiếp Nghiên kêu: “Tìm tín hiệu đi, tìm được là có, không tìm được là không có!”

Con mẹ nó, ‘gà mờ tạm thời’ ra trận tìm kiếm tín hiệu …… Chương Thiệu Trì rống lên: “Phải nghĩ biện pháp xác nhận phương hướng của hắn, nhanh chóng khóa vị trí mục tiêu! Bão cát đang đến, mọi người theo sát, đừng tản ra đừng để bị lạc mất!”

Ai đó ở đây đã đảm nhận vị trí đội trưởng tạm thời của Đội A, hơn nữa trời sinh đã có giác ngộ cùng quyết đoán làm lãnh đạo, đương nhiên sẽ không nhường ai và không ai phản đối.

Đội trưởng tạm thời điều khiển chiếc xe việt dã rắn chắc chịu đựng này, gió cát sắp thổi bay da mặt, cát sỏi đổ thẳng vào cổ áo. Chương tổng bây giờ có thể hiểu rõ ràng, Chu Bân thiếu gia vì sao từ lúc bắt đầu đã mặc trang phục cồng kềnh của một phụ nữ Ả Rập.

Chu Bân nháy mắt một cái, rất săn sóc: trên ghế sau còn có thêm một bộ quần áo nữ, tôi cố ý dự phòng cho anh, anh không cần sao?

Chương tổng buồn bực không lên tiếng, tôi mới không cần.

Chu Bân dùng khăn trùm đầu che miệng, lẩm bẩm: “Cát quá mạnh.”

Chương tổng vừa muốn lên tiếng, một trận “lốc xoáy cát” gào thét bọc kính chắn gió phía trước, anh rất thức thời nín thở ……

Cuối cùng anh lặng lẽ nhận lấy một chiếc khăn lụa màu cam, màu sắc khá rực rỡ, kiểu dáng quyến rũ, quấn vào cổ và nửa khuôn mặt sắp bị cạo đi, cũng bọc lên người chiếc áo choàng dài 800m. Bộ mặt trang trọng này kiên quyết không thể để cho những người lớn tuổi và người quen ở quê nhìn thấy, “chị dâu Ả Rập” của Bùi gia sẽ bị tung lên mạng.

“Chờ đã, kẻ đào tẩu đã lấy con gấu bông?” Chương tổng linh quang chợt lóe, “Cậu đã cài đặt theo dõi định vị trong bụng con gấu rồi! Thiết bị có bật không? Sao không tìm thấy tín hiệu?”

Chu Bân liếc anh một cái, muốn nói lại thôi: “Tôi chỉ xé nút áo ra, gấu bông không có thiết bị theo dõi.”

Chương Thiệu Trì trong lòng có chút phẫn nộ, tàn nhẫn đập vào còi trên vô lăng. “Tích ——”

Anh bị cát bay đến mức lười nói chuyện, tự phát hỏa.

Chu Bân vội vàng giải thích: “Nếu như Đội trưởng Lãnh nguyện ý hợp tác cùng chúng ta, hắn sẽ tự mình quay lại. Nếu hắn kiên quyết không thỏa hiệp ngoan cố chống cự đến cùng, thì cũng không cần thiết nỗ lực hơn nữa…… Nhưng hắn sẽ không thương tổn Tiểu Bùi, anh yên tâm đi.”

Có ma mới yên tâm đó, Chương Thiệu Trì hừ một câu: “Cậu có ngủ qua rồi sao nắm chắc vậy?”

“Thật không có.” Chu Bân vậy mà cũng ngượng ngùng, còn rất thẹn thùng, “Không có loại chuyện này…… Tôi không có ngủ qua, bạn bè, bạn gái.”

“Vậy cũng đúng” Chương tổng chế nhạo một câu.

Chu công tử có thể tiết kiệm công sức đi tìm phụ nữ, dù sao ở trong gia đình như vậy cũng không tranh được tài sản, cũng sẽ không nhờ vào đứa con riêng của tam phòng để nối dõi tông đường.

Áo khoác nhỏ mà con gấu bông mặc vốn có một cái “cúc áo” ẩn giấu huyền cơ. Chu Bân hiển nhiên cũng từng trải qua mâu thuẫn và vướn mắc, mỗi người đều có chút ích kỷ và những mối quan tâm không thể nói rõ, vào phút cuối cùng hắn đã tháo máy định vị ra. Đề phòng không phải là Bùi Dật hay Chương tổng, mà chính là đề phòng truy binh từ phía Tổng Bộ.

“Tôi không muốn để cho Tiểu Bùi bị hại, cho nên tôi tới đây. Nhưng, tôi cũng không muốn nhìn thấy đội trưởng Lãnh bị bắt hoặc là bị người khác đánh chết.”

Chu Bân thiếu gia quấn trong áo choàng, một tay chống đầu ngẩn người, ánh mắt lúc yên tĩnh hàm chứa ưu tư.

Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết là loại chuyên về công việc kỹ thuật, có thể là một kỹ sư điện tử, kỹ thuật viên phòng thí nghiệm hoặc là nhân viên y tế của bộ phận hỗ trợ hậu cần, ở giữa một đám đặc vụ có vẻ nho nhã, yếu đuối. Nhưng một chút cũng không còn vẻ mặt công tử phóng đãng, khí chất ngốc B lúc trước, vả mặt hiện tại rất đứng đắn.

Người thông minh giả ngu thật không dễ dàng, đây mới là ngụy trang cao cấp, lừa gạt tất cả người trong nghề lẫn người ngoài. Làm thế nào mà con thỏ trắng thực sự vô tội lại có thể xuất hiện trên con tàu du lịch đó? Còn đặc biệt tìm Đội trưởng Bùi lăn lộn cùng một chỗ, còn lặng lẽ tài trợ tiền ăn hàng ngày cho Đội trưởng Bùi!

Về phần con gấu nhồi bông, nó là một món đồ chơi rẻ nhất và khiêm tốn nhất ở giữa một đống hoa tươi và trái cây an ủi mà Chu Bân nhận được ở bệnh viện sau khi bị thương ở tay trở về nước.

Con gấu rất cũ, rụng hết lông, bạc trắng không còn tươi sáng, rất xấu xí. Một cánh tay bị gãy giống như bị người ta vặn lại rồi dùng băng gạc quấn lại, đưa cho Chu Bân đang nằm viện. Có người đã sử dụng cách kỳ lạ này để thể hiện sự chăm sóc đối với người bệnh.

Tay bị gãy à? Tôi quấn băng lại cho anh, người anh em, anh sẽ mau bình phục thôi.

Đội trưởng Lãnh đã chấp nhận rủi ro lớn trong lúc chạy trốn, đường xa vạn dặm, chay đến bệnh viện Hồng Kông thăm bệnh, để lại món quà an ủi này trước cửa phòng bệnh của Chu thiếu gia.

……

Lãnh Kiêu ngồi ở bên cạnh bàn, hộp thuốc lá trên tay đã nát vụn lúc nào không biết.

Kỹ thuật này không tinh tế như Đội trưởng Bùi, mấy điếu thuốc lá bị nhào thành thuốc vụn, hoàn toàn không thể hút được.

Bùi Dật quan sát biểu cảm của đối phương: “Anh quen biết Chu Bân, còn có chút sâu sắc với hắn. Chu Bân nhờ tôi đưa con gấu bông này cho anh, là hy vọng anh có thể cân nhắc quay đầu lại…”

“Đừng tưởng rằng anh cái gì cũng biết hết, không gì không làm được.” Lãnh Kiêu khinh thường nói, “Đây chỉ là món đồ chơi tôi tặng hắn.”

“Các người làm tay hắn bị thương, phẫu thuật hai lần mới miễn cưỡng khôi phục như cũ …… Tôi đi bệnh viện thăm hắn, đưa cho hắn một cái gì đó để vỗ về và an ủi kẻ xui xẻo này.” Lãnh Kiêu quay mặt đi, nhìn chằm chằm bức tường xi măng không có cửa sổ, “Tên ngốc kia tâm quá lương thiện, lương thiện đến ngu xuẩn!”

“Đúng vậy, chúng tôi đã mắc phải một sai lầm nhỏ ở giữa đường, lúc ấy tình huống khẩn cấp đã gây hại cho tiểu Chu. Nyoyankovsky lúc ấy đang cố gắng tìm ra tên gian tế đã cứu giáo sư, gã lầm tưởng là Chu Bân, cho nên……” Trong mắt Bùi Dật tràn ngập áy náy, nhưng cắn chặt răng không nói ra chuyện phiền lòng Chương Thiệu Trì vu oan Chu Bân, nếu không cái núi hận này sẽ kết càng lớn hơn. Chỉ có thể ném cái nồi này cho lão người Nga đang ngồi tù, dù sao cũng đã ngồi tù rồi.

Chương tổng sau đó hết lần này đến lần khác chịu thiệt gặp nạn, một chút cũng không oan. Đây là một cái nhân quả báo ứng tuần hoàn hoàn mỹ.

“Gân tay hắn thiếu chút nữa đã bị đứt thành tàn phế!” Lãnh Kiêu rống lên, “Thanh đao kia không nên đâm vào tay anh sao? Anh cho rằng chỉ có đôi tay của mình mới nên được bảo vệ, mới quý giá sao?”

Toàn bộ thù oán trước đây, đúng vậy, chỉ có Đội trưởng Bùi là con mẹ nó quý giá nhất, người khác vĩnh viễn đều làm bia đỡ đạn …… Lãnh Kiêu ấn thuốc lá trong tay lên cạnh bàn, nghiền thành bột mịn.

“Vâng, nên là đâm vào tay tôi.” Bùi Dật gật đầu, “Là sai lầm cùng trách nhiệm của Đội A chúng tôi, khi đó tôi hoàn toàn không đoán được thân phận của Tiểu Chu, bị thủ thuật che mắt của hắn gạt, không có bảo vệ được hắn, tôi rất xin lỗi.”

“Anh xin lỗi cái rắm!” Lãnh Kiêu mắng, “Anh có đi bệnh viện thăm hắn sao, Đội trưởng Bùi thân phận tôn quý?”

Bùi Dật: “……”

“Ngay cả tôi cũng đã đi qua!” Lãnh Kiêu rất khinh miệt, “Đội trưởng Bùi đại khái là thân phận bất tiện lại nhiệm vụ bận rộn, không giống như tên tội phạm truy nã như tôi thuận tiện ra vào bệnh viện thăm người bị thương, đúng không?…… Máu lạnh lại khốn nạn, tôi đã sớm biết các người đều là như vậy!”

“Việc này là tôi khốn nạn.” Bùi Dật rũ mắt thành thật nhận sai, “Công việc của chúng tôi mắc sai lầm liên lụy người vô tội, chuyện ngoài ý muốn này rất có lỗi với Chu Bân, tôi nhận lỗi với anh”

“Bị đâm thủng tay cũng không phải là tôi, nhận tội với tôi làm gì?”

“Nhờ đội trưởng Lãnh có cơ hội thay tôi chuyển lời? Tôi sợ rằng lần này lăn lộn tôi sẽ mất mạng, không có cơ hội tự mình xin lỗi nhận tội.”

“Anh tự mình đi nói.”

“Tôi và Tiểu Chu cũng không quen lắm”

“Dù sao cũng không thân!”

“Không thân sao?” Bùi Dật nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lãnh Kiêu, “Ngàn dặm xa xôi đại giá quang lâm đến bệnh viện Hong Kong, mạo hiểm lớn như vậy để vào lãnh thổ một nước, chỉ vì liếc nhìn Chu Bân một cái xem gân tay bị đứt chưa, rõ ràng gọi điện thoại một tiếng là có thể hỏi thăm, anh nhất định phải tận mắt nhìn được người sống — anh và hắn thật sự không thân?”

Lãnh Kiêu ngẩn người, phát hiện ra rằng lại bị tài hùng biện của Đội trưởng Bùi lừa vào tròng.

Bùi Dật: “Hai người là quan hệ yêu đương”

“Không phải.” Lãnh Kiêu thẳng thừng phủ nhận, “Mấy năm trước hắn đã giúp tôi một lần, cứu tôi một mạng, không hơn.”

Vào mùa đông lạnh lẽo vài năm trước, khi chấp hành nhiệm vụ ở một thành phố xa xôi phía đông Moscow, trong môi trường băng tuyết khắc nghiệt, bán kính hơn chục km không có người ở. Thú dữ rú khắp khu rừng, mặt trời đỏ rực phủ một màn sương trắng lạnh lẽo……

Những người bị thương chạy trốn đã để lại dấu chân và vết máu trên tuyết trong khu rừng, thiếu chút nữa đã bị đối thủ theo dõi và phát hiện …… Mà Tiểu Chu tiên sinh, một lính mới thuộc bộ phận kiểm tra dấu vết sinh học của Tổng Bộ, tình cờ đang bí mật thu thập mẫu sinh học ở Siberia. Lần đầu tiên một mình đi làm nhiệm vụ, cũng rất khẩn trương không có kinh nghiệm, trong chuyến công tác tình cờ cứu được người bị mắc kẹt trong tự nhiên.

Chu Bân kéo người ra khỏi ổ tuyết và lôi về căn nhà gỗ nhỏ gần đó, run rẩy đốt lửa sưởi ấm, nấu cơm đút cơm, còn rất thuần thục mà lấy viên đạn ra, băng bó thuốc.

Chu Bân thiếu gia quả thật là người lương thiện, không chỉ một lần cứu vớt người khác.

Đây là một vị thiếu gia có cuộc sống phú quý nhàn rỗi, lại chọn phải cái nghiệp mà suốt năm bôn ba đổ máu còn liều cả mạng, một lòng nhiệt huyết và đam mê, mong muốn cứu vớt nhân loại chịu khổ chịu nạn. Cho nên Lãnh Kiêu luôn cảm thấy thiếu gia này rất ngu xuẩn, quá mức lương thiện, không hiểu thống khổ và hiểm ác của thiên hạ, chính là kiểu trâu bò như thánh mẫu!

Chu Bân khi đó có lệ như vậy, “Tôi là du học sinh, nghỉ đông ra ngoài chơi, tư thế băng bó trong môn cấp cứu và phòng chống thiên tai của trường học, tôi không biết chút nào cả.”

Lãnh Kiêu khi đó che dấu như vậy, “Tôi bị súng của thợ săn bắn khi đang lang thang trong rừng, là tôi xui xẻo không may mắn, tôi nghĩ rằng có lẽ mình ăn mặc giống một con nai.”

Trong sân có một con gấu bông bị gãy tay chân trong tuyết, Chu Bân nhặt gấu trở lại, dùng băng gạc quấn thành một cái dạng ngu xuẩn rồi để lại cho người bị thương: “Tôi sắp khai giảng nên phải trở về, chúc anh sớm bình phục!”

Hai người đều không nói thật, nhưng trong lòng lại biết rõ, không có vạch trần, cũng không đem chuyện này báo cáo.

……

Bùi Dật là đối với lý lịch của đội trưởng Lãnh đã đào ba thước đất, sau đó liên hệ với rất nhiều dấu vết để lại, thậm chí còn đoán mò cũng ra được. Ở cái nơi phương xa giá rét kia, trên nền đất trắng xóa, dường như quanh năm chỉ vẽ ra một mảnh hoa văn, đợi cho đến khi băng tuyết tan đi, quá khứ bị bao phủ cuối cùng cũng lộ ra manh mối.

“Thì ra là như vậy? Chu Bân có nhắc tới chuyện hắn du học ở Anh quốc, học một chuyên ngành y sinh rất vô dụng, kết quả sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, chỉ có thể lăn lộn xin tiền ở nhà, lúc ấy tôi không nhìn ra, là tôi ngu xuẩn. Hắn không phải là nhàm chán mà học chuyên ngành này, hắn cũng không thất nghiệp, hắn là nhân viên tình báo dân sự làm việc tại Tổng Bộ.”

Sắc mặt Lãnh Kiêu không được tự nhiên lắm, gặm móng tay ngón cái và ngón trỏ của mình, rõ ràng lộ ra thói quen xấu do không ai quản thúc lúc còn trẻ …… Họ Bùi, anh cũng biết quá nhiều, anh làm sao mà biết được?

“Ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp” Bùi Dật bị treo trên tường còn có tâm tình nhàn nhã trêu chọc người khác, “Dù sao Tiểu Chu cũng là độc thân, không cần băn khoăn luân thường đạo lý hay tiết tháo gì!”

“Tôi không lẵng lơ như anh, thấy đàn ông là nổi hứng.” Lãnh Kiêu lại móc túi, phát hiện không có thuốc, cúi mặt rất thấp không muốn lộ ra cảm xúc, “Tôi không có muốn như vậy ……”

“Cho đến nay hai người chỉ gặp qua ba lần, lấy lý do du lịch ở nước ngoài vội vã gặp mặt, rồi tách ra, chưa bao giờ nói chuyện, nhưng anh lại có cảm tình bí ẩn với hắn, ủy khuất bất bình thay hắn, vốn là anh biết làm thế nào để biết ơn, cũng rất nghĩa khí.” Bùi Dật nói giống như pháo liên châu, “À, không, hai người đã gặp qua bốn lần, còn phải tính lần anh đi Hồng Kông thăm bệnh này. Ở trong bệnh viện, thậm chí anh còn không nói chuyện với hắn, không dám cho hắn biết suy nghĩ của anh, anh thấy xấu hổ khi bản thân thích đàn ông, anh……”

“Tôi không xấu hổ về điều này!” Sắc mặt Lãnh Kiêu đỏ lên.

“Vậy thì tại sao?” Bùi Dật đối mặt với ánh mắt Lãnh Kiêu, rất có kiên nhẫn mà thay đối phương bộc bạch, “Anh vốn là bởi vì anh trai mình chết mà đối với MCIA6, đối với tôi đều có bất mãn, nhưng anh cũng biết Lãnh Hộc phạm tội, hắn là tội phạm truy nã và tôi không có làm sai. Anh liều mạng muốn thuyết phục bản thân cũng muốn cho tôi tin tưởng anh chính là vì anh trai, nhưng lúc anh đột nhiên xuất hiện, anh đối với tôi ghi hận trong lòng bám riết không tha, lại liên tiếp muốn hại người yêu bên cạnh tôi, tất cả những chi tiết đều ám chỉ  trực tiếp nhất cho sự trả thù của anh, kỳ thật là bởi vì ở trên con tàu ‘Mị Ảnh’, Chu Bân thiếu gia bất hạnh thay tôi nhận một đao, làm tổn thương tay phải của hắn!

“Tay phải quan trọng cỡ nào, làm cho một vị sinh viên y khoa tài năng thiếu chút nữa muốn phế bỏ sự nghiệp tiền đồ —— anh nhất định hận tôi thấu xương. Trong lòng anh rõ ràng rất quan tâm, vì một chút ân tình ấm áp tri ngộ làm cho lưu luyến nhiều năm”

“Anh không chừng còn hoài nghi tôi và Chu Bân có quan hệ đó? Ôm hận cộng với ghen tị tôi, ăn dấm với tôi?” Bùi Dật cười, “Việc này tôi phải thanh minh trước, bạn trai tôi luôn nhìn chằm chằm vào tôi, quản rất chặt, tôi tuyệt đối không có chọc giận anh, bằng không Chương Tiên Sinh sẽ trói tôi lại và dùng roi phạt tôi!”

Nói nhiều quá.

Đồ khốn, đúng là tên khốn nạn.

Tay phải Lãnh Kiêu rõ ràng chưa từng bị thương, lại hơi run rẩy, nói không nên lời —— bởi vì những lời nói của Bùi Dật đều chọc trúng hắn hại hắn không có cách nào phản bác.

Bùi Dật dường như đang điều khiển một mũi tên sắc bén linh hoạt lại vô hình, mũi tên sẽ uốn cong, đi theo một vòng tròn lớn và cuối cùng vòng trở về để bắn trúng hồng tâm.

“Lời giải thích của tôi đã đến muộn, nhưng nó không cản trở sự chân thành của tôi.” Bùi Dật nhẹ giọng nói, “Tôi sẵn sàng xin lỗi vì sự thờ ơ và bất cẩn của tôi lúc đó… Tôi xin lỗi”

Đáy mắt Lãnh Kiêu hiện ra hai đốm đỏ.

Biết rõ là mình bị “tấn công tâm lý”, nhưng cảm thấy rào cản đấu tranh ngoan cường trong lòng đang từng chút sụp đổ.

Những từ “Rất có lỗi” và “Rất xin lỗi” này, trong một số trường hợp và tình huống nhất định có sức mạnh sát thương rất lớn. Bởi vì đàn ông như bọn họ, đổ máu, đổ mồ hôi, xả thân, không cam lòng mà cúi đầu, đối mặt với đối phương, rất khó nói ra những lời “có lỗi” hoặc “xin lỗi” như vậy.

Giết người sát hại tính mạng, rất dễ dàng.

Buông bỏ đồ đao lập địa thành phật, là rất khó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi