Dưới bóng râm của mái hiên, gió thổi tới làm tung bay vạt áo.
Tĩnh Nhi khoanh tay đứng ngơ ngác nhìn cỏ cây trong viện. Một nén nhang trước, Tương Tầm tới bẩm báo nói mấy ngày nay Thế tử ở trong cung đều an phận.
Nàng không khỏi nhớ lại mười ngày ngày trước, Bạc Hề Li từng đề cập với nàng chuyện Hoàn Nhan Vũ về nước tuyển túc. Hiện giờ đã hơn hai mươi ngày kể từ khi hắn đi, có lẽ chính hắn đã ôm được mỹ nữ trong lòng.
Tĩnh Nhi đột nhiên muốn cười, nhưng tâm trạng lại không có chút cao hứng.
Liên Vũ yên lặng đứng nhìn Hoàng Thượng, thấy biểu cảm trên mặt càng lúc càng kỳ lạ, nàng chần chờ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Hoàng Thượng, nên trở về dùng bữa rồi." Từ lúc ra khỏi Ngự thư phòng, Hoàng Thượng vẫn luôn đứng đây, bất động không nói lời nào. Mắt thấy sắp tới giờ dùng bữa trưa, Liên Vũ đành phải mở miệng khuyên nhủ.
Nghe tiếng cung nữ vang lên bên tai, Tĩnh Nhi mới hoàn hồn. Nàng không nghe rõ Liên Vũ vừa nói cái gì, chỉ đột nhiên kêu: "Tôn Toàn.
Thái giám vội vàng tiến lên, cung kính hỏi: "Có nô tài, Hoàng Thượng có gì phân phó?"
"Nghe nói Hoàng đế Đông Việt sắc lập Hoàng hậu?" Tĩnh Nhi không quay đầu, chỉ ngơ ngác hỏi.
Tôn Toàn kinh hãi, hắn không biết tại sao Hoàng Thượng lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, khó hiểu nhìn qua Liên Vũ. Liên Vũ cũng đầy nghi hoặc, nhíu mày không biết. Tôn Toàn lại nhìn Tĩnh Nhi, cẩn thận đáp: "Việc này... Chưa từng nghe nói."
"Vậy sao? Thế tử không phải nói hắn vừa về nước liền tuyển tú sao?"
Tôn Toàn "A" một tiếng, cho dù Hoàng đế Đông Việt có tuyển tú, nhưng việc lập hậu sao lại không thông báo cho Tây Lương? Hiện tại Hoàng Thượng hỏi chuyện, ngay cả Tôn Toàn cũng không biết đáp thế nào.
Tĩnh Nhi cũng không tiếp tục hỏi, chỉ có ánh mắt mỗi lúc một sâu, nàng lẳng lặng nghĩ tới rất nhiều chuyện. Hai năm trước, Hoàn Nhan vũ còn nói sẽ tặng nàng thật nhiều mỹ nhân, hiện tại thì hay rồi, một mình hắn tự ôm mỹ nhân trong lòng!
Càng nghĩ, Tĩnh Nhi lại càng tức giận.
Liên Vũ thấy sắc mặt Hoàng Thượng kỳ quái, liền cẩn thận khuyên: "Không bằng Hoàng Thượng về cung dùng bữa trước..."
"Câm miệng!" Liên Vũ còn chưa nói xong đã bị Tĩnh Nhi mắng.
Mọi người đều cả kinh, lập tức quỳ xuống.
Liên Vũ không dám nói thêm chữ nào, nàng hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, chưa từng thấy ngài ấy tức giận như vậy.
Thấy mọi người đồng loạt quỳ xuống, lúc này Tĩnh Nhi mới biết bản thân nặng lời. Nàng xoay người, thấp giọng: "Đứng lên hết đi."
Mọi người thấy Hoàng Thượng dời bước, đều vội đuổi theo.
Tĩnh Nhi nghiêng đầu, hỏi: "Liên Vũ, vừa rồi ngươi nói cái gì?"
Liên Vũ chỉ biết nàng phát hỏa cho nên không dám nhiều chuyện, nhưng lúc này nghe Tĩnh Nhi hỏi vậy, không khỏi giật mình: "Nô tỳ nói đã tới giờ dùng cơm..." Nàng nói những hai lần, chẳng lẽ Hoàng Thượng không nghe thấy sao?
Tôn Toàn cũng cả kinh, vội hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy? Long thể không khỏe sao?"
Tĩnh Nhi dừng bước, ngưng thần suy nghĩ, nàng thật sự không nhớ nổi Liên Vũ vừa nói cái gì. Tĩnh Nhi cười chua xót, lại nghe Tôn Toàn hỏi một câu. Nàng mất kiên nhẫn đáp: "Trẫm không bệnh, là tức giận!" Nói xong, nàng mới biết bản thân lỡ lời.
Liên Vũ liền nhẹ giọng hỏi: "Vì sao Hoàng Thượng lại tức giận?"
Vì sao tức giận?
Chẳng lẽ lại nói nàng vì chuyện Hoàn Nhan Vũ về nước tuyển tú sao?
"Là chuyện của Hoàng đế Đông Việt?" Liên Vũ thấy Tĩnh Nhi chịu nói chuyện với mình nên vứt bỏ những chuyện vừa rồi, càng hỏi càng không thể dừng lại.
Tĩnh Nhi kinh hãi, gương mặt đỏ lên: "Trẫm là tức giận... Giận hắn đã đồng ý đưa tuyết liên Thiên Sơn cho trẫm nhưng lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng không có!"
Chuyện này làm nàng tức giận, thật sự tức giận. Cho nên nàng mới giận chó đánh mèo lên chuyện Hoàn Nhan Vũ tuyển tú, nhất định là vậy!
Liên Vũ sáng mắt lên, nàng tựa hồ đã hiểu vì sao trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng lại khác thường như vậy. Nàng vội đuổi theo, nói: "Theo nô tỳ thấy, có lẽ Hoàng đế Đông Việt đang bận ôm mỹ nhân trong lòng nên... Quên mất chuyện của Hoàng Thượng."
Đi được vài bước, nghe cung nữ nói vậy, Tĩnh Nhi đột nhiên quay đầu, sắc mặt trầm xuống: "Vậy sao? Ngươi cũng cảm thấy vậy?" Tên Hoàn Nhan Vũ đáng chết, nhất định là vậy!
....................
Nhanh chóng trở về, ngự thiện sớm đã chuẩn bị. Tĩnh Nhi không có tâm tư để dùng, chỉ ăn một ít rồi truyền Thái y Trương Thành Hử tới.
Trương Thành Hử mang theo hòm thuốc vội vàng tới, thấy thiếu đế âm trầm ngồi trước bàn, liền tiến lên hành lễ, hỏi: "Hoàng Thượng có chỗ nào không khỏi?"
Tĩnh Nhi nhíu mày, hỏi: "Phụ hoàng dạo này thế nào?"
Trương Thành Hử sửng sốt, thấp giọng đáp: "Có lẽ do thay đổi thời tiết nên bệnh ho khan mỗi năm một nặng." Cả người Trương thái y ròng ròng mồ hôi, thần sắc lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhỏ giọng: "Không phải Hoàng Thượng nói có tuyết liên Thiên Sơn... Nếu dùng tuyết liên Thiên Sơn làm thuốc dẫn..."
"Có thể khỏe lên, đúng không?" Tĩnh Nhi đứng lên, ánh mắt chờ mong.
.............
Yên hoa tam nguyệt chớp mắt đã qua, tháng tư cũng đã trôi qua mấy ngày nhưng phía Đông Việt vẫn chưa có tin tức.
Nội thất Thừa Càn cung truyền tới tiếng "Rầm" vang dội, sau đó là tiếng rèm châu đong đưa kịch liệt. Tôn Toàn và hai cung nữ ngước mắt liền thấy Tĩnh Nhi sắc mặt âm trầm đi ra.
"Hoàng Thượng!" Liên Vũ đuổi theo.
Tương Tầm lập tức quay đầu dò hỏi Bạc Hề Li cũng từ bên trong ra ngoài: "Thế tử, Hoàng Thượng sao vậy?"
Bạc Hề Li nhíu mày: "Làm sao ta biết? Chẳng qua là mới nhắc một câu tới Đông Việt." Hoàng Thượng còn đang vui cười nói đánh cờ cùng hắn, chớp mắt sắc mặt đã thay đổi.
Cung nhân đuổi theo, thấy Tĩnh Nhi đi thẳng ra cửa cung.
Thủ vệ thấy Hoàng đế tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tĩnh Nhi lại dừng bước, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Tôn Toàn chạy lên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng muốn xuất cung thăm Thái Thượng HSo? Có cần nô tài chuẩn bị kiệu không?"
Hai tay Tĩnh Nhi nắm chặt thành quyền, nàng thật sự muốn đi thăm phụ hoàng, nhưng mỗi lần đi, phụ hoàng đều dùng gương mặt tươi cười để đối diện với nàng. Nàng biết phụ hoàng không muốn nàng lo lắng, nhưng nàng đâu phải đứa trẻ ba tuổi!
Đáng giận nhất vẫn là tên Hoàn Nhan Vũ kia!
Tĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng có lẽ là kẻ ngờ nhất thiên hạ!
Hoàn Nhan Vũ mới làm trò trước mặt vài cái, nàng đã tin tưởng hắn sẽ giữ đúng lời hẹn. Nếu để nàng gặp lại, nàng nhất định sẽ chỉnh đốn hắn.
"Đáng chết!" Nàng mắng.
Cung nhân phía sau hoảng sợ, lập tức quỳ xuống đất.
"Nô tài đáng chết."
"Nô tỳ đáng chết."
Tĩnh Nhi liếc nhìn đám người quỳ dưới đất, đột nhiên muốn bật cười: "Các ngươi có lỗi gì mà đáng chết?
Đám cung nhân nghẹn lời, ai nấy đưa mắt nhìn nhau, nhưng một câu cũng không thể nói.
Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, xoay người: "Thay trẫm truyền Thừa tướng tới!"
Tôn Toàn nhất thời không kịp phản ứng, đợi người trước mặt nâng bước rời đi, hắn mới ngơ ngác đáp: "Vâng."
Sau khi rời khỏi Càn Thừa cung, từ xa, Bạc Hề Li thấy Hoàng Thượng qua Ngự thư phòng, hắn không khỏi yên lặng đứng nhìn. Tương Tầm bên cạnh nhẹ giọng: "Thế tử điện hạ, ngài không trở về Bắc uyển sao?"
Bạc Hề Li cười cười: "Bây giờ sẽ đi."
Hắn xoay người, lại lặng lẽ liếc nhìn thân ảnh đó.
................
Hôm sau, trong cung truyền ra tin đồn Hoàng Thượng muốn cải trang ra ngoài thị sát dân tình.
Liên Vũ vừa rót trà cho Tĩnh Nhi, vừa hỏi: "Thừa tướng đã nói chuyện Tô đại nhân đang làm tiến triển rất tốt, Hoàng Thượng tại sao còn muốn đích thân đi."
Tĩnh Nhi uống một ngụm trà, cười đáp: "Tai nghe không bằng mắt thấy."
Một câu ngắn gọn khiến Liên Vũ bừng tỉnh.
Tôn Toàn vội vàng đi vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, ngài... Thật sự không nói cho Thái Thượng Hoàng biết sao?"
"Ừ." Tĩnh Nhi gác chén trà xuống, cười cười, "Trẫm đã trưởng thành, có một số việc không cần để phụ hoàng nhọc lòng. Liên Vũ, hầu hạ trẫm thay y phục."
"Vâng." Liên Vũ cung kính đáp, theo Tĩnh Nhi vào trong.
Nói là cải trang đi tuần nhưng thật ra chỉ dẫn theo một mình Tôn Toàn.
Lúc nghe tin, Bạc Hề Li vội vàng tới, đúng lúc thấy Tĩnh Nhi sải bước lên lưng ngựa: "Hoàng Thượng xin tam tư!"
Tĩnh Nhi cầm chặt cương ngựa, cười nhạo một tiếng: "Nội vụ trong triều đã có Thừa tướng thay trẫm xử lý, hơn nữa lại có thế tử phụ trách an nguy của trẫm, trẫm còn gì mà không yên tâm?"
Bạc Hề Li sững người, nghe nàng tiếp tục: "Trẫm lần này xuống Nam, trạm đầu tiên là Hiển Quốc thì thế nào nhỉ?"
Hay cho một câu Hiển Quốc, nàng rõ ràng vẫn không tin hắn. Đáy lòng Bạc Hề Li thở dài, Hoàng Thượng như vậy hắn còn lo lắng gì nữa?
Đang nghĩ ngợi, người trước mặt đã cưỡi ngựa phóng đi.
Tôn Toàn nhảy lên lưng ngựa, vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau rời khỏi Dĩnh Kinh, Tôn Toàn mở miệng hỏi: "Thiếu gia định tới Hiển Quốc sao?"
Tĩnh Nhi ra sức thúc ngựa, cười cười: "Tôn Toàn, ngươi theo ta nhiều năm như vậy mà vẫn thành thật thế à! Tô Doanh đã đem việc ta giao hoàn thành tốt như vậy, ta còn đi làm gì?"
Tôn Toàn ngẩn ra, vội đáp: "Nô tài ngu dốt."
"Ừ, ngươi ngu dốt thật. Giá..." Nàng càng ra sức thúc ngựa, lời nói tiếp tục truyền tới, "Tôn Toàn, ngươi nói xem mấy ngày nay Hoàng đế Đông Việt có phải thoải mái lắm không?" Tuyển tú, mỗi ngày nhất định đều có mỹ nữ nằm trong lòng!
Sắc mặt thái giám thay đổi, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo, thấp thỏm hỏi: "Thiếu gia... Ngài muốn đi Đông Việt sao?"
Tĩnh Nhi khẽ cười, nàng tới Đông Việt để lấy đồ vật của mình!
Trong triều đã có Thừa tướng, bên ngoài lại có Tô Doanh, người Hiển Quốc không dám động đậy, hiện tại không phải thời điểm thích hợp sao?
Hơn nữa tên Hoàn Nhan Vũ kia là kẽ bịp bợm, nàng không tự đi đòi thì không được!
Tĩnh Nhi ra sức quất roi lên mông ngựa như muốn tiết hận lên người Hoàn Nhan Vũ.
Sắc mặt Tôn Toàn trắng bệch: "Thiếu gia không được, ai mà biết được người Đông Việt có tâm tư gì không chứ? Thân thể ngài đáng quý ngàn vàng, sao có thể tự mình đến?"
"Nếu người Đông Việt có ý đồ xấu xa thì sao?"
"Thiếu gia..."
Tôn Toàn khuyên nhủ cả đường nhưng vẫn không được.
Hắn nói chuyện tới giọng cũng khàn khàn, cuối cùng Tĩnh Nhi cũng quay đầu, nhưng lại nói: "Như vậy cũng tốt, miễn cho giọng ngươi quá lớn gọi kẻ có giả tâm tới đây."
Suy nghĩ của thiếu đế khác hẳn người thường, Tôn Toàn theo nàng nhiều năm đương nhiên sẽ rõ. Chuyện Hoàng Thượng đã quyết, hắn có khuyên thế nào cũng khuyên không được. Thở dài một tiếng, hắn cắn môi, chỉ đành đi theo dùng hết sức lực bảo vệ Hoàng Thượng.
Tuy ra roi thúc ngựa nhưng bọn họ tới hoàng thành Đông Việt đã là cuối tháng tư.
Đúng mùa trăm hoa đua nở, đi giữa đường phố cũng có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt. Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần dần sảng khoái.
Tôn Toàn thấy nàng đứng lại, vội nói: "Hay là tìm khách điếm trước đi." Nhìn bộ dáng của Hoàng Thượng hình như không muốn bộc lộ thân phận.
Tôn Toàn cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt, trong lòng than thở, cho dù Hoàng Thượng nói ra thân phận thì với tình huống này, người Đông Việt sẽ tin sao?
Tĩnh Nhi lại cười: "Không cần tìm khách điếm."
Tôn Toàn cả kinh: "Thiếu gia không được vào cung!"
Tĩnh Nhi liếc xéo hắn, hỏi lại: "Ai nói ta muốn vào cung?" Nàng tiếp tục đi về phía trước, tự tại nói, "Phủ đệ của Từ đại nhân, tùy tiện tìm một người hỏi liền biết."
Tâm phúc cạnh Hoàn Nhan Vũ, hoàng thành có ai không biết?
Quả nhiên như lời Tĩnh Nhi nói, bọn họ vừa hỏi người đi đường, hắn ta đã vui vẻ kể: "Ngươi nói Từ đại nhân hả? Ha ha ha... Đúng là người có phúc khí?"
"Sao lại nói như vậy?" Tĩnh Nhi không khỏi tò mò, nếu đã hỏi nàng cũng thuận đường hỏi tiếp.
Người trẻ tuổi kia tấm tắc khen: "Hoàng Thượng sủng ái Từ đại nhân là chuyện thiên hạ đều biết. Ngươi chưa nghe gì sao?"
Sủng ái?
Tĩnh Nhi nhíu mày, không biết vì sao nàng lại nhớ lại cái ngày Tô Doanh quỳ gối trước mặt nàng, chắc như đinh đóng cột nói hắn chỉ động lòng với nam tử. Sao tên Hoàn Nhan Vũ này cũng...
"Thiếu gia." Thấy Hoàng Thượng ngây người, Tôn Toàn chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở, "Phủ đệ của Từ đại nhân cách đó không xa, hiện tại chúng ta qua đó luôn sao?"
"A... Đi thôi!"
Xa xa thấy phủ đệ nguy nga của Từ Nhất Thịnh, Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng tin lời người vừa nãy nói, Hoàn Nhan Vũ vô cùng sủng ái hắn, một đại thần lại có phủ đệ lớn như vậy, trên thiên hạ mấy người có được?
Tôn Toàn cũng giật mình, phủ Thừa tướng Tây Lương cũng không xa hoa như vậy.
"Làm gì đó?"
Hai người bọn họ còn chưa tới gần, gia đinh Từ phủ đã kiêu ngạo: "Không thấy đây là nơi nào sao? Còn không mau cút?"
Tôn Toàn vừa định lên tiếng thì hai nha đinh đã đẩy bọn họ sang một bên: "Tránh ra tránh ra, đừng cản đường phu nhân nhà ta!"
Phu nhân?
Tĩnh Nhi không khỏi giật mình, chẳng lẽ nàng hiểu lầm rồi sao? Bằng không tại sao Từ Nhất Thịnh lại có thê thất?
Đang suy nghĩ, cỗ kiệu phía sau chậm rãi đặt xuống, nha hoàn vén màn cẩn thận dìu nữ tử bên trong đi ra. Nữ tử đó mặc chiếc váy màu đỏ tía, môi hồng răng trắng, quả thật là một đại mỹ nhân. Tĩnh Nhi kinh ngạc, thấy hai gia đinh kia tiến lên, cười nói: "Bát phu nhân về rồi sao?"
Nữ tử hừ một tiếng, cũng không nói nhiều, chỉ lập tức vào trong.
Tĩnh Nhi bật thốt lên hỏi: "Bát phu nhân?" Nghi hoặc nhìn Tôn Toàn, nàng muốn hỏi đây thật sự là phủ đệ của Từ Nhất Thịnh sao? Nhưng hắn ta không giống kẻ có nhiều thê thất như vậy!
Bọn họ dò hỏi mới biết, Từ Nhất Thịnh đâu chỉ có tám vị phu nhân.
Gia đinh mặt mày hớn hở: "Bát phu nhân không tính là đẹp nhất, Thập phu nhân mới xứng là mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành! Tất cả đều không phải Hoàng Thượng ban thưởng sao? Ngài ấy còn tặng cả tòa phủ đệ này cho đại nhân chúng ta nữa? Ai mà không biết đại nhân chính là đệ nhất sủng thần ở Đông Việt? Ai gặp cũng phải nể ba phần mặt mũi..
Gia đình đắc ý kể khiến Tĩnh Nhi xanh mặt. Hai tay nàng nắm chặt thành quyền, đáy lòng thầm mắng: Hay cho ngươi, Hoàn Nhan vũ, quả nhiên là hào phóng, tự mình sung sướng còn chưa nói lại còn sắp xếp cho thần tử mình tốt như vậy!
Đáng hận nhất là, tên Hoàn Nhan vũ đó lại quên chuyện thiên sơn Tuyết Liên của nàng.
Nếu không phải tự mình đến đâu, nàng thật không ngờ người nọ lại vô sỉ như thế! Nàng thật chưa từng nghe có đế vương nào ban thưởng hậu hĩnh cho thần tử như vậy!
"A, các ngươi sao còn chưa đi?" Gia đinh thấy bọn họ đứng đó, có chút mất kiên nhẫn."
Tôn Toàn vội lấy ra một thỏi vàng, cười nói: "À, thiếu gia nhà ta muốn gặp Từ đại nhân, phiền ngài vào trong thông báo một tiếng."
Gia đinh ước lượng thỏi vàng, cười: "Ra tay thật hào phóng, chỉ là các ngươi nếu muốn mua chức quen thì tìm lầm người rồi. Đại nhân chúng ta không thiếu vàng."
"Muốn mỹ nhân sao?" Tĩnh Nhi nhíu mày, quả nhiên chủ nào tớ nấy!
Gia đinh cười xấu hổ, đột nhiên chỉ về phía trước: "Mau mau, hình như là Thập phu nhân."
Tĩnh Nhi theo hướng của hắn nhìn tới, thấy cỗ kiệu hạ xuống, nữ tử bước ra quả thật đẹp hơn vị Bát phu nhân kia một bậc. Mọi người đều tiến lên nghênh đón, đột nhiên Tĩnh Nhi phóng tới, ôm vị Thập phu nhân kia vào lòng, lạnh giọng: "Vào nói cho Từ đại nhân các ngươi, nếu không ra gặp ta sẽ bắt mỹ nhân này của hắn đi!"
Sắc mặt hai tên gia đinh tái nhợt, vị Thập phu nhân đang nằm trong lòng một chút hoảng loạn cũng không có, ngược lại còn kéo ống tay áo Tĩnh Nhi, thấp giọng: "Vị công tử này thật sự muốn bắt ta đi sao?"
Tĩnh Nhi không khỏi cả kinh, Thập phu nhân ngược lại như thấy cứu tinh, hào hứng nói: "Công tử mau bắt ta đi đi! Dù sao ở đây sống cũng không bằng chết, chi bằng thiếp theo công tử rồi tính."
"To gan!" Tĩnh Nhi đẩy nàng ta ngã xuống đất, cả khuôn mặt đỏ ửng.
Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì?
"Đại nhân, chính là hắn! Tiểu tử này tới gây chuyện, còn định bắt Thập phân đi!"
Tĩnh Nhi theo tiếng nhìn tới, thấy gia đinh đưa một nam tử ra ngoài.
Từ phủ trước nay chưa từng có người làm loạn, ai mà không biết phu nhân Từ phủ là do đương kim Hoàng Thượng, vậy mà hôm nay lại có kẻ ngang nhiên tới nói muốn bắt phu nhân đi? Từ Nhất Thịnh vội vàng ra ngoài, muốn xem hắn ta là ai.
Thấy rõ người đứng trước phủ, cả người Từ Nhất Thịnh cứng lại, còn sợ bản thân nhìn lầm!
Thập phu nhân thấy Từ Nhất Thịnh đi ra, nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ đành khóc lóc sướt mướt.
Tĩnh Nhi hoàn hồn, nhìn Từ Nhất Thịnh cười nhạt: "Xem ra Từ đại nhân không bỏ được mỹ nhân này!"
Ý tứ của nàng khiến Từ Nhất Thịnh xấu hổ, hắn liếc mắt ý bảo cung nữ mang Thập phu nhân đi vào, chính mình nâng bước rời đi, thấp giọng: "Bệ hạ sao lại tới đây?"
Tĩnh Nhi thu lại ý cười, gằn từng chữ: "Có người quên lời hứa của mình, ta đành phải tự mình tới đây nhắc nhở."
Từ Nhất Thịnh sửng sốt, hắn đương nhiên biết đó là chuyện gì.
Sắp xếp Tĩnh Nhi trong phòng của mình, hắn vội vàng vào cung bẩm báo Hoàng Thượng.
Tĩnh Nhi và Tôn Toàn ngồi đợi trong sương phòng, lúc đầu còn được an tĩnh, nhưng bên ngoài càng lúc càng ồn ào. Tĩnh Nhi xuyên qua khe cửa mà nhìn, đột nhiên nhíu mày.
Chỗ này giống phủ đệ của thần sử sao? Rõ ràng là biến tướng hậu cung của đế vương!
Hoàn Nhan Vũ hoang đường đến thế là cùng! Tự mình hưởng phúc cũng không quên người bên cạnh!
Cánh tay bất giác dùng lực, cánh cửa mở lớn ra. Bên kia có người nhìn thấy, giọng nói nhu tình như nước truyền tới:
"Công tử là bằng hữu của đại nhân sao?"
"Sao công tử không ra đây nói chuyện với bọn thiếp?"
"Công tử từ đâu tới? Ngài muốn ở đây một đoạn thời gian sao?
...
Tôn Toàn nghe tới phát hoảng, nhưng Tĩnh Nhi dứt khoát đẩy cửa phòng ra, dựa vào khung cửa nhìn các nàng, cười nhạo: "Các nàng không sợ Từ đại nhân thấy sao?"
Mấy vị phu nhân này thật phóng khoáng, dám công khai cùng "nam tử"... Tĩnh Nhi không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Đông Việt bọn họ lại thoáng thế sao? Sao trước nay chưa từng nghe nói?
Bọn nữ tử thấy thế liền vội vàng đi lên, vây quanh Tĩnh Nhi, ríu rít không ngừng.
Từ đại nhân là người anh tuấn, nhưng thiếu niên trước mặt lại là người đẹp nhất mà các nàng từng gặp. Cho dù mỗi người các nàng đều diễm lệ, nhưng so với vị công tử trước mặt cũng kém cỏi ba phần. Nam tử như vậy, ai gặp mà không động tâm chứ?
............
Bên ngoài phủ, Hoàn Nhan Vũ nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, Từ Nhất Thịnh vội vàng đuổi theo, nghe hắn hỏi: "Nhất Thịnh, hắn tới thật sao?"
Từ Nhất Thịnh gật đầu: "Hoàng Thượng đã hỏi không dưới mười lần rồi."
Hoàn Nhan Vũ khẽ cười, tâm trạng rất tốt.
Hắn chậm chạp không được tuyết liên Thiên Sơn, tên tiểu tử thúi kia rốt cuộc cũng nhịn không được mà tự mình tới cửa.
Bước chân Hoàn Nhan Vũ mỗi lúc một nhanh, vừa tới cửa đã nghe tiếng cười của nữ tử truyền ra. Hắn nhíu mày, bước nhanh đi vào, lại thấy một mỹ nhân ngồi trên đùi tiểu tử thúi, cả hai trò chuyện vui vẻ, cực kỳ khoái hoạt.
Ý cười trên mặt lập tức cứng đơ.
Không biết tại sao, hắn lại tức giận: "Bạc Hề Tĩnh!" Đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên của nàng.