Cho dù là ai bị nói mình thiên M cũng sẽ không vui, Hạ tổng cũng không vui, trong lòng ai mà không có một công chúa nhỏ.
Anh quả quyết nghiêng đầu xoay người sang một bên, để lưng đối mặt với Tề Nhiễm Nhiễm.
Nửa là tức giận, nửa là thẹn.
Anh đường đường là ông chủ lớn của một công ty giải trí, thầm mến một nữ minh tinh, còn bị đối phương coi thành kẻ cuồng tình dục, kết quả anh không chỉ chưa hết hy vọng, trong lòng còn cảm thấy yêu thích.
Loại chuyện này bản thân anh cũng ngại mất mặt, chứ đừng nói đến việc kể cho người ngoài nghe, cho nên dù bị bên ngoài hiểu lầm đủ kiểu, anh cũng không có ý định làm sáng tỏ, thậm chí phối hợp với Tề Nhiễm Nhiễm thành đối thủ một mất một còn.
Ngay từ đầu có chút phần diễn trò, sau này ở trong những trường hợp cùng có mặt, thấy cô bị mình chọc giận đến dậm chân, trong lòng Hạ Chiêu còn rất vui vẻ, vì thế càng ngày càng chủ động đi trêu chọc cô, không phải nói anh là đồ dâm dê cuồng tình dục sao, vậy anh sẽ dâm cho cô xem, dù sao thanh danh sớm đã bị cô bêu xấu chẳng còn gì, cũng không có gì cần cố kỵ nữa.
Anh cho rằng đây sẽ là bí mật chỉ có mình anh biết, trên đời tuyệt đối sẽ không có người thứ hai biết, nhưng người tính không bằng trời tính, trước khi xuyên qua có đánh chết anh cũng không nghĩ tới, hóa ra bản thân chỉ sống trong một quyển kịch bản tiểu thuyết.
Hơn nữa cái kịch bản này, còn bị người anh thầm mến nhìn thấy, việc này quả thực giống như cởi sạch quần áo của anh ném vào giữa đám người, khiến anh không có cách nào che giấu, nhưng cũng tốt, mấy năm nay anh không có kỹ năng đặc biệt gì nhưng được cái da mặt đủ dày, chỉ cần anh không cảm thấy xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.
Còn không phải chỉ là bị người anh yêu thầm phát hiện ra thôi sao, biết thì biết thôi, thích sao thì chiều, anh chính là người ngang ngược vậy đấy!
Cơn tức giận trong lòng đã được giải tỏa, Hạ Chiêu cũng cảm thấy thoải mái.
Điều chỉnh gối đầu một chút, đang chuẩn bị an tâm đi ngủ, sau lưng lại truyền đến động tĩnh rất nhỏ, tiếp đó lại là âm thanh Tề Nhiễm Nhiễm cố tình đè thấp, “Hạ tổng?”
Thấy anh hồi lâu không phản ứng, Tề Nhiễm Nhiễm lại thấp giọng gọi một tiếng, “Hạ tổng?”
Âm thanh kia giống như lông vũ, vừa nhẹ lại mềm, giống như gãi ngứa vậy, quấy nhiễu ở trong lòng anh, Hạ Chiêu giơ tay che ngực, cũng không quay đầu lại, chỉ là cứng cổ hỏi: “Cái gì?”
“Không ngủ được, tâm sự chút?” Tề Nhiễm Nhiễm nói, bây giờ tâm tình cô không bình tĩnh nổi, căn bản không có cách nào chìm vào giấc ngủ.
Hạ Chiêu quay người nằm thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm trên trần nhà, bình tĩnh nói: “Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc, em muốn cùng với người đàn ông có ý đồ với mình nói cái gì? Nói chuyện tình cảm nam nữ hay là AV?”
“Có thể nói chuyện bình thường chút được không?” Cô hỏi.
Hạ Chiêu thở dài, xem ra tối nay không nói chuyện rõ ràng, hai người bọn họ đều đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ, “Được thôi, nói chuyện.
”
Tề Nhiễm Nhiễm nằm trong chăn khẽ động, sau khi nằm thẳng kéo chăn đến cằm, cũng nhìn chằm chằm trần nhà, ở giữa cũng có khoảng cách nửa cánh tay, mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Tạ Thanh diễn Cố Văn Sâm khá thích hợp.
”
Thấy cô không phải dò hỏi đến cùng chuyện anh yêu thầm cô, trong lòng Hạ Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, “Giống nhau như đúc, tính tình cũng giống y hệt, có thể không hợp sao?” Trong giọng điệu chậm rãi cũng có sự ghét bỏ đối với Cố Văn Sâm.
“Đúng vậy, ngay từ đầu tôi còn lén nghi ngờ có phải Tạ Thanh là Cố Văn Sâm xuyên đến hay không.
” Tề Nhiễm Nhiễm nói, có điều bây giờ xem ra hoàn toàn không có khả năng này, anh ấy có thể là nam chính trong kịch bản, cũng không xảy ra tai nạn xe cộ, căn bản không có cơ hội xuyên qua.
“Anh nói tôi nhận vai phụ này, có phải có hơi kỳ quái không, đi diễn chính mình.
”
“Diễn chính mình, không phải rất tốt sao?” Hạ Chiêu nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong đầu hiện lên tiệc rượu nào đó trước khi xuyên qua.
Lúc ấy anh bận rộn xã giao với người ta, lơ đãng quay đầu bèn nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm trong đám người phía xa xa, một thân lễ phục đỏ rực, xinh đẹp động lòng người, khí chất cao quý ngạo mạn, giống như tất cả đàn ông đều không lọt vào mắt cô, cô là nữ vương cao cao tại thượng.
“Vậy nếu như để nhân vật nam phụ cho anh, anh cũng có thể diễn chính mình rồi.
” Tề Nhiễm Nhiễm nói.
“Để Tạ Thanh một lần nhét người vào vai cả nam nữ phụ? Vậy cũng phải đến xem các nhà đầu tư khác có đồng ý hay không, chuyện thế này, phải cân bằng mọi mặt.
” Âm thanh Hạ Chiêu trầm thấp, chậm rãi phân tích, chỉ cần đề cập đến vấn đề anh hiểu rõ, anh luôn có thể nói một cách đĩnh đạc.
Hai người yên tĩnh một lát, Hạ Chiêu đột nhiên hỏi cô, “Em đối với Cố Văn Sâm, thật sự buông xuống rồi?”
Tề Nhiễm Nhiễm ừm một tiếng, nói: “Tôi đã thử cố gắng, thật sự không được, vậy thì quên đi, tôi cũng không thiếu người yêu, ví dụ như người nào đó bị tôi bêu xấu thành than mà còn lén lút yêu thích tôi.
”
Cô chưa từng thiếu người theo đuổi, chỉ là lần đầu đụng phải một người chẳng thèm ngó ngàng đến cô như Cố Văn Sâm, ngược lại kích thích lòng háo thắng của cô.
Hạ Chiêu cười khẽ, nói: “Điểm này của em rất tốt, cầm được thì buông được.
”
Tề Nhiễm Nhiễm cũng cười theo, nhưng cười một lát lại thu nụ cười về, cô thở dài, “Câu chuyện đến cuối cùng, hai người chúng ta lại vẫn còn đang hôn mê, cái kịch bản nát gì không biết, tôi muốn gửi cho kiên kịch một lưỡi dao!”
“Tôi cảm thấy điểm này rất không hợp lý, hậu kỳ chắc hẳn sẽ sửa đổi.
” Hạ Chiêu nói.
“Đến lúc này tôi lại cảm thấy vẫn rất không chân thực, sao lại hai bên đều là kịch bản, vậy có phải chúng ta đều không thật sự tồn tại không.
” Tề Nhiễm Nhiễm có chút tự hoài nghi bản thân.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, bất kể câu chuyện là như thế nào, không phải chúng ta vẫn đang thật sự sống mỗi ngày hay sao?’
“Anh nói vì sao Tạ ảnh đế có thể nhận kịch bản này? Nhìn qua chỉ là một hài kịch đô thị nhẹ nhàng, không có gì đặc biệt nha, không có báo thù nghịch tập gì đó, anh ấy là một ảnh đế địa vị trong giới lớn như vậy, sao có thể nhận, chẳng lẽ lại là Hà Mộng nhận cho anh ấy?” Tề Nhiễm Nhiễm nghi ngờ nói.
Hạ Chiêu nói: “Ban ngày nói chuyện anh ấy có nhắc qua một câu, bộ phim này anh ấy cũng đầu tư, nhưng không phải đầu tư lớn.
”
Tề Nhiễm Nhiễm hiểu rõ gật đầu, hóa ra là chi tiền, chẳng trách,
Quay đầu nhìn người đàn ông đang nhắm mắt, Tề Nhiễm Nhiễm lại nói: “Đến nói về anh một chút đi.
”
Trong lòng Hạ Chiêu thoáng hồi hộp, lập tức giương mắt nhìn cô, nghĩ thầm cái gì nên tới cũng sẽ tới, tránh cũng không tránh được.
“Nói cái gì về tôi?”
Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn anh: “Nói về một tổng giám đốc chức to, sao lại chơi trò yêu thầm thế??”
“Tôi thấy em rất đắc ý.
” Hạ Chiêu nói.
“Tàm tạm thôi, tôi vẫn luôn rất có tự tin với sức quyến rũ của mình…”
Lời còn chưa nói xong, đã thấy Hạ Chiêu chợt ngẩng đầu, sau đó dùng bàn tay chống đầu, cả người nghiêng có thể đối mặt với cô, còn sáp lại gần phía trước, trong mắt có sự tìm tòi nghiên cứu, nói: “Sau khi biết tâm tư của tôi đối với em, em không có chút cảm giác căng thẳng nào sao? Ngủ ở bên cạnh tôi cũng không cảm thấy nguy hiểm? Tôi cũng không có chính nhân quân tử như em nghĩ đâu.
”
Tề Nhiễm Nhiễm rụt cổ lại, kéo chăn lên cao thêm một chút, nói: “Anh… anh muốn làm gì?”
Hạ Chiêu lưu manh sáp lại kéo gần khoảng cách hai người, khiến mặt hai người dần dần sát lại.
Nghe thấy anh hạ thấp giọng, trầm thấp kéo dài nó: “Tôi muốn làm rất nhiều việc với em, đủ kiểu, làm em đau, làm em khóc…:
Xung quanh rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mặt anh không ngừng phóng to trước mắt cô, thậm chí cô còn có thể dễ dàng cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh và mùi hương mát lạnh đặc biệt của đàn ông.
Môi hai người chỉ còn cách nhau một bàn tay, bốn mắt nhìn nhau, cũng có thể nhìn thấy đốm lửa lập lòe trong đôi mắt đối phương
Chỉ còn lại chút khoảng cách, anh vẫn chưa buông tha, dùng tốc độ chậm rãi đến gần môi cô.
Mắt thấy sắp hôn đến nơi, rốt cuộc Tề Nhiễm Nhiễm cũng không chịu nổi, chợt quay đầu, thập giọng kêu: “Không cần!”
Hạ Chiêu duy trì tư thế muốn hôn xuống, ở khoảng cách gần nhìn thấy gò má cô, vành tai tinh xảo, cái cổ trắng nõn, mơ hồ tản ra mùi hương cơ thể đặc biệt của phụ nữ, khiến anh không nhịn được hít thở sâu, vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng lúc này anh lại không nhịn được nuốt nước miếng.
Đè tâm tình xúc động xuống, anh thấp giọng nói: “Nếu đã không muốn lĩnh hội, vậy thì đừng tò mò quá, không phải em nói tôi ham sắc sao? Điều này cũng đúng đấy, bây giờ tôi suy nghĩ cái gì, sợ là nói ra sẽ dọa đến em, cho nên… nhanh ngủ đi.
”
Âm thanh khàn khàn từ tính, giống như đàn cello, vang lên bên tai cô, Tề Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu tê dại một trận, vội vàng nhắm chặt mắt lại, bày tỏ cô ngủ ngay lập tức đây!
Hơn 2-3 tiếng nữa là trời sẽ sáng rồi, không ngủ nữa, ngày mai kem che khuyết điểm lợi hại như thế nào cũng không cứu được mặt cô!
Nhưng cho dù cô nhắm mắt lại, dáng vẻ Hạ Chiêu nhắm mắt nói chuyện bên tai cô vẫn giống như khắc vào trong đầu, xua đi không được, gương mặt cương nghị, yết hầu nhô lên, hormone nam tính của anh tỏa ra khắp mọi nơi.
Suy nghĩ miên man một hồi, cơn buồn ngủ dần dần ập tới.
Tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, Tề Nhiễm Nhiễm còn chưa mở mắt ra đã cảm thấy ngực và bả vai cực kỳ nặng nề.
Cô cố gắng mở mí mắt cay xè ra, phát hiện mặt bánh bao nhỏ gần trong gang tấc, khá lắm, cậu bé ghé vào trên ngực cô nghiên cứu mặt cô.
Mà bả vai phải còn lại của cô bị Hạ Chiêu coi như gối, trải qua mấy tiếng bị hãm hại, áo ở bả vai cũng bị anh cọ đến trễ xuống, lúc này môi anh vừa vặn dán trên vai cô.
Tên đàn ông xấu xa này, ngủ cũng không quên ăn đậu hũ của cô!
Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, tức giận đẩy Hạ Chiêu ra, ôm lấy bánh bao nhỏ xê dịch sang bên cạnh, nói: “Cục cưng sao dậy sớm như vậy?”
“Đói bụng ạ.
” Bánh bao nhỏ cười đến vẻ mặt xán lạn, còn chói mắt hơn ánh nắng bên ngoài.
“Đói bụng thì đến tìm bố con đi.
” Tề Nhiễm Nhiễm bĩu môi hướng về bên cạnh, lại duỗi tay cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường nhìn thời gian, mới 7 rưỡi sáng, còn có chút thời gian.
Bánh bao nhỏ nghe lời gật đầu, sau đó giống như con sâu, từ trên người cô bò qua, lại vò đến trên người Hạ Chiêu, cố gắng ngọ nguậy cơ thể, “Bố ơi, bố ơi, bụng con đói rồi.
”
Hạ Chiêu bị lắc đến nhíu mày, người vẫn rã rời, chỉ mơ hồ không rõ nói một câu: “Bảo bối đừng quậy, tìm mẹ con đi.
”
Bánh bao nhỏ cũng biết là bố nấu cơm, cho nên cũng không nghe anh, vẫn nằm nhoài trên người anh, chổng mông, đạp hai cái chân ngắn, ngọ nguậy gọi bố ơi.
Hạ Chiêu bị lắc đến khó chịu, thở dài, tối hôm qua bị người phụ nữ bên cạnh lăn lộn đến rạng sáng, vất vả lắm mới ngủ ngon được, lại đến lượt con trai đến giày vò anh.
Hạ Chiêu bất đắc dĩ thở dài, làm chủ gia đình quả nhiên không dễ làm như vậy.
Vất vả lắm mới đấu tranh tỉnh dậy được, vừa nhấc mắt lên nhìn chính là hai mẹ con đang đồng loạt nhìn chằm chằm anh, Hạ Chiêu bị nhìn đến có chút mất tự nhiên, tinh thần “cậu nhóc” được che dưới chăn càng phấn chấn.
Nhớ đến tình hình tối hôm qua toàn bộ tâm tư đều bị lột sạch, Hạ Chiêu xấu hổ mà ho khan hai tiếng, cuối cùng có chút chạy trối chết mà vọt vào trong phòng tắm.
Thời điểm ăn cơm, hai người lớn ăn đến kỳ cục, chỉ có bánh bao nhỏ ăn uống thỏa thích, ăn đến vô cùng thỏa mãn, sau khi ăn xong còn vừa vuốt ve bụng cóc, vừa được mẹ dắt đi quay chương trình.
Hôm nay chỉ có nhiệm vụ ghi hình nửa ngày, sau đó chương trình gia đình phần quay kỳ này sẽ kết thúc, bởi vì những người khác còn có thông cáo, cho nên lần quay hình sau dự định vào 3 tuần sau.
Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu địa vị trong giới nhỏ, không có thông cáo gì xung đột, cũng chỉ có thể chạy theo thời gian của người khác.
Hoàn thành phân đoạn bổ sung xong, đám nhóc tập trung lại một chỗ trao đổi quà tặng, mặc dù tính cách mấy đứa nhỏ hoàn toàn trái ngược nhưng ở chung xem như vẫn hòa hợp, đặc biệt là Tạ Du Du, ban đầu còn cho rằng tính cách cô bé bướng bỉnh như vậy, chắc hẳn rất khó chơi cùng bọn nhỏ, thật ra không phải vậy, sau khi Hà Mộng rời đi, cô bé lại rất hiểu chuyện, tính cách trở nên an tĩnh hơn một chút, còn đặc biệt thích chơi với bánh bao nhỏ, tuy rằng tuổi cô bé còn lớn hơn bánh bao nhỏ, nhưng phần lớn mọi chuyện đều lựa chọn nghe theo ý kiến của bánh bao nhỏ, rất biết chăm sóc người khác.
Thừa dịp đứng không, Tạ Thanh đi đến nói chuyện với Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu, “Xem kịch bản rồi chứ?”
Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, nghĩ thầm không chỉ xem, còn bị khiếp sợ đây, cuối cùng náo loạn đến nửa đêm hai người mới ngủ.
Hạ Chiêu hỏi anh: “Khi nào sắp xếp casting, để cô ấy chuẩn bị cho tốt.
”
Tạ Thanh ngẫm nghĩ, “Bây giờ còn chưa xác định, sau khi trở về anh xem thử, đến lúc đó sẽ liên hệ điện thoại với hai người.
”
Hạ Chiêu bắt tay với anh, cười nói, “Được được, chúng tôi chờ tin tốt lành.
”
Tề Nhiễm Nhiễm cũng ở bên cạnh nói lời cảm ơn; “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.
”
Tạ Thanh xua tay, sau đó dặn dò cô phải quen thuộc kịch bản, nghiền ngẫm tính cách nhân vật, Tề Nhiễm Nhiễm đều nhất trí gật đầu đồng ý, thật ra giống như Hạ Chiêu nói, cô diễn chính mình là được rồi.
Buổi trưa ăn cơm xong xuôi, mấy gia đình lần lượt rời đi, gia đình Tề Nhiễm Nhiễm và Tạ ảnh đế cùng thành phố, tuy rằng không cố tình hẹn trước, nhưng đợi đến sân bay, mới phát hiện cùng một chuyến bay.
Nhưng bởi vì vừa mới quay xong chương trình, người lớn đều cảm thấy mệt mỏi, dọc đường cũng không nói chuyện, hai đứa trẻ lại tràn đầy tinh lực, hai cái đầu nhỏ tập hợp cùng nhau, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh, bánh bao nhỏ lại kể chuyện máy bay siêu nhân điện quang dùng cho Tạ Du Du, khiến cô bé nghe đến bối rối.
Sau khi máy bay đáp xuống, Tạ Thanh đi theo lối đi đặc biệt rời khỏi, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu danh tiếng ít ỏi, tự nhận không có fans tới sân bay đón, vì thế dẫn bánh bao nhỏ, hiên ngang đi lối ra bình thường ra khỏi cổng đón.
Nhưng mà…
“Aaaaaaaaaaaa! Là bảo bối Luân Luân!”
“Tiểu Luân Luân, nhìn bên này! Mau nhìn bên này!”
“Aaaaaa, aaa, đáng yêu quá! Sao có thể đáng yêu như vật!”
“Aaaaaa, tôi thật sự nhìn thấy Luân Luân rồi! Luân Luân, nhóc Luân, mẹ yêu con!!”
Lúc này ở chỗ cổng sân bay, chính là các fans đang chen chúc chật cứng, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, gần như muốn lật tung nóc nhà đại sảnh.
Không biết, còn tưởng rằng là vị siêu sao thiên vương nào đến.
Hạ Chiêu kéo hành lý cùng Tề Nhiễm Nhiễm bế con trai đều trực tiếp ngây ngốc.
Chỉ có bánh bao nhỏ cực kỳ bình tĩnh, thấy mấy chị và dì đều vẫy tay với cậu nhóc, cậu nhóc cũng lễ phép cười vẫy tay với mọi người.
Vì thế kéo theo càng nhiều tiếng thét chói tai.
“Aaaaaaaaa…………….
.
”