CÙNG ĐỐI THỦ MỘT MẤT MỘT CÒN YÊU ĐƯƠNG NGỌT NGÀO


Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
----------
Chờ Lâm Lạc Lạc tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, người hầu hạ vẫn là Lục Song và Lục Ngọc, nhưng phòng rõ ràng không phải là cái lúc trước.
Hai nha hoàn không tiếng động đứng ở mép giường, sắc mặt có chút cổ quái, ánh mắt nhìn cô rất là phức tạp.
Lâm Lạc Lạc được Cố Thần Hi ôm trở về, Lục Song và Lục Ngọc vì cô mà vô cùng cao hứng xen lẫn chút hâm mộ, nhưng khi nhìn thấy hai tay hai chân của cô đều đeo xiềng xích, hai người lại hoảng sợ.
“Cô nương, có nơi nào không thoải mái không? Có muốn ăn hay uống nước gì không?” Lục Song tha thiết hỏi.
“Đây là nơi nào?”
“Nơi này là phòng bên cạnh sân của Vương gia, cô nương, ngài là người thứ nhất ở trong sân của Vương gia.” Lục Ngọc cười nói.
“Ồ.” Lâm Lạc Lạc xốc chăn lên, nhìn thấy xiềng xích trên tay chân mình, cầm lấy ước lượng.

Xiềng xích là dùng sắt để chế tạo, tuy nhìn không thô lắm, nhưng lại rất nặng.
Hai tỳ nữ lo lắng cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, vội vàng an ủi, “Cô nương, ngài không cần thương tâm, Vương gia làm như vậy cũng là sợ ngài lại chạy, chỉ cần trong khoảng thời gian này ngài ngoan chút, Vương gia phỏng chừng sẽ rất nhanh thả ngài ra.”
Lâm Lạc Lạc cười nhạo một tiếng, ở trên bàn trang điểm tìm được một trâm cài đầu tương đối nhỏ, cắm vào ổ khóa rồi mân mê, hai tỳ nữ kinh hãi: “Cô nương, ngài làm gì vậy?”
Chỉ nhẹ nhàng nghe một tiếng “Rắc” vang lên, xiềng xích theo tiếng động mở ra, Lâm Lạc Lạc như vẽ hồ lô, trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của hai tỳ nữ, nhanh chóng khôi phục tự do.
“Cô nương, ngài như vậy, không tốt đâu?” Lục Song mặt đầy lo lắng, “Lỡ Vương gia tức giận thì làm sao bây giờ?”
“Mặc kệ.”
Bọn tỳ nữ: “……”
Kiêu ngạo như vậy thật sự tốt sao?
Rửa mặt ăn cơm trưa xong, Lâm Lạc Lạc để hai tỳ nữ lo lắng sốt ruột lui ra, cô cười tủm tỉm vẫy tay với nóc nhà: “Các ngươi xuống dưới.”
Hai nữ hộ vệ trên nóc nhà hai mặt nhìn nhau, nhớ tới hơn hai tháng trước, cô cũng như thế này.

Vừa đi xuống, cô đã đánh ngất bọn họ, tốc độ xuống tay cực nhanh lại tàn nhẫn hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, hiện giờ nhớ lại, cổ còn có chút đau.
Hai nữ hộ vệ có bóng ma, từ nóc nhà chầm chậm xuống dưới, đứng cách Lâm Lạc Lạc rất xa: “Cô nương, có gì phân phó?”
“Ta muốn đi ra ngoài một chuyến, các ngươi có đi cùng ta không?”
Nữ hộ vệ:???
“Cô nương, ngài hình như không thể ra khỏi phủ.” Vệ Như uyển chuyển nói.
“Vương gia của các ngươi có nói rõ như vậy sao?”
Hai người nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu.
“Chính là như vậy a.” Lâm Lạc Lạc xoay người đi ra ngoài.

Nữ hộ vệ hai mặt nhìn nhau, Vệ Như dậm chân một cái, gắt gao theo sau, đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, để cho bọn họ đi mời quản gia.
Nhiếp Chính Vương hiện giờ ở hoàng cung, vương phủ do quản gia định đoạt.

Nghe nói Lâm Lạc Lạc muốn ra phủ, quản gia một trận đau đầu, vội vàng chạy ra ngăn cô lại.
“Cô nương, không có Vương gia phân phó, ngài không thể ra khỏi phủ.” Nhìn đến xiềng xích không biết tung tích, khóe mắt quản gia co giật.
“Hôm nay ta nhất định phải đi ra ngoài, nếu ông không chịu, ta đành phải dùng sức mạnh xông ra.” Lâm Lạc Lạc lấy kiếm ra, cười tủm tỉm nói, “Quản gia tốt nhất nên lui ra phía sau một chút, đao kiếm không có mắt, nếu làm ông bị thương thì không tốt đâu.”
Khóe mắt quản gia giật giật, Vương gia vì sao không tịch thu vũ khí của cô? Vì sao lại không dứt khoát phế bỏ võ công của cô? Cô đây đang uy hiếp ông ta, nhưng ông ta dám để cho cô bị thương sao?
Ông ta không dám a!
Quản gia hít sâu vài lần, cố nặn ra một nụ cười: “Xin hỏi cô nương muốn đi đâu? Khi nào trở về?”
“Đi ra ngoài xử lý chút việc, trước buổi tối sẽ trở về, nếu ông không yên tâm, có thể để bọn họ đi theo ta.” Lâm Lạc Lạc chỉ vào hai nữ hộ vệ.

Quản gia đánh giá cô, cân nhắc lời này của cô có bao nhiêu phần chân thật, thuận tiện kéo dài thời gian một chút.
Lâm Lạc Lạc mới không bồi ông ta chơi, nhấc chân liền đi ra ngoài, mấy người thị vệ lại lui ra sau, không dám cản cũng không dám thả, một đám rất là khổ bức.
Quản gia thở dài một tiếng, vẫy vẫy tay để cho bọn họ tránh ra, lại bỏ thêm hai hộ vệ: “Các ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cô nương.”
Bốn thị vệ vì thế theo sát Lâm Lạc Lạc, năm người biến mất trong tầm mắt lo lắng sốt ruột của quản gia.
Vương gia a, đến tột cùng đây là ánh mắt gì của ngài a? Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, tuyệt sắc cũng không ít, vì cái gì lại cố tình coi trọng một người không dễ thu phục như vậy?
————
Lâm Lạc Lạc trở lại cái sân cô thuê lúc trước, dịch dung thành bộ dáng thư sinh, lại nghênh ngang đi về chỗ nhóm thư sinh đnag tụ tập, bốn hộ vệ ở trong bóng tối đi theo cô.
Trước khi đi ngăn cản Lý Trí Dã ám sát tướng quân Triệu Tử Lâm, Lâm Lạc Lạc đã giao toàn quyển Tây Du Ký cho người khác, để hắn trong mấy ngày nay xuất bản toàn bộ ra hết.
Người nọ làm việc rất đáng tin cậy, Lâm Lạc Lạc đi ở trên đường, nhìn thấy không ít người nghị luận sôi nổi, đúng là đang nói đến việc Ngô Thừa Ân công bố toàn quyển Tây Du Ký, nhân tiện còn nhắc tới Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Sự kiện Hồng Lâu Mộng lần trước, tuy rằng có “Năm câu hỏi” ở Chu Tước lâu của Lâm Lạc Lạc, nhưng do vầng hào quang của ngụy nữ chủ ảnh hưởng, hơn nữa Tuyết Ánh Sơn Nhân nhiều năm tích lũy thanh danh, người lựa chọn tin tưởng Liên Ánh Tuyết cũng không ít.
Hiện giờ sự tình giống nhau như đúc lại lần nữa xảy ra, đến kẻ ngốc cũng biết Tuyết Ánh Sơn Nhân có vấn đề, có người còn chạy tới nói với Lâm Lạc Lạc: “Ta lần trước còn lựa chọn tin tưởng nàng, ta đúng là ngu xuẩn.”
“Liên tục hai thoại bản đều là sao chép, vậy còn những tác phẩm lúc trước của nàng thì sao?” Lâm Lạc Lạc mặt đầy lo lắng, “Có phải cũng là do những người khác sáng tác, chỉ là bị mạo danh thay thế hay không? Nghĩ đến cái khả năng này, mấy ngày nay ta đến đi ngủ cũng không an ổn.”
Cả người mấy thư sinh run lên, bọn họ vốn định nói hẳn là không có khả năng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, bọn họ lại yên lặng ngậm miệng lại.
Lời này của Lâm Lạc Lạc nhấc lên sóng to gió lớn, không ít thư sinh đều an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu lật xem mấy tác phẩm lúc trước của Tuyết Ánh Sơn Nhân, một bên xem một bên làm bút ký.
Lúc trước bọn họ mang theo ánh mắt sùng bái nhìn Tuyết Ánh Sơn Nhân, cảm giác cho dù nàng ta viết ra tác phẩm gì cũng đều bình thường, hiện tại mang theo ánh mắt hoài nghi xem kỹ, sẽ lập tức phát hiện nơi chốn đều không thích hợp.
Những người này từng người ghi nhớ điểm đáng ngờ, cuối cùng mọi người cùng nhau thảo luận.
Liên Ánh Tuyết vốn dĩ sao chép tác phẩm từ những triều đại khác nhau, của những người đến từ nơi khác nhau.

Mặc kệ là phong cách, hay là thói quen dùng từ, thậm chí đến phương ngôn tiếng lóng, tất cả đều khác nhau.

Chỉ cần gỡ xuống lự kính đối với nàng ta, hết thảy tự nhiên đều sẽ hiện hình.
Nhìn năng lượng vầng hào quang của ngụy nữ chủ từng chút một giảm xuống, khóe miệng Lâm Lạc Lạc gợi lên một chút, cô giương giọng nói: “Ta làm ông chủ, mời mọi người đi Chu Tước lâu, chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Cô mấy ngày nay vẫn luôn rất hào phóng, những người khác đều chỉ cho rằng cô là quý công tử nhà ai, nghe vậy cũng không kinh ngạc, sôi nổi đi theo nàng đến Chu Tước lâu.
Lâm Lạc Lạc không chỉ để cho bọn họ thảo luận, mà còn đề xuất ghi lại, cuối cùng sửa sang lại thành sách, để tiện cho chứng thực về sau.

Nhóm thư sinh vừa nghe, hai mắt đều sáng lên gật đầu tán thành, thảo luận càng thêm hăng hái, vài người còn kéo bạn tốt cùng trường tới.
Người càng nhiều, nghi vấn tìm được tự nhiên sẽ càng nhiều.
Bên kia, Cố Thần Hi mang theo Lâm Lạc Lạc trở lại vương phủ, cảm thấy để cô ở chỗ nào cũng không yên tâm, cuối cùng quyết định thả cô ở trong viện của hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau hắn tiến cung, hôm nay là ngày lên triều, hắn viết một phong tấu chương.
Làm Nhiếp Chính Vương, quyền to đều ở trong tay hắn, hắn muốn làm chuyện gì, trực tiếp cùng hoàng đế nói, hoặc là cho người trực tiếp đi làm là được, hắn đã thật lâu không viết tấu chương.
Nhìn thấy hắn móc ra tấu chương, vẻ mặt các triều thần đều khẩn trương, rất sợ có chuyện gì nghiêm trọng, đến tiểu hoàng đế cũng run nhè nhẹ.
Ngắn ngủn mấy câu, tiểu hoàng đế nhìn hồi lâu, cuối cùng y đầy mặt khiếp sợ hỏi: “Hoàng thúc muốn cưới Chính Vương phi sao?”
Vẻ mặt các triều thần cũng khiếp sợ, khoảng thời gian trước nghe nói Nhiếp Chính Vương có khả năng sẽ nạp thiếp, bọn họ lúc ấy cảm thấy có chút khó tin.

Sau đó chuyện kia không giải quyết được, bọn họ còn cảm thấy như vậy mới thực bình thường.
Hiện tại hắn vậy mà lại muốn cưới Chính phi?
Nhiếp Chính Vương rụt rè gật gật đầu: “Thỉnh bệ hạ phê chuẩn.”
Tiểu hoàng đế trong lòng cười khổ, y thật ra một chút cũng không muốn phê chuẩn, nhưng y dám sao?
Hoặc là nói, cho dù y không phê chuẩn, thì sẽ hữu dụng sao?
Y miễn cưỡng cười nói: “Đây là chuyện tốt trời đất ban, trẫm tất nhiên sẽ phê chuẩn, không biết là khuê tú nhà ai?”
Tiểu hoàng đế đảo tầm mắt ở trên mặt chúng thần phía dưới, nhìn thấy lại đều là mờ mịt.

“Nàng chỉ là một bé gái mồ côi.” Cố Thần Hi mỉm cười nói.
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới hơn hai tháng trước, hoàng thúc nói muốn nạp Trắc phi, lúc ấy cũng nói là bé gái mồ côi? Là trùng hợp? Hay vẫn là ——
Cùng một người?
Trong lòng tiểu hoàng đế rùng mình, nếu là cùng một người, có thể làm hoàng thúc động tâm, còn làm hắn lơ đi xuất thân của mình, từ Trắc phi đổi thành Chính phi, tuyệt đối không thể khinh thường!
Sự khác biệt giữa lúc trước và lúc sau, kém cũng không phải là một chút.
————
Tấu chương của Cố Thần Hi, tiểu hoàng đế tự nhiên là đáp ứng ngay tại chỗ.

Sau khi ở Ngự Thư Phòng giải quyết xong một ít tấu chương khẩn cấp quan trọng, Cố Thần Hi thong thả ung dung rời đi, hắn có chút gấp không chờ nổi, muốn cho cô xem.
Cô không muốn làm Trắc phi cho nên đào hôn, lần này hắn như cô mong muốn, cho cô làm Chính phi của hắn, cô cuối cùng cũng không có gì không hài lòng đi?
Ít nhất cũng phải mừng rỡ như điên, ít nhất cũng phải chủ động hôn hắn nhỉ?
Trong lòng Cố Thần Hi có chút lửa nóng, liền nhìn thấy thị vệ của vương phủ vội vàng chạy tới.
“Cái gì?” Mặt Cố Thần Hi trầm xuống, cô lại chạy?
Trước cửa Chu Tước lâu, Cố Thần Hi đen mặt từ trên ngựa nhảy xuống, đang lúc khi bọn thị vệ cho rằng hắn sẽ trực tiếp vọt vào đi bắt người, Vương gia nhà bọn họ vậy mà lại do dự, đứng ở cửa một hồi lâu, hít sâu mấy lần rồi mới đi vào.
Nhiếp Chính Vương mặc mãng bào hung thần ác sát đứng ở cửa, lão bản của Chu Tước lâu suýt tè ra quần chạy ra, cả người nhũn ra quỳ xuống trước mặt Cố Thần Hi: “Vương, vương, Vương gia……”
Cái xưng hô Vương gia này vừa được nói ra, Chu Tước lâu vốn dĩ vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt an tĩnh trở lại.

Con nối dõi hoàng tộc Đại Hưng không nhiều, hoàng đế tốt nhất chỉ có Cố Thần Hi và tiên hoàng, tiên hoàng càng vô dụng hơn, dưới gối chỉ có một đứa con trai, cho nên Vương gia chỉ đại biểu cho một người —— Nhiếp Chính Vương đương triều!
Chỉ trong khoảng mấy nhịp hít thở, người trong ngoài Chu Tước lâu đều quỳ xuống, chỉ có một người còn ngồi.
Thị vệ vén rèm lên, Cố Thần Hi liếc mắt một cái liền nhìn đến người nọ, một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn ra, khi tầm mắt cùng hắn va chạm còn hơi hơi mỉm cười với hắn.
Không chạy là tốt, không muốn chạy là tốt.
Trái tim một đường tới đây nhảy loạn lại lần nữa thả lỏng, Cố Thần Hi lạnh mặt đi vào.

Nhìn thấy hai tay cùng hai chân rỗng tuếch của cô, hắn ở trong lòng cười lạnh, hắn nên buộc cô ở trên người, như vậy mới có thể chân chính bảo đảm cô chạy không thoát.
“Vương gia.” Lâm Lạc Lạc làm bộ làm tịch hành lễ.
Cố Thần Hi mắt lạnh đảo qua, chỉ cảm thấy đám người quỳ gối xung quanh cô đều là thư sinh tuấn tú, hai tròng mắt nhíu lại, đi qua bế cô lên, sải bước đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều quỳ, không ai dám tự mình ngẩng đầu, cho nên cũng không ai biết, Vương gia vừa công khai ôm một “nam nhân”, từ xung quanh bọn họ đi qua.
Chỉ là khi bọn hắn cuối cùng cũng có thể đứng lên, lại phát hiện thiếu một người: “Hở? Lâm huynh đâu?”
“Đúng vậy, Lâm huynh đi từ lúc nào vậy?”
Bọn họ tuy rằng kinh ngạc, nhưng nghe nói Lâm Lạc Lạc đã thanh toán phí dụng ba ngày, bọn họ lại vui vẻ tham thảo, dù sao Lâm huynh luôn luôn xuất quỷ nhập thần, mấy tháng nay bọn họ đã tập mãi thành thói quen.
Lâm Lạc Lạc thoải mái nằm ở trong lòng ngực Cố Thần Hi, trong miệng còn bắt đầu ghét bỏ hắn: “Sao chàng lại ăn mặc như thế này tới đây?”
Cố Thần Hi vài lần hít sâu, chỉ cảm thấy trong bụng từng đoàn hỏa, rồi lại phát không ra, chỉ trầm mặc bước đi.
“Rẽ phải, rẽ bên phải.” Lâm Lạc Lạc nhìn thấy bên phải có một nhà bán y phục thành phẩm, tức khắc có chút hưng phấn.
Hắn vốn dĩ không muốn phản ứng, nhưng coi thật sự quá hưng phấn, ở trong lòng ngực hắn không ngừng lăn lộn, thậm chí còn dùng ngón tay chọc chọc eo hắn.
Chỗ bị coi chọc đến có chút phát ngứa, Cố Thần Hi trừng cô, cô một chút cũng không sợ, lại còn tiếp tục chọc.
Hắn đành phải rẽ phải.
Đi đến trước một nhà bán y phục thành phẩm, Lâm Lạc Lạc lại nói: “Dừng dừng dừng, đi vào đi vào.”
Cố Thần Hi lạnh mặt đi vào, hắn phải xem cô muốn chơi cái trò gì!

Mặc kệ như thế nào, hôm nay cô tự mình ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho cô!
————
Bọn thị vệ đi vào thu dọn trước, thời điểm hai người đi vào, cửa hàng đã không còn một ai.

Lâm Lạc Lạc nhảy xuống, hưng phấn bắt đầu chọn quần áo, Cố Thần Hi không nói một lời đứng đấy, trong đầu đều là suy nghĩ nên trừng phạt cô như thế nào.

Lâm Lạc Lạc đưa một kiện quần áo màu đen cho hắn khoa tay múa chân: “Chàng mặc cái này vào khẳng định đẹp.”
Quần áo này chỉ là vải dệt bình thường, thủ công cũng giống nhau, Cố Thần Hi ngày thường đến chạm vào cũng không, lúc này hắn tiếp tục lạnh mặt: “Nàng đây là chơi cái gì?”
“Chọn đồ cho chàng a! Cái bộ quần áo này của chàng quá nhận người, sao có thể cùng ta đi dạo phố được?” Lâm Lạc Lạc chớp mắt, biểu tình có chút ủy khuất, “Chàng sáng sớm đã không thấy bóng người, hiện tại thật vất vả trở về, chẳng lẽ không muốn bồi ta cùng nhau đi dạo sao?”
Giả, giả!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, Cố Thần Hi lại vẫn nhận lấy quần áo, trong lòng cuối cùng cũng nổi lên một phương pháp “Trừng phạt cô”.
Hắn kéo tay cô, đặt ở trên đai lưng quần áo, một bên gắt gao nhìn chằm chằm, một bên khống chế cô chậm rãi cởi bỏ đai lưng.
Đai lưng rơi trên mặt đất, hai người đều không có phản ứng, Cố Thần Hi tiếp tục khống chế tay cô, chậm rãi vén áo ngoài của hắn lên.
Trong tiệm chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt tràn đầy sắc khí của hắn nhìn chằm chằm cô, mãng bào kim sắc đại biểu cho thân phận tôn quý độc nhất vô nhị cũng rơi trên mặt đất, vẫn không có người phản ứng như cũ.
Lúc này trên người hắn chỉ còn lại trung y màu trắng, hắn đặt tay cô ở trên áo, trung y hơi mỏng căn bản không ngăn được hơi nóng cả người hắn, Lâm Lạc Lạc cảm thấy dưới tay đều nóng, khối cơ bắp vừa to vừa cứng, xúc cảm rất tốt.
“Cởi áo ngoài là được rồi, không cần cởi trung y.” Cô muốn rút tay về, hắn lại không thả ra, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt cô, “Tiếp tục.”
“Cũng không cần đổi, cởi ra làm gì?” Lâm Lạc Lạc trừng hắn, nhàn đến hoảng đúng không?
Hắn càng thêm tới gần, hơi thở phun ở trên lỗ tai, nhanh chóng nhuộm vành tai oánh bạch kia thành màu đỏ: “Cởi ra rồi thì mặc vào lại cho bổn vương, đây là trừng phạt của nàng.”
Lâm Lạc Lạc ở trong lòng trợn trắng mắt, đây là trừng phạt của hắn? Hay là nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô?
Được rồi được rồi, hắn muốn nhìn cô thẹn thùng, cô sẽ cố gắng thỏa mãn hắn.
Vì thế cô dùng nội lực khống chế máu chảy ngược lên trên, làm mặt mình dần dần đỏ lên, cô làm bộ thẹn thùng cúi đầu, đôi tay run nhè nhẹ, nhiều lần trắc trở mới vén trung y của hắn lên, chờ cởi bỏ xong mặt cô đã hoàn toàn đỏ ửng, đến cổ cũng là màu hồng.
Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thấy hai tròng mắt cô thủy nhuận sáng long lanh, ánh mắt còn né tránh, như là thẹn thùng đến cực điểm, trên mặt còn có vài phần xin tha.
Cố Thần Hi trong nháy mắt cảm thấy thoải mái: “Sợ?”
Sợ mới là lạ!
Lâm Lạc Lạc “Thẹn thùng” quay mặt đi, lộ ra vành tai hồng, mắt Cố Thần Hi sâu thẳm, đột nhiên một ngụm ngậm lấy, đầu lưỡi biến nó càng thêm hồng hơn.
“Lần này buông tha nàng, nếu lần sau còn dám không nghe lời.” Thanh âm khàn khàn của hắn đột nhiên nhỏ đi, ở bên tai cô không tiếng động nói bốn chữ.
Lâm Lạc Lạc liên tục lui về phía sau, một bộ dáng bị “Trừng phạt” dọa sợ, sắc mặt càng đỏ, trong lòng lại là mắng hắn: Lão sắc bĩ!
Cố Thần Hi dựa vào ý chí cường đại mới dời tầm mắt đi, cái quá trình này tuy nói là trừng phạt với cô, nhưng kỳ thật hắn vừa mới phát hiện, này căn bản chính là tra tấn hắn.
Nạp Trắc phi có thể tùy ý, chọn một ngày không tồi để Trắc phi vào cửa là có thể, nhưng cưới Chính phi lại không thể qua loa, tất cả quá trình nên có đều không thể bỏ bớt, hoặc cũng có thể bỏ bớt.

Nhưng nếu thật sự bỏ bớt, người khác sẽ cảm thấy hắn không coi trọng Vương phi này.
Hắn nếu đã muốn cưới cô, thì sẽ không để cô chịu ủy khuất, cho nên hắn sẽ dựa theo từng bước một bình thường làm, vẻ vang cưới cô qua cửa.
Nhưng như vậy, hắn bắt buộc phải chờ ba tháng.
“Bổn vương thật muốn hiện tại làm nàng.” Hắn thấp giọng nói bên tai cô.
Lâm Lạc Lạc sắc mặt đỏ bừng lui về sau.
Cố Thần Hi cười: “Yên tâm, bổn vương sẽ chờ đến thành thân.”
Cho dù lại muốn, hắn cũng nguyện ý chờ, đây là tôn trọng của hắn đối với cô.
————
Tuy rằng Cố Thần Hi sảng khoái tự mình mặc quần áo, nhưng bởi vì hắn cần bình phục, hai người lại ở bên trong ngây người trong chốc lát mới ra.
Bọn thị vệ liếc mắt nhìn một cái, hai người một đen một trắng đi ra từ bên trong, một cao một thấp, sắc mặt có chút hơi hơi đỏ lên giống nhau, nhìn vô cùng hài hòa, rồi lại có loại không khí ái muội như có như không.
Không biết vì sao, bọn thị vệ cũng không tự chủ được mà đỏ mặt.
Vừa mới trải qua cái gọi là trừng phạt, Cố Thần Hi đã sớm buông lửa giận trong lòng.

Một bộ quần áo màu đen bình thường, được hắn mặc ra thành một loại khí phách, mãng bào tùy ý cuốn thành một đoàn, ném cho bọn thị vệ.
Hai người tùy ý đi dạo phố, Lâm Lạc Lạc mua rất nhiều đồ chơi nhỏ, Cố Thần Hi còn thực khó hiểu: “Nếu nàng muốn mua thứ gì, cứ cho người đưa tới cửa để nàng chọn lựa là được.”
Lâm Lạc Lạc trừng hắn một cái: “Chàng cho rằng trọng điểm là mua đồ sao? Trọng điểm là ta cùng chàng đi dạo a, chẳng lẽ chàng không thích đi dạo phố với ta sao?”
Cố Thần Hi bị ánh mắt xem thường kia của cô nhìn đến nửa người tê dại, chỉ cảm thấy vừa rồi cô vừa kiều vừa mị lại có chút điêu ngoa, thật sự ——
Rất câu người.

Hắn kéo tay cô, trong ánh mắt khác thường của những người khác, “Hai đại nam nhân” ẻo ẻo cong cong đi dạo phố, bọn thị vệ đã sớm tự động ẩn thân, ngoại trừ lấy đồ vật, toàn bộ hành trình đều không có bóng đèn.
“Cổ đại vậy mà cũng có đồng tính luyến ái?”
Bốn chữ đồng tính luyến ái, Lâm Lạc Lạc trong lòng vừa động, là ngụy nữ chủ?
Cô xoay người, liền thấy ngụy nữ chủ và Lý Trí Dã, hai người tuấn nam mỹ nữ, nhìn còn rất xứng đôi.
Bởi vì sự tình Hồng Lâu Mộng cùng Tây Du Ký, gần đây Liên Ánh Tuyết rất là buồn rầu, Lý Trí Dã thích nàng ta, cho nên hẹn nàng ta ra giải sầu.
Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Nhiếp Chính Vương cùng một thư sinh tay trong tay, Lý Trí Dã tâm tư thâm trầm trong lúc nhất thời cũng không khống chế được biểu tình.
Như là có một loại số mệnh ý nhị, bốn người lẳng lặng đối diện vài giây, Lý Trí Dã vội vàng cúi đầu không tiếng động hành lễ với Cố Thần Hi.
Liên Ánh Tuyết bị Cố Thần Hi và Lâm Lạc Lạc dịch dung thành nam trang kinh diễm đến, ngơ ngác nhìn không ngừng.

Cố Thần Hi trong lòng không vui, mắt phượng lạnh lẽo đảo qua, Liên Ánh Tuyết đột nhiên hãi hùng khiếp vía, vội vàng dời tầm mắt đi.
Hóa ra khí thế đáng sợ trong truyền thuyết thật sự tồn tại!
Nàng ta thấp giọng hỏi Lý Trí Dã: “Bọn họ là ai a?”
Lý Trí Dã nhìn nàng ta lắc đầu, thức thời lôi kéo nàng ta rời đi, trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc, trên triều đình không phải mới vừa truyền đến tin tức Nhiếp Chính Vương muốn cưới Chính phi sao? Vì sao hiện tại lại thân mật với một nam nhân như vậy?
Lâm Lạc Lạc rất có thiên phú biểu diễn, thời điểm cô giả làm nam nhân, trên người không có nữ khí, hơn nữa cô có kỹ thuật hóa trang hiện đại cộng với thuật dịch dung, cho nên Lý Trí Dã không nhận ra cô, đến thân phận nữ tử cũng không nhìn ra.
Lý Trí Dã đánh không lại dò hỏi của Liên Ánh Tuyết, nói cho nàng ta thân phận của Cố Thần Hi.
“Hóa ra hắn chính là Nhiếp Chính Vương.” Liên Ánh Tuyết tràn đầy tán thưởng, vừa cao vừa soái lại có quyền thế, cực phẩm nam nhân a!
Tâm Lý Trí Dã có chút hụt hẫng, vì thế nói: “Hắn muốn cưới Vương phi.”
“Vậy sao hắn lại đi với thư sinh kia?”
Lý Trí Dã lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Chẳng lẽ hắn muốn tìm đồng thê*?” Liên Ánh Tuyết lẩm bẩm nói, nghĩ đến Vương phi còn không biết tương lai, nàng ta trong lòng thế nhưng có điểm vui sướng khi người gặp họa.
*Đồng thê (同妻): Vợ của người đồng tính nam.

Tương tự "đồng phu" chỉ những người đàn ông kết hôn với người đồng tính nữ.
Lâm Lạc Lạc còn chưa biết bị người ta cảm thấy vui sướng khi gặp họa, nhìn thấy trên đỉnh đầu Liên Ánh Tuyết chỉ còn 50% vầng hào quang của ngụy nữ chủ, cô cũng thật cao hứng.
Hai người tay trong tay trở lại vương phủ, mọi người vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Vương gia lôi đình quá độ trở về vương phủ, bây giờ đều mở rộng tầm mắt.
Quản gia yên lặng thở dài trong lòng: Vương gia, sợ là tài.
Trở lại chỗ ở của Lâm Lạc Lạc, nhìn đến hai xiềng xích rơi rụng trên giường, đôi mắt Cố Thần Hi lại thâm trầm lên.
Lâm Lạc Lạc giành trước nói: “Này, nếu chàng còn muốn nhốt ta lại, thì ta sẽ tiếp tục trốn, nếu lần sau ta lại trốn, chàng có thể sẽ không bao giờ tìm thấy ta.”
Cố Thần Hi trong nháy mắt ôm cô: “Nàng dám?”
“Chàng cảm thấy sao?” Cô cười tủm tỉm nhìn hắn.
Tay Cố Thần Hi ôm cô càng thêm dùng sức, thanh âm lại dịu dàng lên: “Ta đã làm trò trước mặt hoàng đế cùng cả triều văn võ, nói muốn cưới nàng làm vợ, cho nên nàng đừng chạy, ngoan ngoãn cùng ta thành thân, được không?”
Hai người lẳng lặng đối diện, Lâm Lạc Lạc dần dần nở một nụ cười, mi mắt cong cong nói: “Được.”
Chính hắn đưa tới cửa, cô lại không cần ủy khuất chính mình, mắc gì không đồng ý?
“Đây là chính nàng đáp ứng, nàng không có cơ hội đổi ý.” Hắn cương ngạnh nói.
Đây là lần đầu tiên hắn ăn nói khép nép hao hết tâm tư như thế, cô nguyện ý đó là vui vui sướng sướng, nếu cô không muốn……
Cố Thần Hi hơi hơi mỉm cười, tươi cười có mùi máu tươi chợt lóe qua.
“Nhưng mà ta có điều kiện.” Lâm Lạc Lạc lại nói.
Cố Thần Hi khí định thần nhàn ngồi xuống: “Nàng nói đi.”
“Chàng biết ta xuất thân lùm cỏ, không phải tiểu thư khuê các gì, về sau ta cũng không có khả năng cả ngày ở trong vương phủ, chàng không thể quản thúc tự do của ta.” Lâm Lạc Lạc nghiêm túc nói, “Ta sẽ tôn trọng ý nguyện và ý kiến của chàng, chàng cũng phải tôn trọng ta.”
Nhìn vẻ mặt “Chàng không đáp ứng ta cũng không đáp ứng” của cô, Cố Thần Hi bất đắc dĩ: “Được rồi.”
“Cố Thần Hi chàng thật tốt.” Lâm Lạc Lạc mổ nhẹ một ngụm trên môi hắn.
“Lá gan thật lớn, dám hô thẳng tên họ của bổn vương.” Cố Thần Hi đè cổ cô lại, bàn tay để sau gáy cũng không an phận mà vuốt ve.
“Không được sao?” Cô giả vờ đáng yêu chớp chớp mắt.
Cố Thần Hi không tiếng động thở dài: “Được.”
Hắn thò lại gần cùng cô môi răng tương giao, cổ tay đè trên gáy không cho cô lui về phía sau nửa điểm.
Hắn lùi về phía sau một chút, chỉ mới mổ nhẹ như kia sao mà đủ được?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi