CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Trịnh Cẩn Dư không đi thẳng vào bếp mà gọi quản gia Lưu qua đây.

“Quản gia Lưu, có lẽ ông đã báo cáo với Lục thiếu rồi. Tôi không biết Lục Tư Sâm nói với ông thế nào nhưng tôi đã kết hôn với Lục Tư Sâm. Nơi này sau này cũng sẽ là nhà của tôi. Mọi người có ý kiến gì về tôi có thể nói ra nhưng mờ ám ngáng chân tôi thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Cô nói xong cúi xuống, ánh mắt nhìn mẹ Tiền: “Nếu bà cho rằng mình có năng lực để Lục Tư Sâm cưới người khác thì bà cứ tiếp tục tác quái. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở các người. Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày thì đó chắc chắn là ngày lành với các người.”

Nói xong, cô quay sang nói với mẹ Vu: “Mẹ Vu, nấu cơm đi.”

Sau khi tỏ rõ thái độ, Trịnh Cẩn Dư thấy không ai dám ngăn cản nên để mẹ Vu tiếp tục nấu cơm, còn mình quay lại phòng tiếp tục công việc của mình.

Tâm trạng bị ảnh hưởng đôi chút nhưng cô nhanh chóng điều tiết lại.

Cô quên đi chuyện không vui vừa rồi. Chỉ một lòng nghĩ đến lát nữa Lục Tư Sâm về sẽ nhìn thấy những thứ này, anh có bất ngờ hay không?

Không chừng anh sẽ khiếp sợ.

Cô không nói trước một tiếng đã chạy đến, lại còn thay đổi nhiều thứ như vậy, lỡ anh không thích thì sao?

Vậy không phải cô sẽ bỏ trốn trong buồn bã sao?

Nếu vậy thì duyên phận giữa cô và Lục Tư Sâm cũng chỉ đến đó thôi. Còn gì mà cưới cô, cho cô hôn lễ hoành tráng nhất, lúc ấy sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ một lát, gấp rút sửa sang lại phòng ngủ rồi chờ Lục Tư Sâm về.

Lục Tư Sâm còn chưa đến nhà, quản gia đã gọi điện báo cáo rồi.

Dù gì cũng là người làm việc nhiều năm trong nhà họ Lục nên rất biết theo chiều gió.

Ông ta vừa mở miệng đã nói chuyện mẹ Tiền trong bếp: “Lục thiếu, vừa rồi người của bà chủ đi vào bếp nấu cơm, hình như mẹ Tiền đã đắc tội với bà ấy.”

Lời này của ông ta có ý thăm dò để xem địa vị của Trịnh Cẩn Dư trong lòng Lục Tư Sâm. Ông ta làm vậy để không liên lụy đến mình, hơn nữa đắc tội với người của bà chủ chứ không phải bà chủ. Nếu Lục Tư Sâm trách tội thì cũng không liên lụy đến mình.

Nếu Lục Tư Sâm mặc kệ thì cô gái vừa đến hôm nay cũng không phải gì quá quan trọng, sau này không cần chu đáo như thế.

Nhưng nếu như Lục Tư Sâm coi trọng cả người mà Trịnh Cẩn Dư mang đến thì người trên lầu kia chính là bảo bối, không chỉ chăm sóc chu đáo mà còn phải thật sự xem cô như nữ chủ nhân trong nhà.

Quản gia Lưu đến đây đã nhiều năm, tuy tâm cơ thâm sâu nhưng đôi mắt Lục Tư Sâm như đuốc, đối phương vừa mở miệng, anh đã biết là có ý gì rồi.

“Bà chủ và cả người bà chủ mang đến đều phải tận tình chu đáo, ai đắc tội với họ thì làm thủ tục đuổi việc người đó. Chờ Cẩn Dư thích ứng hai ngày, nếu cô ấy không thích ai thì đổi người đó, đi giải quyết đi.”

Anh cúi xuống, nói thêm: “Việc này không cần báo cáo với Cẩn Dư.”

Sau khi cúp máy, đầu quản gia Lưu toát một tầng mồ hôi lạnh. May mà vừa rồi ông ta chưa nói gì, nếu cũng kích động như mẹ Tiền thì có lẽ người bị đuổi lúc này chính là ông ta.

Không biết bà chủ vừa vào là ai mà cậu chủ nhà mình lạnh lùng suốt hai mươi ba năm qua bỗng che chở bảo bọc như vậy.

Lúc này ông ta không dám chậm trễ, vội vàng vào bếp đuổi việc mẹ Tiền.

Nếu không lỡ mẹ Tiền lại đắc tội với người khác nữa thì ông ta không rửa sạch tội.

Mẹ Tiền mới vừa bị Trịnh Cẩn Dư làm cho sốc trong vài phút nhưng bà ta vẫn không thuận theo.

Nhất là sau khi Trịnh Cẩn Dư lên lầu, bà ta không còn cằn nhằn rõ ràng như lúc đầu mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Giống như bây giờ, bà ta đang đứng ngay cạnh mẹ Vu, nhìn chằm chằm nguyên liệu bà dùng rồi nói: “Đúng là người thấp kém chưa thấy việc đời, toàn dùng mấy thứ vớ vẩn. Bà tưởng cậu chủ là gia đình tầm thường ăn cả những thứ này sao?”

Mẹ Vu lười đáp lại bà ta, chỉ tập trung nấu cơm.

Mẹ Tiền lại nói: “Tay nghề thế kia mà cũng đòi làm đầu bếp nhà người ta. Bà đến nhà họ Lục này, làm cho đám người hầu cũng chưa chắc họ đã ăn.”

Mẹ Vu vẫn không để ý đến bà ta.

Dù gì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mẹ Tiền thấy mẹ Vu không nói gì, một mình mình nói không có ý nghĩa nên chỉ trích cả Trịnh Cẩn Dư: “Thật sự tưởng mình là gốc hành sao, không biết xấu hổ còn nói mình là nữ chủ nhân. Người ta không phải kiệu lớn tám người khiêng thì cũng có một đám cưới tươm tất, còn cô ta thì sao chứ? Tự ý chuyển đồ đạc qua đây, lát nữa mà câu chủ không thích, bị người ta đuổi về, để xem cô ta rớt đài thế nào!”

Mẹ Vu không thích nghe những lời này liền nói lại: “Cậu chủ đối xử rất tốt với cô chủ nhà chúng tôi. Tất nhiên là bà không biết cô chủ làm gì cậu chủ cũng cưng chiều hết mực. Bà nói vậy không sợ bị đuổi việc sao?”

Mẹ Tiền ỷ vào tay nghề mình giỏi, ngang ngược nói: “Còn chưa biết ai bị đuổi đi đâu nhé! Cậu chủ rất thích những món ăn tôi làm.”

Mẹ Vu ‘a’ một tiếng: “Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, còn nghĩ mình có thể thay thế được vị trí bà chủ, nực cười!”

Hai người đang tranh cãi ầm ĩ thì quản gia Lưu đi đến, còn dẫn theo hai người phía sau, mặt ông ta nhếch lên một nụ cười nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng: “Bà cũng đừng trách tôi, là do bà đắc tội với người ta. Cậu chủ đã lên tiếng bảo tôi tính lương rồi cho bà nghỉ việc.”

Quản gia Lưu không chỉ tên nói họ nên mẹ Tiền không cho là mình, bà ta nhìn mẹ Vu vô cùng đắc ý nói: “Nhìn thấy chưa? Một bữa cơm còn chưa nấu xong đã bị người ta đuổi đi rồi. Để xem sau này bà sống thế nào.”

Mẹ Vu không dám tin nhìn quản gia Lưu, bà thật sự bị đuổi sao?

Vậy cuộc sống sau này của Trịnh Cẩn Dư thật sự khó khăn rồi.

Hai người một người khổ sở, một người đắc ý đều nhìn quản gia Lưu.

Quản gia Lưu lại nói: “Mẹ Tiền, đi đi, nể mặt bà đã làm việc ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy nên tôi có thể tính thêm chút tiền lương cho bà.”

Cái xẻng trong tay mẹ Tiền rơi lạch cạch xuống đất, đến lúc này bà ta vẫn không hiểu tại sao mình ở nhà họ Lục nhiều năm như vậy mà một đứa con gái xách hành lý đến lại có thể đuổi bà ta đi?

Phòng bếp bớt đi một người thực sự rộng rãi hơn, mẹ Vu bắt đầu có hứng thú, lại thêm không có người quấy rối nên nhanh chóng làm xong cả bàn đồ ăn.

Trịnh Cẩn Dư biết Lục Tư Sâm sắp về, cô mở tủ quần áo tìm ra hai bộ, đứng trước gương khoa tay múa chân một vòng, muốn xem mặc cái nào thì hợp hơn.

Một cái sườn xám đậm phong cách thời kỳ Dân quốc, còn cái kia là váy dài đầy họa tiết ngọn núi và dòng nước với phần lưng khoét sâu.

Trịnh Cẩn Dư đắn đo suy nghĩ, cô lần lượt mặc thử hai chiếc váy, chụp hình rồi gửi đến nhóm nhỏ ba người vừa lập ra.

Người trả lời lại trước tiên chính là Điền Dĩnh Hòa: “Sườn xám đẹp, chà chà, nhìn cái eo nhỏ kia rất muốn ăn.”

Trịnh Cẩn Dư cũng thấy sườn xám đẹp, thể hiện được dáng người nhỏ mảnh, vóc dáng nuột nà, vòng eo siết chặt.

Nhưng váy dài trắng kia lại tôn lên được khí chất danh môn thục viện.

Cô cảm thấy Lục Tư Sâm sẽ thích cái kia hơn.

Trịnh Cẩn Dư: Em không thấy cái kia đẹp hơn sao?

Điền Dĩnh Hòa: Chị phải tin vào ánh mắt của em, đàn ông chắc chắn sẽ thích lẳng lơ.

Trịnh Cẩn Dư: …

Em mới lẳng lơ ấy!

@ Lỵ Lỵ: Lỵ Lỵ à, sao không nói gì vậy?

Đột nhiên mới nhớ, rất lâu rồi cô không gặp Triệu Lỵ Lỵ.

Gần đây chẳng những Triệu Lỵ Lỵ không chủ động tìm cô mà cô chủ động gọi cho đối phương cũng bị đối phương khéo léo từ chối, vẫn lý do công ty bận việc, không có thời gian ra ngoài.

Trịnh Cẩn Dư không tin, công ty kia của cô ấy hoạt động tốt, cấp dưới lại nhiều người tài, cô ấy bận cái quỷ gì chứ.

Sau cố gắng kêu gọi đến lần thứ mười của Trịnh Cẩn Dư thì cuối cùng Triệu Lỵ Lỵ cũng hiện thân: “Sườn xám đẹp.”

Trịnh Cẩn Dư không vui nói: Cậu không thể nói nhiều thêm vài câu được à?

Triệu Lỵ Lỵ: Sườn xám đẹp.

Tiếp tục dán lại: Sườn xám đẹp.

Trịnh Cẩn Dư ngăn cản: Đừng có bình luận spam.

Điền Dĩnh Hòa gửi đến hai icon cười ha ha: Tin em đi! Đàn ông dù ngoài mặt đứng đắn nhưng vẫn sẽ thích dáng vẻ lúc chị không mặc gì hơn.

Trịnh Cẩn Dư: Điền Dĩnh Hòa, hôm nay em nổi sóng gì vậy?

Điền Dĩnh Hòa: Là lão Lục nhà chị nổi sóng thì có.

Lão Lục nhà cô sao?

Trịnh Cẩn Dư cẩn thận nghiền ngẫm mấy chữ này, cảm thấy rất thú vị: “Được rồi, vậy thì sườn xám đi.”

Trong phòng chỉ có hai ngọn đèn nghệ thuật nhỏ được bật sáng, nến đỏ trên bàn lay động, bên cạnh chiếc ly chân dài có chất lỏng màu đỏ bắt mắt, bốn đĩa bốn bát đặt ở giữa bàn, vừa nhìn đã thấy được sắp xếp rất tỉ mỉ.

Lục Tư Sâm vừa vào nhà đã thấy cảnh tượng như vậy nhưng không thấy bóng dáng cô gái nhỏ đâu.

Tan ca về nhà, có thể ngửi thấy mùi đồ ăn, gặp được cô gái mình yêu, đây mới chính là hương vị gia đình.

Lục Tư Sâm cởi áo khoác ra ném cho quản gia bên cạnh rồi đi lên trên lầu.

Lúc này, cô gái mặc sườn xám cũng yểu điệu đi xuống dưới lầu.

Bước từng bước một khá vững vàng, eo thon lắc lư theo nhịp bước chân. Hình ảnh cô gái mềm mại dịu dàng đầy sức sống như vậy đập vào mắt, vô cùng kích thích thị giác.

Khoảnh khắc kia, Lục Tư Sâm cảm thấy mình như ngừng thở.

Trước nay anh không cảm thấy Trịnh Cẩn Dư quá xinh đẹp, chỉ cảm thấy cô là một cô gái nhỏ với nụ cười đáng yêu.

Cho nên ham muốn với cô đều rất nhạt, nếu không cũng không đến mức ngủ cùng giường lâu như vậy mà anh vẫn có thể nhịn được.

Hôm nay cô mặc vào sườn xám anh mới phát hiện ra mình đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng.

Kia không phải cô gái mà là người phụ nữ của anh.

Người phụ nữ của Lục Tư Sâm anh.

Tóc cô quấn sau đầu để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn, khóe miệng mỉm cười xao động, mặt mày ẩn tình, dáng vẻ thướt tha dịu dàng thật sự khiến người ta muốn ôm ngay vào lòng mà bắt nạt.

“Anh nghĩ gì vậy?” Trịnh Cẩn Dư rất hài lòng với biểu cảm của Lục Tư Sâm, thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, đây không phải là biểu hiện bị mình mê hoặc điên cuồng đó sao?

Cô nắm lấy bàn tay to của anh đặt lên cổ, hai tay ôm vai anh, yểu điệu hỏi: “Xin hỏi anh đây có muốn nhảy cùng tôi một điệu hay không?”

Lục Tư Sâm đứng không nhúc nhích, Trịnh Cẩn Dư véo eo anh một cái, nũng nịu nói: “Không nhảy à?”

“Không nhảy người ta đi đây.”

“Nhảy.” Lục Tư Sâm chỉ nói một chữ, ánh mắt trầm nhìn khuôn mặt cô gái, cố gắng che giấu lửa nóng trong lòng, nếu không đã muốn ăn sống nuốt tươi người này ngay bây giờ.

Nhưng cô gái đã dốc lòng chuẩn bị bất ngờ cho anh lâu như vậy, nếu bây giờ hò hét muốn làm chuyện kia thì sợ sẽ phí công của cô.

Theo tiếng nhạc cổ điển vang lên, hai người chậm rãi bắt đầu những bước nhảy đầu tiên trong phòng khách.

Người làm trong phòng biết điều lui ra từ lâu chỉ còn lại hai người chàng chàng thiếp thiếp.

“Đây là bất ngờ em dành cho anh à?” Lục Tư Sâm cúi đầu, trán đặt lên trán cô gái, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn.

Trịnh Cẩn Dư nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngại ngùng hỏi: “Thích không?”

Tất nhiên Lục Tư Sâm thích: “Nếu không cần ăn cơm mà lên lầu luôn thì anh lại càng thích hơn.”

Trịnh Cẩn Dư xì một tiếng: “Em sợ anh chẳng còn sức lực.”

Lục Tư Sâm dụ dỗ: “Không thử sao em biết anh không còn sức lực?”

Nói chuyện sắc một cách trắng trợn như vậy khiến Trịnh Cẩn Dư xấu hổ muốn chui xuống đất: “Lỡ như, lỡ như lúc đó biến người ta thành nửa vời thì làm sao?”

Lục Tư Sâm ấn mạnh hai tay, nắm thật chặt, nói: “Em yên tâm đi! Cho dù mệt chết anh cũng có thể cố gắng tiếp được.”

Cơ thể Trịnh Cẩn Dư run lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như xuất huyết: “Khó mà làm được. Sao có thể phí mạng như vậy chứ, anh vẫn nên ăn cơm trước đã.”

Lục Tư Sâm lập tức buông cô ra, kéo cô đi về phía phòng khách: “Vậy không nhảy nữa, ăn cơm đi.”

Trước kia Lục Tư Sâm ăn cơm rất cao quý, lịch sự. Trịnh Cẩn Dư cũng rất thích nhìn anh ăn cơm, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm đũa khiến người ta cảm thấy như đang trong một bữa tiệc thị giác.

Nhưng hôm nay Lục Tư Sâm vừa bưng bát lên, lần lượt nếm thử từng món khen ngon, sau đó đã bắt đầu ăn cơm.

Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình còn chưa kịp thở anh đã ăn xong một bát cơm rồi. Sau đó anh đặt bát đũa xuống cứ thế lặng lẽ nhìn cô: “Anh ăn xong rồi.”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

“Vậy anh đi tắm rửa đi.”

Cô còn chưa ăn xong mà, cứ bị anh nhìn chằm chằm như vậy lát nữa làm sao mà tiêu hóa nổi chứ.

Đây là một đề xuất hay để tiết kiệm thời gian, vì thế Lục Tư Sâm đi lên lầu tắm rửa, Trịnh Cẩn Dư cũng không có tâm trạng ăn cơm.

Nghĩ đến chuyện lát nữa hai người sẽ làm, cô vừa ngượng lại vừa xấu hổ, quá dọa người!

Trịnh Cẩn Dư lại đi rửa mặt, thay một bộ váy ngủ tơ tằm trắng nõn nà, trước sau lồi lõm, lại càng lộ rõ vóc dáng xinh đẹp.

Lục Tư Sâm vừa từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình một tay vịn khung cửa, một tay chống eo, cảm thấy mũi nóng lên, máu nóng bừng bừng.

Uhm, hôm nay cô vợ nhỏ của anh là muốn đòi mạng anh đây mà.

“Anh chảy máu mũi rồi!” Trịnh Cẩn Dư sợ hãi, hốt ha hốt hoảng chạy đến bên cạnh Lục Tư Sâm.

Lục Tư Sâm vội vàng quay vào lau rửa sạch sẽ, tiếp theo anh không muốn khống chế nữa, ôm cô gái trước mắt cất bước đi về phía giường.

“Cẩn Dư, em chính là món quà tuyệt vời nhất đêm nay.”

Lục Tư Sâm đặt một tay lên người Trịnh Cẩn Dư, gật đầu nhìn cô.

Trịnh Cẩn Dư thở dồn dập, hai tay ngăn trước ngực, có ý muốn từ chối: “Vậy anh có thích không?”

Lục Tư Sâm cúi đầu cọ cọ vào mũi nhỏ của cô, giọng nói rất khàn: “Em cảm thấy thế nào?”

Hai tay Trịnh Cẩn Dư ôm cổ anh, cố ý nói: “Em không biết.”

“Vậy lát nữa sẽ cho em cảm nhận một chút.” Lục Tư Sâm nâng tay sờ ấn đường của cô rồi dần dần dời xuống.

Cô gái như một con búp bê thủy tinh chưa từng trải qua mưa gió, lát nữa không biết sẽ khóc thành thế nào nữa.

Nhưng đây không phải là lúc anh thương hoa tiếc ngọc, anh chỉ muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay để yêu thương thật nhiều.

Dùng phương thức đàn ông của riêng anh.

Để cô khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không quên được.

Quả thật là mãi mãi không quên được, lúc này Trịnh Cẩn Dư thật sự muốn giết chết Lục Tư Sâm.

Hai người đang vào thời khắc mấu chốt, không phải vì thể lực anh không được mà phải dừng lại vì một cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại gấp của Lê Mặc Dương.

Chuyện đêm nay Lục Tư Sâm về Lê Mặc Dương biết, cho nên trễ như vậy mà còn gọi anh hai cuộc chắc chắn có việc gấp. Vì vậy, Lục Tư Sâm không thể không nghe máy.

Trịnh Cẩn Dư nhìn anh bằng ánh mắt ai oán, trong lòng tủi thân muốn chết.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ như thế, vậy mà anh vừa đến cửa một bước lại vội bỏ đi.

Hu hu hu, tên khốn nạn!

“Lão Lục, công ty đã xảy ra chuyện! Anh mau qua đây một chuyến.”

Giọng Lê Mặc Dương vô cùng lo lắng: “Đừng đến công ty mà đến thẳng nhà máy đi.”

Lê Mặc Dương vẫn rất thận trọng, hơn nửa đêm còn bảo anh đến nhà máy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn. Lục Tư Sâm không dám chậm trễ, cúi đầu hôn Trịnh Cẩn Dư một cái rồi rời khỏi người cô.

“Cẩn Dư, công ty xảy ra chút chuyện anh phải đi giải quyết. Em ở nhà chờ anh.”

Trịnh Cẩn Dư nhíu đầu mày, tuy bị cắt ngang nửa đường rất không thú vị nhưng thấy Lục Tư Sâm sốt ruột, cô vẫn đau lòng thay anh.

“Chuyện gì, em có thể đi cùng anh được không?” Trịnh Cẩn Dư đứng lên, trao đổi.

Lục Tư Sâm im lặng vài giây, thời khắc mấu chốt như vậy mà vứt bỏ cô, lỡ như cô ở nhà suy nghĩ lung tung thì lại mất nhiều hơn được. Thôi thì cứ cho cô đi cùng với mình.

Dù sao chuyện công ty không cần phải gạt cô: “Được, em nhanh lên.”

Trịnh Cẩn Dư không dám chậm trễ, mặc xong quần áo đơn giản liền theo anh ra khỏi nhà.

Trịnh Cẩn Dư ngồi trong xe, dựa vào Lục Tư Sâm, nửa người nằm trong lòng anh.

Dọc theo đường đi điện thoại Lục Tư Sâm kêu lên không dứt, có vẻ như đã xảy ra chuyện rất lớn.

Trịnh Cẩn Dư nghe đứt quãng, cũng không xác định đã xảy ra chuyện gì nữa.

Hình như là một loại thuốc mới đưa ra thị trường có vấn đề và dính dáng đến mạng người trong đó.

Nếu Lục Tư Sâm mới vừa tiếp quản công ty đã xảy ra vấn đề chất lượng nghiêm trọng như vậy, dù Lục thị có thể được bảo vệ thì chắc chắn Lục Tư Sâm cũng sẽ bị Hội Đồng Quản Trị xoá tên, không chừng còn chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư bắt đầu lo lắng, cô nắm lấy tay Lục Tư Sâm, dù xảy ra chuyện gì cô đều đứng bên cạnh anh.

Sự kiên định và tin tưởng ngập tràn trong mắt cô gái khiến Lục Tư Sâm ấm lòng.

Mẹ ruột qua đời từ nhỏ, nhiều năm qua anh chưa từng cảm nhận được thứ gọi là tình thân.

Chưa từng có ai lo lắng cho anh như vậy.

Thấy Lục Tư Sâm nắm tay cô đáp lại, Trịnh Cẩn Dư cắn môi dưới: “Không sao đâu! Em đừng lo lắng.”

Xưởng sản xuất thuốc của nhà họ Lục nằm cách nội thành ba mươi km, một tiếng sau họ mới đến nơi.

Lê Mặc Dương đã đến trước họ, lúc này đang nói chuyện với quản lý xưởng, thấy Lục Tư Sâm qua đây, nói: “Anh mau xem nhóm thuốc này.”

Lục Tư Sâm từ trên xe bước xuống, tiếp theo là chuyện nội bộ công ty, không tiện dẫn theo Trịnh Cẩn Dư, anh căn dặn người trong nhà máy: “Đưa bà chủ đi nghỉ ngơi trước đã.”

Trịnh Cẩn Dư trơ mắt nhìn Lục Tư Sâm đi, cô biết chuyện tiếp theo cô không tiện tham dự vào, đành phải theo người đi vào phòng nghỉ trong nhà máy.

Người ở lại chăm sóc cô là một trợ lý trong nhà máy.

Một người đàn ông trẻ khoảng hai bảy hai tám tuổi, trưởng thành chững chạc, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai nhã nhặn.

Nghe thấy Lục Tư Sâm bảo ở lại, anh ta liền cảm thấy không vui. Bây giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, quản lý nhà máy cũng chưa chắc đã rõ bằng anh ta, lại bảo anh ta ở lại chăm sóc cô gái này. Vậy không phải làm chậm trễ mọi chuyện hơn sao?

Hơn nữa đối phương trông cũng không lớn tuổi, cũng chỉ như một đứa trẻ con mà thôi.

Thái độ anh ta có hơi qua loa: “Bà Lục, mời bên này.”

Tâm tư Trịnh Cẩn Dư đều đặt vào Lục Tư Sâm nên lúc này cũng chẳng có tâm trạng suy nghĩ gì, hỏi: “Công ty đã xảy ra chuyện gì?”

Trợ lý trả lời một cách đối phó: “Có thể là chuyện gì chứ. Chỉ là xuất hiện vài vấn đề trong quá trình hoạt động bình thường của công ty thôi.”

Trịnh Cẩn Dư không tin lời anh ta nói: “Anh đừng có lừa tôi. Nếu thực sự như vậy thì sao chồng tôi phải vội vàng hốt hoảng chạy đến đây.”

Người khác khách sáo với cô tất nhiên cô cũng khách sáo lại, nhưng Trịnh Cẩn Dư cảm thấy người trợ lý này không phải hiền lành với mình như thế.

“Anh không nói cho tôi biết cũng được thôi. Lát nữa hỏi người khác cũng ra được, đến lúc đó tôi sẽ nói với nhóm quản lý rằng anh tiếp đón tôi không chu đáo!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi