CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Trịnh Cẩn Dư khẩn trương buông đứa bé ra, vờ như không nhìn thấy gì đưa hai tay ra bắt đầu mò mẫm, lại còn giả vờ không biết gì hỏi: “Có người sao?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Có ai có thể nói cho tôi biết được không?”

Ban đầu người phục vụ còn tưởng rằng Trịnh Cẩn Dư cứu đứa bé, anh ta đang định đi cám ơn người ta thì phát hiện đối phương là một cô gái mù, vốn không nhìn thấy đường, lúc này đang vươn hai tay ra tìm sự trợ giúp.

Vậy bóng người vừa rồi bay qua, ôm đứa bé ra có lẽ chỉ là một sự trùng hợp?

Anh ta va vào người khác thì không sao, nhưng lại suýt làm một đứa bé bị bỏng, khách hôm nay đều là những vị khách quan trọng, lại còn đụng vào một lúc hai người thì thật sự tội lỗi.

Cho nên anh ta hơi do dự, đi đến bên cạnh cô gái mù ra vẻ chỉ trích: “Sao cô lại vậy chứ? Không thấy đường còn liều lĩnh, cô xem cộ đụng phải trẻ con rồi kìa?”

Anh ta kéo đứa bé dậy trước, sau đó mới định kéo Trịnh Cẩn Dư.

Hôm nay Trịnh Cẩn Dư đã làm một chuyện tốt, tâm trạng vốn đang vui vẻ, không ngờ người phục vụ này lại đổi trắng thay đen, điều này khiến cô tức giận.

Ban đầu cô còn có thể nhìn ra được ý muốn cảm ơn trong mắt đối phương, ai ngờ mọi thứ xoay chuyển, đổ hết mọi chuyện lên người cô.

Chẳng lẽ là vì nguyên chủ bị mù không nhìn thấy sao?

Có thể mặc người ta vu oan, mặc người ta bắt nạt?

Ban đầu cô còn cảm thấy nguyên chủ trong sách quá yếu đuối, không tự bảo vệ được mình, nhưng hai ngày nay cô mới biết, cuộc sống của một người bị khiếm khuyết thị giác khó khăn biết bao nhiêu.

Chồng chưa cưới và chị họ ăn nằm với nhau, còn bị đưa lên cả hot search mà vẫn nói người khác làm giả tin tức vu oan cho họ.

Một bộ váy xinh đẹp tự mình đặt may bị người chị hắt nước lên sau đó lừa gạt để cô ta được mặc.

Ngay cả việc cứu một đứa bé cũng bị nói thành cô đụng phải, thật quá buồn cười!

Một người nóng tính như cô sao có thể chịu đựng được loại chuyện này, cô nói: “Tôi nói anh này, sao anh có thể đổi trắng thay đen như vậy chứ? Rõ ràng là tôi cứu đứa bé kia.”

Người phục vụ cười lạnh, lúc này còn chẳng có ý định đỡ cô dậy: “Cô cứu?”

“Mắt cô thấy đường sao?”

Chó chết, đúng là bắt nạt người mù một cách trắng trợn.

Trịnh Cẩn Dư đang định nói hai mắt mình thấy đường nhưng thấy cứ ngồi như vậy khí thế nói chuyện có vẻ hơi thấp nên cô định đứng lên.

Đúng lúc này, trước mặt chìa ra một bàn tay xinh đẹp sạch sẽ, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tôi nhìn thấy.”

Trịnh Cẩn Dư xoay người, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã thêm một chiếc xe lăn.

Trong lòng khó hiểu, tai cô đặc biệt nhạy bén, vậy mà ngay cả việc người kia lặng lẽ di chuyển đến gần cô cũng không nghe thấy.

Không biết có phải cô quá tập trung đối phó với người phục vụ kia hay không.

Đối diện với ánh mắt người đàn ông kia, trong lòng Trịnh Cẩn Dư chỉ có một suy nghĩ, anh trai à, anh cũng đã liệt thế kia rồi làm ơn đừng xen vào việc của người khác có được không?

Tự cô có thể đối phó được.

Chỉ một giây sau, cô quay đầu đi, lảo đảo nắm tay người đàn ông, vịn xe lăn đứng dậy.

“Lục, Lục thiếu!” Người phục vụ không ngờ là Lục Tư Sâm, vội vàng luống cuống, căng thẳng không dám: “Thật sự xin lỗi Lục thiếu, vừa rồi tôi không phát hiện ra. Để tôi xin lỗi cô đây.”

Sắc mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo: “Nể tình hôm nay sinh nhật ông cụ Lê nên tôi không truy cứu chuyện của cậu. Cậu mau thu dọn sạch sẽ chỗ này rồi cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu, nếu còn lần sau…”

Anh cúi đầu nhìn lướt qua hai chân người phục vụ, giọng nói lạnh như một tảng băng: “Thì người ngồi xe lăn là cậu đấy!”

Ánh mắt người đàn ông đảo qua như đao, cảm nhận được khí lạnh thổi qua da thịt, người phục vụ cúi đầu nhìn chân mình, phát hiện hai chân vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta cảm thấy nếu mình còn ở lại thêm một giây thì Lục Tư Sâm sẽ cắt chân anh ta.

Âm điệu lúc nói chuyện của Lục Tư Sâm tuy nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai còn đáng sợ hơn thánh chỉ giết kẻ phạm tội tịch thu hết tài sản thời cổ đại.

Ai chẳng biết anh lòng dạ hiểm ác, làm việc không chừa đường lui, tuy nhà họ Lê không phải nhà anh nhưng nếu đắc tội với anh cũng sẽ không có kết quả tốt.

Mấy ngày trước anh ta nói chuyện với cậu chủ trong phòng, một người phục vụ xông vào nhầm phòng, cậu chủ Lê còn chưa nói gì thì anh ta đã sai người đánh người kia một trận rồi.

“Thế nào, không tin lời tôi nói sao?”

Giọng Lục Tư Sâm vẫn nhẹ nhàng bay bổng, nghe thấy người phục vụ kia run run nói: “Tôi sẽ biến ngay! Xin Lục thiếu tha cho tôi một lần.” Nói xong không dám dừng lại mà co cẳng bỏ chạy.

Về phần còn một tháng tiền lương chưa nhận, anh ta lại càng không dám nói ra.

Trịnh Cẩn Dư đứng tại chỗ xem kịch hay.

Trong lòng, khiếm thị và tàn tật cũng có sự khác nhau.

Nhìn cô đi, mù chỉ có thể chịu bắt nạt.

Còn nhìn Lục thiếu người ta kìa, ngồi trên xe lăn, nhẹ nhàng nói mấy câu đã có thể dọa người ta bỏ chạy, khí thế này, không làm tổng tài bá đạo thì quá thiệt thòi!

Chả trách người ta có thể đứng dậy trong ba tháng, lấy khí thể sét đánh cướp lại công ty, giành quyền thừa kế, lại còn đuổi mẹ kế và em trai ra khỏi nhà.

Quyết đoán biết bao nhiêu!

Không đúng, không đúng, Trịnh Cẩn Dư chợt phát hiện có chỗ nào đó không thích hợp, cô nhẹ nhàng lắc đầu.

Bỗng cô nhớ đến trong sách từng nhắc đến, Lục Tư Sâm chỉ giả vờ bị liệt, vụ tai nạn giao thông xảy ra thời gian trước với anh ta là do mẹ kế gây ra, sau đó anh vẫn giả vờ liệt và ngồi trên xe lăn.

Thực ra đang ngầm bố trí, chẳng qua thời cơ chưa đến nên anh vẫn chưa đứng lên thôi.

Trong sách nói, mẹ Lục Tư Sâm đã ốm qua đời từ khi anh còn nhỏ, cha cưới vợ khác, ban đầu anh cũng xem mẹ kế như mẹ ruột, mẹ kế đối xử với anh cũng rất tốt, như con ruột của mình.

Nhưng sau này, anh lại phát hiện chuyện không phải như thế.

Nhất là sau một lần cháy lớn, mẹ kế chỉ cứu con bà ta, để mặc anh trong đám cháy tự sinh tự diệt, từ đó tim anh liền trở nên nguội lạnh.

Lúc ấy khó khăn lắm anh mới tỉnh dậy, vội vàng chạy đi nói với cha mẹ kế muốn hại chết anh nhưng cha anh thấy bình thường mẹ kế đối xử rất nhẹ nhàng với anh nên cũng không tin.

Lúc đó anh mới tám tuổi.

Mẹ kế uy hiếp nếu anh còn dám nói vớ nói vẩn thì sẽ đuổi anh ra khỏi nhà họ Lục, cha chỉ tin lời bà ta nên không đứng về phía anh.

Từ đó về sau, Lục Tư Sâm liền trở nên lặng lẽ ít nói, tính cách lại càng quái dị.

Ở nhà như biến thành một người vô hình.

Thực ra anh chỉ thu cánh chim lại, để mình lẫn lộn vào cõi hồng trần mà thôi.

Dù vậy sau khi người cầm quyền nhà họ Lục bị bệnh, mẹ kế vẫn ra tay độc ác với anh, cũng chính lần tai nạn giao thông ấy mà anh suýt chết.

Vì anh bị liệt trên giường nên công ty nhà họ Lục cũng rơi vào tay mẹ kế và nhà mẹ đẻ của mẹ kế anh.

Nhưng Lục Tư Sâm chỉ giả vờ liệt, ở bên ngoài dưỡng bệnh, nhưng sau lưng lại hành động, nhanh chóng đứng lên, dùng thủ đoạn sấm sét cướp lại công ty, bây giờ anh chỉ đang chờ một cơ hội mà thôi.

Về phần cơ hội là gì thì Trịnh Cẩn Dư không biết.

Cô chỉ là một tiểu dược đồng ở giới Tu Tiên, xuyên không vào thế giới loài người rồi sau đó tự xuyên vào một quyển sách, rất nhiều thứ trong Nhân giới cô còn chưa biết, cô như một đứa bé sơ sinh, vừa âm thầm quan sát, vừa từ từ thích ứng.

“Cảm ơn, Lục thiếu!” Trịnh Cẩn Dư nhớ lại xong liền cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn với Lục Tư Sâm.

Người đàn ông trước mặt tuy bá đạo không ai bằng như từ nhỏ đã sống dưới sự lạm dụng quyền uy của của mẹ kế, có thể trưởng thành cũng không dễ dàng gì, thôi, không so đo với anh nữa.

Lúc này, đứa bé vừa rồi bị va vào cũng chạy nhanh như một làn khói.

Giờ phút này tại hành lang tử đằng dài chỉ còn lại hai người họ.

Một cô gái mù đứng, mắt không nhìn thấy gì.

Một người đàn ông ngồi, hai chân không nghe theo sự điều khiển.

Lục Tư Sâm như đang xác minh gì đó, không nói câu gì lại đưa tay quơ quơ trước mặt Trịnh Cẩn Dư.

Trịnh Cẩn Dư muốn mắng người, người đàn ông này chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, nếu không thì sao lại muốn thử thăm dò xem cô có thấy gì hay không.

“Lục thiếu, Lục thiếu – -” Trịnh Cẩn Dư cố gắng để ánh mắt mình ngừng chuyển động, mờ mịt đứng tại chỗ, giọng nói nhẹ nhàng như chịu rất nhiều uất ức: “Anh còn ở đây không?”

“Người xấu đều đã đi rồi sao?”

“Cô cũng biết tôi là Lục thiếu?” Ánh mắt Lục Tư Sâm lại đánh giá cô, hỏi một cách tìm tòi nghiên cứu.

Hai tay Trịnh Cẩn Dư vịn chặt vào lan can, cúi đầu nhẹ gật: “Vừa rồi người phục vụ kia gọi anh là Lục thiếu.”

Cô không biết Lục Tư Sâm có ý gì, thăm dò cô vậy có gì thú vị sao?

Lục Tư Sâm đăm chiêu gật đầu, vừa rồi cô gái nhìn anh hai lần, đôi mắt đen lúng liếng to tròn sạch sẽ lại thông suốt kia, có chút sức sống, nhìn không thấy giống một đôi mắt không nhìn thấy gì.

Có câu đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vừa rồi lúc cô nhìn mình như vậy lại cảm thấy cô gái này vừa hoạt bát đáng yêu, đồng thời không mất đi sự linh động, tất cả sức sống tuổi thanh xuân đều phóng thích ra trong khoảnh khắc đó.

Nhưng dáng vẻ mờ mịt lúc này lại giống như một người gặp cảnh khốn cùng, nhìn thế nào cũng thấy hệt như hai người khác nhau.

Rốt cuộc là anh nhìn nhầm hay cô gái này giỏi giả vờ?

Anh từng nghe nói cô gái mù này nhà họ Trịnh, bị mù bẩm sinh, cho đến giờ cũng chưa nhìn thấy gì.

Ban đầu cũng là hòn ngọc quý trên tay, nhưng sau này cha mẹ đều qua đời, chú thím cô vừa nhìn đã biết không phải người tốt cho nên có thể đoán được cuộc sống hằng ngày của cô thế nào.

Trước kia Triệu Lỵ Lỵ còn thường xuyên nói cô đáng thương, nhưng không biết sao sau này lại không nghe thấy nói gì nữa, vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở bữa tiệc mừng thọ này.

Nghĩ đến thân thế của cô rất đáng thương, vừa rồi còn bị người phục vụ bắt nạt, anh mới qua giúp đỡ.

Nhưng xem ra cô gái này không chào đón anh ta cho lắm, cho nên anh ta mới đưa tay xem thử.

Hình như thật sự… Không nhìn thấy.

“Đi thôi!” Lục Tư Sâm nhẹ giọng nói.

Cùng cảnh ngộ với anh, đều là những kẻ đáng thương mà thôi.

“Hả?” Trịnh Cẩn Dư buông tay vịn ra sửa sang lại váy áo, chuẩn bị rời đi: “Vậy Lục thiếu, tôi xin phép đi trước.”

Được người ta giải vây cho mà không cảm ơn lấy một câu, Lục Tư Sâm nheo đôi mắt ẩn trong bóng tối, bỗng mở miệng, nói: “Đẩy tôi vào sảnh tiệc.”

Trịnh Cẩn Dư mới đi được hai bước, nghe vậy cô nhíu mày, Lục Tư Sâm cố ý sao?

Giả vờ què quặt ngồi trên xe lăn, bây giờ còn bảo cô đẩy, không biết xấu hổ sao?

Ha ha, Trịnh Cẩn Dư đưa tay sờ sờ trong không khí, nói: “Việc này, tôi không nhìn thấy gì, không thể giúp người khác được.”

Lục Tư Sâm im lặng hai giây mới nhàn nhạt mở miệng: “Không sao, dù sao cô cũng không thấy đường đi, đúng lúc tôi có thể chỉ cho cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi