CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

“Lỵ Lỵ, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, con vẫn chưa tỉnh lại thì mẹ biết phải làm thế nào đây?”

Mẹ Triệu ngồi ở mép giường, dùng khăn lông nhúng qua nước ấm nhẹ nhàng lau người cho Triệu Lỵ Lỵ.

Mới mấy ngày mà người phụ nữ đã gầy đi trông thấy, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Bà chỉ có một đứa con gái này, từ nhỏ nâng niu trong tay, đặt hết toàn bộ hy vọng lên người con gái, nhưng mà bây giờ con gái đang ở cái tuổi như hoa, thanh xuân tươi đẹp, nhưng mà cứ mãi vượt qua trên giường.

Mẹ Triệu càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, nước mắt không khống chế được tí ta tí tách chảy xuống.

Mấy ngày nay không biết bà đã khóc bao nhiêu lần, nhưng mà từ đầu tới cuối con gái vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

“Lỵ Lỵ, nếu con có thể nghe mẹ nói chuyện thì con cử động mí mắt một chút đi.”

Sau khi mẹ Triệu nói xong mắt cũng không dám chớp lấy một cái mà nhìn mí mắt Triệu Lỵ Lỵ, mười mấy phút qua đi, vẫn chẳng có chút dấu hiệu trả lời nào/

Mẹ Triệu thở dài, tiếp tục lau toàn thân cô một lần.

“Lát nữa trong lớp sẽ có một bạn nữ chuyển tới, thầy có một buổi họp phải tham dự, Lê Mặc Dương, em phụ trách sắp xếp chỗ ngồi cho bạn ấy.” Chủ nhiệm lớp giao nhiệm vụ xong thì xoay người rời đi.

Lê Mặc Dương đồng ý xong thì thấy bên cạnh có vị trí trống không, nói với bạn học: “Lão Lương, lát nữa bạn học tới thì ngồi bên cạnh cậu nhé.”

Lương Thạc cười hì hì nói: “Được thôi, lớp trưởng.”

Lương Thạc nói xong xích lại gần Lê Mặc Dương, hỏi: “Nghe nói bạn học mới tới la một siêu quậy, có cần ra oai phủ đầu với cậu ấy không?”

Bên cạnh lập tức có người phụ họa nói: “Tớ cũng nghe nói thế, tiểu bá vương siêu cấp của Tam Trung, nghe nói chọc phải chuyện gì đó mới tới trường học của chúng ta. Nếu không cho biết tay một chút không phải sẽ tưởng rằng người của Nhất Trung chúng ta đều là cái túi sợ hãi sao?”

Vẻ mặt Lê Mặc Dương nhàn nhạt, một tay chống cằm, im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Vậy các cậu chú ý chừng mực, đừng làm lớn chuyện.”

“Không thành vấn đề.” Lương Thạc nói xong thì về chỗ, đầu tiên táy máy một chút lên chiếc ghế.

Làm hư ba chiếc chân của cái ghế trong lớp trước, chỉ cần ngồi không vững một cái chắc chắn sẽ ngã xuống.

Lương Thạc kêu bạn học phía sau dùng chân chống mọt chút, chỉ cần bạn học đi tới ngồi xuống, cậu ta liền rút chân ra.

Sau đó lại bảo bạn học chuẩn bị xong bẫy ở cửa, chỉ chờ bạn học với đi vào liền ngáng chân ra, chắc chắn cô ấy sẽ ngã như chó ăn phân.

Mặc dù chỉ là hai cửa ải đơn giản, nhưng bạn học Lương Thạc cảm thấy vô cùng hài lòng.

Dù gì đối phương cũng là một bạn học nữ.

Tất cả những thứ này Lê Mặc Dương đều thấy vào trong mắt, nhưng cho dù anh ta là lớp trưởng cũng không lên tiếng ngăn cản.

Bởi vì anh ta nghe nói đối phương rất có thể là nhóc siêu quậy, đánh nhau ẩu đả thì không gì không thể, nghe nói lần này tới Nhất Trung là bởi vì bị Tam Trung đuổi học.

Nhất Trung của bọn họ là trường học tốt nhất thành phố, cũng không phải trường học bãi rác, rác rưởi gì cũng nhận.

Dạy cỗ cô ấy một chút cũng không hẳn là không thể, để cho cô biết Nhất Trung cũng không phải là Tam Trung, không phải chỗ cô ấy muốn làm thế nào thì làm thế ấy.

Một tay anh ta chống cằm, vô cùng rảnh rỗi nhàn hạ nhìn Lương Thạc bố trí bẫy rập.

Mặc dù trong lòng khinh bỉ mấy chiêu trò thế này, nhưng mà anh ta cũng không tin cô bé nào có thể hoàn toàn thoát khỏi hai cửa ải này khi không có sự đề phòng.

Tới lúc đó để xem cô ấy khóc sụt sịt đi tìm chủ nhiệm lớp hay là tự nghĩ biện pháp xử lý/

Nhưng mà Lê Mặc Dương cảm thấy nếu đối phương là một siêu quậy, hẳn sẽ không đi tìm chủ nhiệm lớp.

Mà là tự mình xử lý…

Quả thực Lê Mặc Dương lại chẳng nghĩ ra đối phương sẽ xử lý như thế nào?

Hôm nay Triệu Lỵ Lỵ vừa vào cửa Nhất Trung mắt trái liền giật không ngừng, trong lòng vẫn luôn nghi ngờ, chẳng lẽ xảy ra chuyện xấu, còn khiến cô đụng phải chuyện gì không thể nhìn nổi?

Bởi vì chọc phải một số chuyện, Triệu Lỵ Lỵ bị mẹ bắt thay bỏ mấy thứ quần áo của con trai ra, hôm nay cố tình mặc một chiếc váy dài màu trắng.

Cô ấy thân cao chân dài, da trắng nõn, mặc như vậy rõ ràng cực kỳ thùy mị.

Ngay cả chính cô ấy cũng cảm thấy mình đã biến thành người khác.

Trên đường gặp phải một vũng nước cũng phải oa oa oa tránh đi.

Nhưng mà cuối cùng thì thói quen hay gây tai hại ăn vào trong xương, giả vờ thế nào cũng lộ ra mất phần mùi vị ngang ngược bướng bỉnh.

Chuyện không nhìn nổi trái lại không có, nhưng mà vừa vào lớp suýt chút nữa bị một người ngáng chân.

Triệu Lỵ Lỵ theo bản năng xách gáy tên đầu sỏ ra, nếu là trước kia cô ấy chắc chắn sẽ tát cho một phát.

Nhưng mà hôm nay tới mẹ đã cảnh cáo cô ấy, nếu còn dám gây chuyện sẽ cắt tiền tiêu vặt của cô, liền giơ tay lên thu hồi lực đạo, đổi thành nhẹ nhàng vỗ bả vai đối phương một cái, cười hì hì nói: “Chỗ này của cậu bẩn rồi này.”

Sau khi cô ấy nói xong còn cố ý thổi một hơi.

Đối phương bị dọa sợ không dám thở mạnh.

Rất sợ Triệu Lỵ Lỵ sẽ làm ra hành động nào đó, khiến cậu ta mất mặt mà không dám trả đũa.

Cũng may Triệu Lỵ Lỵ rất nhanh đã buông cậu ta ra.

Cuối cùng Triệu Lỵ Lỵ nhìn cậu ta một cái, tràn đầy sự cảnh cáo, dùng khẩu hình nói: “Còn dám cố tình gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ khiến cuộc sống mỗi ngày của cậu trôi qua trong rắc rối.”

Dứt lời, cô xách hai bên váy màu hồng phấn tự ý đi tới trên bục giảng.

Cô nhìn dưới bục, vô cùng bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm lớp có việc, thầy ấy kêu tôi tìm lớp trưởng xếp chỗ ngồi cho tôi, xin hỏi bạn học nào là lớp trưởng?”

Cô vừa nói vừa tìm kiếm một lần các bạn học bên dưới.

Người ta cũng đã chủ động hỏi, mặc dù Lê Mặc Dương không tình nguyên nhưng cũng đứng lên, chỉ chỗ trống bên cạnh nói: “Chỗ đó trống, ngồi trước đi.”

“Nếu như không thích hợp thì đợi thầy về rồi chuyển sau.”

Anh ta nói xong cũng ngồi xuống, tiếp tục một tay chống cằm, vẫn ung dung nhìn cô.

Nữ sinh mà, chẳng giống dáng vẻ trong truyền thuyết chút nào, còn tưởng rằng siêu quậy cà lơ phất phơ chẳng coi ai vào mắt, thấy bộ váy trắng toàn thân của cô, nói chuyện cũng mềm mại dịu dàng, còn tỏ ra rất yếu đuối.

Lê Mặc Dương có chút nhìn không hiểu.

Anh ta tiện tay lật sách hai cái, không đếm xỉa tới nhìn đối phương đi về chỗ ngồi.

Lúc nãy Triệu Lỵ Lỵ suýt bị người ta ngáng chân ngã, lúc này theo lời đi tới chỗ trống Lê Mặc Dương chỉ, trong lòng lẩm bẩm.

Nam sinh bên cạnh chỗ ngồi cúi đầu thật giống như đang rất chăm chú đọc sách, nhưng cẩn thận quan sát là có thể phát hiện, ánh mắt của cậu ta vẫn luôn liếc sang chỗ ngồi bên cạnh.

Trên mặt còn mang theo nụ cười gian trá, nếu đây không phải trò quỷ, vậy thì phí công cô ấy đã lăn lộn ngoài xã hội lâu như thế.

Cậu con trai phía sau càng là một bộ cực kỳ khẩn trương nhưng tràn đầy mong đợi.

Triệu Lỵ Lỵ càng xác định nghi ngờ trong lòng.

Cô nhanh chóng tính toán một chút, cuối cùng ánh mắt rơi xuống chỗ trống trên ghế, cũng chỉ có chỗ này mới có thể động tay chân.

Nghĩ tới đây, Triệu Lỵ Lỵ đi xuống chỗ ngồi thì cố ý kéo ghế một chút, liếc mắt liền phát hiện mờ ám trong đó.

Cô nhanh chóng nhấc ghế lên, cố ý làm ra động tác muốn ngồi xuống, nhưng khi cậu con trai phía sau rút chân lại thì dùng sức đặt chân ghế còn nguyên lên trên chân cậu ta.

Hành động liên tiếp nhau, nhanh chóng, tiêu sái, làm liền một mạch, nam sinh phía sau vốn không kịp phản ứng, chân đã bị người ta đè lại, đau tới mức cậu ta ai u kêu một tiếng, nhưng lại không dám kêu to, chỉ có thể nằm lên bàn chịu đựng.

Nếu người phía sau vẫn có thể nhịn, tất nhiên Triệu Lỵ Lỵ sẽ không vạch trần cậu ta.

Cô ngồi lên ghế, còn cố ý dùng sức một chút. Ngoài mặt ra vẻ thùy mị cười đến là dịu dàng, nhưng trong lòng lại phát ra sự ác độc, cũng không nhìn xem bà cô của cậu là ai, hôm nay để cho cậu nếm mùi lợi hại của bà cô.

Lê Mặc Dương bên cạnh nhìn mà thích thú, cong khóe miệng một độ nhỏ không thể nhận ra.

Quả nhiên là một siêu quậy, còn có bản lĩnh.

Triệu Lỵ Lỵ không làm quá lên, chờ sau khi người phía sau nhận lấy sự dạy dỗ, cô liền đứng dậy xê dịch ghế một chút, hoàn toàn thả đối phương ra.

Sau đó quay đầu cười một tiếng: “Xin lỗi, vừa mới đến, không quen với hoàn cảnh, có vẻ như đè phải chân cậu rồi.”

“Không sao, không sao.” Bạn học phía sau nhịn đau, luôn miệng nói.

Lúc này, Lê Mặc Dương rất biết nhìn tình thế đứng dậy, dời cái ghế phía sau tới: “Không biết cái ghế đó có vấn đề, cậu ngồi cái này trước đi.”

Triệu Lỵ Lỵ nhìn Lê Mặc Dương ngẩn ra, mấy giây sau cô gật đầu thể hiện sự cảm ơn: “Cảm ơn.”

Lê Mặc Dương trông rất đẹp trai, là hot boy của trường bọn họ.

Triệu Lỵ Lỵ đã nghe nói về anh ta từ lâu, lúc thấy anh ta mắt to mày rậm, vai rộng eo hẹp đứng trước mặt cô, dáng vẻ trời sinh thần thái biếng nhác, mang theo một loại khí chất không kiềm chế được, không khác lắm so với lời đồn cô ấy nghe được, trong lòng có mấy phần hảo cảm, liền cười một cái với anh ta.

Lê Mặc Dương: “…”

Nhóc siêu quậy này cười với anh ta, cho rằng sẽ rất khó chịu, không ngờ cảm giác lại vô cùng tốt.

Sau khi Triệu Lỵ Lỵ ngồi xuống một nửa, bỗng cảm giác nhức đầu một chút. Cô ấy nhắm mắt lại theo bản năng, chờ cơn đau qua đi mới mở mắt nhìn phòng học.

Bỗng nhiên có cảm giác rất xa lạ.

Lúc nãy không phải cô đang ngồi trên cùng một chiếc xe với Lê Mặc Dương, còn xảy ra cãi nhau, sao đột nhiên lại trở về cấp hai rồi?

Không đúng, vừa rồi hình như cô đụng phải một chiếc xe chở hàng lớn, không phải cô…

Chết rồi chứ?

“Này, nghe nói cậu bị Tam Trung đuổi, có phải không?’ Giọng nói của Lương Thạc ở bên cạnh bỗng vang lên.

“Sao nào, trước kia cậu biết tôi?” Triệu Lỵ Lỵ rất tự nhiên hỏi ngược lại.

Sau khi Triệu Lỵ Lỵ hỏi xong thì giật mình theo bản năng.

Những lời này trước kia cô đã từng nói, câu nói đầu tiên với Lương Thạc sau khi cô chuyển trường cấp hai.

Triệu Lỵ Lỵ mơ màng.

Có vẻ như cô không chết, mà là…

Sống lại.

Sống lại?

Triệu Lỵ Lỵ bị ý nghĩ này của mình dọa sợ.

Cô nhớ cô mang thai, nếu không phải ly dị với Lê Mặc Dương thì bây giờ sống lại làm sao giờ?

Đứa bé của cô phải làm thế nào?

Ngón tay vô thức đặt lên bụng, tim Triệu Lỵ Lỵ chợt nhói một chút.

Cô ấy có con với Lê Mặc Dương, nhưng lại không thể không ly dị.

Nhưng mà bây giờ cô bỗng trở lại thời điểm hai người vừa mới bắt đầu.

Vậy Lê Mặc Dương đâu?

Anh ta cũng sống lại, hay là không có?

Triệu Lỵ Lỵ nhức đầu đè lên mi tâm, chuyện này không phải một lúc là có thể hiểu rõ, vẫn nên từ từ quan sát một chút đi.

Cô nhớ trước khi sống lại, sau khi cô chuyển tới Nhất Trung hình như có quan hệ không tệ với Lê Mặc Dương, Lê Mặc Dương cũng coi như săn sóc cô, dẫn cô làm quen hoàn cảnh, còn dẫn cô tới nhà ăn ăn cơm.

Mới biết yêu, lúc ấy cô rất thích Lê Mặc Dương.

Nhưng mà sau đó không hiểu tại sao, Lê Mặc Dương bỗng nhiên dẫn bạn gái xuất hiện trước mặt cô, cũng chính bắt đầu từ lúc đó, trước sau cô đã quen mấy người bạn trai.

Về sau nữa, tốt nghiệp trung học, hai người cũng lên đại học, gần như cắt đứt liên lạc.

Cho tới khi hai nhà nói chuyện kết thông gia, sau khi cô phát hiện là đối phương thì thể hiện ý kiến phản bác một chút rồi giả bộ từ chối đính hôn với anh ta.

Khi đó, cô cảm thấy hay là mình thích Lê Mặc Dương.

Chẳng qua là sau đó hai người càng đi càng xa, cho tới khi hoàn toàn không có cách nào ở chung một chỗ.

Triệu Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm bài thi trước mắt nhưng rơi vào trong ký ức vô tận.

Bây giờ cô bỗng nhiên sống lại, cô muốn giữ khoảng cách với Lê Mặc Dương. Khi hai nhà nhắc lại chuyện kết thông gia cô sẽ quả quyết từ chối, vẫn nên đi con đường khác với trước kia khi mà hai người vẫn đang như một tờ giấy trắng?

Triệu Lỵ Lỵ không biết rốt cuộc nên lựa chọn thế nào, nhưng vào lúc này trước mắt nhiều hơn một tấm thẻ cơm: “Hôm nay tôi không tới nhà ăn, cậu mới tới không có gì cả, dùng của tôi trước đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi