CÙNG HỆ THỐNG OANH TẠC MẠT THẾ


Nó giống một trò chơi về tâm lý.

Không có sát thương vật lí khiến cơ thể đau đớn nhưng về mặt tâm lý sẽ khiến con người ta vô cùng đau đớn.
Dây thần kinh lúc nào cũng phải căng như dây đàn vì nếu lỡ ngã một cái thì coi như xong đời.

Những người bị bắt đến nơi này không thể ngủ cũng không dám thả lỏng cơ thể.

Nếu kéo dài thì họ không chết cũng điên điên khùng khùng.
"Quá độc ác..!"
Duẫn Ngôn cau mày tức giận, nhìn một vòng cậu có thể nhìn ra vài người quen ở đây.

Bao gồm bạn gái của Carl và cả anh ta.
Hai người họ đều là những kẻ từng vào sinh ra tử không dễ khuất phục nhưng có thể nhìn ra họ đã rất mệt mỏi rồi.
Chỉ sợ rằng nếu họ lỡ nhắm mắt một cái liền có thể ngã xuống dưới ngay lập tức.
Truy Thục nhận thấy sự phẫn nộ từ hắn liền nhanh tay nắm lấy cổ áo người kia để ngăn cản đối phương nóng nảy mà dại dột.
"Con mụ kia, đã già còn ác"

Duẫn Ngôn dùng dị năng muốn gấp rút chạy tới đó nhưng cơ thể mãi chỉ bước được vài bước.

Quay lại thì thấy cả cái mặt thối của nam chính đập vào mắt.
Thôi bỏ..ai đời lại đi nói xấu bạn đời ngay trước mặt nhà người ta thế này không..
"Bình tĩnh, cậu nhảy vào như thế lỡ cô ta phát điên thì họ sẽ gặp nguy hiểm"
Truy Thục nhìn bản mặt xanh lét của hắn thì khó hiểu xong lại nghĩ cậu vì lo cho mấy người kia gặp vấn đề nên cau mày giải thích.
Nam chính tự nhiên cảm thấy hơi chua..
"Tôi biết rồi.."
Duẫn Ngôn ngoan ngoãn trở lại, thở phào nhẹ nhõm khi nam chính không nổi khủng lên đòi làm thợ bán bánh donut.

Hắn không muốn như mấy nhân vật trong truyện tranh được chọc một cái lỗ ở trên người đâu..
"Đừng ngốc ra thế, nghĩ cách vào trong kia đã"
"Anh có cách gì không?"
Duẫn Ngôn cau mày nhìn vào những vòng tròn trong suốt kia.

Thấy người thì trạng thái lo âu chả hắn dần chìm xuống nhưng sự hoảng loạn thì vẫn không thuyên giảm đi tí nào.
Hắn chỉ cầu mọi người trụ thêm được một chút, hắn sẽ tìm mọi cách để đưa họ ra khỏi nơi này.

Bạch Tuyết Nhi này quá quắt lắm rồi, nếu không phải ý nghĩa tồn tại của cô ta có liên quan mật thiết với nam chính thì hắn không ngại dốc sạch điểm tích lũy để tìm cách cho cô ả bay hơi khỏi thế giới này luôn.
"Tìm đường lên phòng điều khiển, tôi đoán rằng có chỗ để điều khiển nơi ra vào ở mấy cái vòng đấy"
"Anh không biết có nơi này à?"
"Tôi không nghĩ cô ta sẽ mất nhân tính như vậy"
Nam chính nói dối không chớp mắt, quay đi quay lại thì nhận được ánh mắt đầy thương cảm của Duẫn Ngôn.

"Dẫu sao thì chị ấy cũng sắp làm vợ của anh, vợ chồng thì nên thấu hiểu nhau.

Xong chuyện anh hãy nói chuyện với chị ấy, khuyên chị ấy một chút..
"..."

Duẫn Ngôn bất chấp ánh nhìn của nam chính mà thao thao bất tuyệt, hệ thống trực tiếp sập nguồn để bảo toàn bản thân không bị lây lan sự vô tri từ kí chủ.
"Cậu có thể câm rồi"
Truy Thục day trán rồi quay lưng đi tìm đường thoát ra ngoài.

Gã cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể đang dần ngu đi theo thời gian ở cùng Duẫn Ngôn.

Bởi mới nói, những người đi cùng tên nhóc này đều là những kẻ bất bình thường.
Thấy người kia không vui vẻ thì hắn liền mau chóng ngậm mồm không dám ho he thêm câu nào.

Lúc này thì gọi mãi hệ thống không đáp lại để hắn mua chuộc nên chỉ có thể theo sau nam chính tìm cửa vào căn phòng dùng để nuôi nhốt xác sống này.
Rất nhanh họ liền có thể thấy cửa ra vào nhưng để không gây chuông báo động thì họ phải dùng thẻ thân phận để ra vào.
"Quá cẩn thận rồi.." Duẫn Ngôn thở dài chọc vào khuôn mặt ai oán đen xì của một vị tiến sĩ.
Người này xui xẻo thế nào trong lúc đi về thì thấu hắn và cậu đang loay hoay mở cửa.

Thế là vị này vinh hạnh được ăn một cú đấm thượng hạng và matxa bằng điện dịu dàng.
"Đây rồi, mau hỏi hắn nút nào để đưa người vào trong?"
Duẫn Ngôn xoa xoa cằm nhìn cả đống nút trước mặt.

Lỡ mà bấm sai một cái thì mấy người kia sẽ bị thả xuống rồi đi đời nhà ma.
"Nói"

Nam chính lườm lườm vị tiến sĩ đang vô cùng trầm cảm kia đe doạ, trên tay bắt đầu xẹt qua vài tia điện
"Nút đó...cái nút màu cam.."
"Nếu ngươi nói láo, khiến một kẻ ngồi trên đó chết thì ta sẽ ném xuống làm món chính cho lũ xác sống kia."
Hắn quay qua lườm tiến sĩ một cái, cậu đã đi đến đây mà bị một tên tiến sĩ ác quỷ lừa giết bạn thì hắn sẵn sàng viết tên của mình ngược lại!
"T..tôi không dám!"
Tiến sĩ điên cuồng lắc đầu, vô cùng phối hợp đưa người vào bên trong an toàn.

Những người ở trên vòng tròn lần lượt đi xuống khỏi vòng tròn trong suốt kia.
Họ vừa thoát khỏi cửa tử...vừa thoát khỏi việc vì dành dật mạng sống mà làm trái lương tâm đi theo ả đàn bà xấu xa kia như những kẻ tiểu nhân trước đó...
Duẫn Ngôn hỏi han mọi người một hồi mới quay ra đập tay với nam chính.

Cậu thừa nhận rằng nam chính không hề đáng sợ như nguyên tác vì dù sao thì pháo hôi cậu đây có thể cùng nam chính sống tới tận giờ đã là kì tích rồi.

Còn có thể cứu rất nhiều người bạn của cậu, không biết nam chính khi này là khắc tinh hay phúc tinh của cậu.
________________Hết chương 68___________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi