CÙNG HỆ THỐNG OANH TẠC MẠT THẾ


Ninh Truy Thục tiếp cận trang viên kia rồi đột nhập vào trong để nghe ngóng tình hình.

Hắn có phần mong chờ bố mẹ của mình vẫn còn sống và được bảo vệ tại trang viên này.
Hắn bí mật đi men theo một tên lính, cẩn thận đứng trong bóng tối nghe ngóng rồi chạy đến nơi dành cho người “lao động” theo lời của một tên lính canh.
Đến nơi thì mọi thứ vẫn ồn ào từ những lời cầu xin nho nhỏ cho tới lời quát nạt mắng vốn của lính canh.

Đến giờ này mà những người dân bình thường không có dị năng vẫn phải làm việc không được nghỉ ngơi.
Hắn từ xa nheo mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc của người thân.

Không phụ lòng hắn, hình ảnh bố mẹ hắn vất vả mang vác đồ đã đập ngay vào mắt sau một hồi kiểm chứng lại.
“Mẹ nó! Bọn khốn…!”
Ninh Truy Thục chua xót thốt lên, lửa giận trong lòng bùng cháy chỉ muốn trực tiên lao nhanh tới giết toàn bộ những kẻ kia.

Hắn vừa định thực hiện ý tưởng ngay lập tức bị kéo giật lại phía sau.

“Ôi mẹ ơi! Có phải anh bị điên rồi không!”
Có lẽ vì sức lực của Thục quá lớn khiến người phía sau kia khi giật người hắn lại bị mất đà ngã ra phía sau rồi ai oán rít lên một câu nho nhỏ để cảnh tỉnh tên ngốc trước mắt.
“Ngôn…?”
Lúc vừa đến đây cậu đã để ý tên này có gì đó không ổn rồi đến khi tra hỏi tên lính xong liền sốt sắng rồi sau bữa tối đã lập tức biến mất nên mới thử đi đến đây xem có người không
Tiện test luôn dị năng hắc ám của hắn có thể giúp hắn ẩn mình trong bao lâu và giới hạn đối với những kẻ nào.
“Anh mẹ nó đừng làm bừa, trại tập chung chưa xây xong nếu cố chấp thì mất cả chì lẫn chài đấy!”
Duẫn Ngôn nhỏ giọng khuyên nhủ, lúc này trong đầu bắt đầu lên kế hoạch cứu bố mẹ nam chính ra khỏi đây trước rồi mới tiếp tục đến bước kế tiếp.

Cậu không muốn hắn phải chứng kiến cảnh bố mẹ phải ra đi ngay trước mắt mà bất lực không thể nào làm được gì.
Nam chính nghe đến đây thì ngoan ngoãn gật đầu, hắn nghe ra được tên nhóc muốn giúp hắn.

Bình tĩnh lại một chút hai bên mới thảo luận kế hoạch tác chiến để đánh lạc hướng lính canh rồi lao vào cứu người.
“Không thể đánh lạc hướng theo cách thông thường đâu”
“Tôi bảo mà, để tôi dùng dị năng vào cướp người ra là được.

Dị năng thứ nhất và thứ hai của tôi kết hợp là lợi hại lắm đấy anh trai”
Duẫn Ngôn vỗ ngực tự hào khoe khoang.

Lúc này hệ thống hiện lên cùng bản mặt khó ưa.

Khuôn mặt của nam chính nhanh chóng bị hệ thống kia che khuất.
[Kí chủ! Nhiệm vụ đặc biệt cùng phần quà đặc biệt cho ngài đây! Hãy cứu ba mẹ của nam chính trong vòng mười lăm phút, hết mười lăm phút ngài phải có mặt ở ngoài trang viên Hoàng-Lâm nếu không sẽ bị phán thất bại.

Nhiệm vụ đặc biệt không có hình phạt
Phần thưởng: Có sự tin tưởng từ nam chính và một lần thoát chết vì sự kiện bất ngờ sau]
“Cậu có thể sẽ chết đấy”

Ninh Truy Thục đã từng thấy Duẫn Ngôn sử dụng dị năng thứ hai vào thời gian trước đây.

Cơ bản là vẫn rất yếu và bất ổn.

Nếu xảy ra sơ suất thì chắc chắc không cần phải nói thêm về kết quả
Hơn nữa, Duẫn Ngôn là người ngoài, cậu ta vốn chẳng liên quan không thân thiết với hắn cũng chẳng quen biết gì bố mẹ hắn để mà phải hi sinh mạng sống vất vả kéo dài của mình.

Nếu cậu chết mà hắn vẫn cứu được ba mẹ đi nữa thì hắn vẫn nợ cậu một lần.
Món nợ không thể nào trả lại còn để lại day dứt lâu dài trong hắn.
“Anh đi cùng mà, dị năng hắc ám của tôi ổn định lắm”
Duẫn Ngôn thấy nam chính vẫn lưỡng lự thì mạnh tay chi điểm tích lũy mua mấy lá bùa ẩn thân trong cửa hàng cho chắc ăn.

Phần thưởng nhiệm vụ này quá sộp!
Hẳn một lần thoát chết! Như vậy thì pháo hôi như hắn cũng có thể sống lâu hơn một chút.
“Anh trai, cơ hội chỉ có một thôi.

Hình như sắp đến giờ thay ca rồi, nhân cơ hội!”
Duẫn Ngôn ngó qua thấy lính canh vừa đi tới vừa nói chuyện thì khẩn trương nắm lấy tay hắn dùng dị năng ẩn thân.


Còn bí mật gắn lên người hắn một lá bùa rồi kéo hắn vào nơi lao dịch.
“!!”
Ninh Truy Thục thấy cậu tay nhanh hơn não kéo mình đi thì chỉ còn biết thuận theo.

Mau chóng chỉ cho cậu bố mẹ của mình đang đứng ở góc khuất, cả người nhem nhuốc và gầy hơn bao nhiêu so với lần cuối mà cả nhà đoàn tụ.
Truy Thục nghiên răng nghiến lợi nắm chặt lấy bàn tay của cậu.

Duẫn Ngôn đứng cạnh thì chỉ có thể nhẫn nhịn sợ rằng nếu bản thân nói lung tung gì sẽ bị đá vào danh sách thủ tiêu của nam chính
“Anh trai, bình tĩnh, anh bóp nát rồi sau tôi lấy gì dùng đây!?”
Duẫn Ngôn lầm bầm, đủ để hai đứa cùng nghe thấy.

Nếu bây giờ mà rút tay ra thì khả năng cao sẽ bị phát hiện, khi đó thì đổ sông đổ bể hết cả kế hoạch! Đến lúc đó mọi người ở nhà biết thì cậu sẽ bị nắm đầu bế lên bảng đếm số!
_______________Hết chương 80________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi