CÙNG KẺ THÙ THÀNH THÂN


Trong chiếu ngục, bậc thềm quanh co, vô cùng lạnh lẽo, nếu tỉ mỉ nhìn có thể phát hiện trên vách tường gạch loang lổ vết bẩn, không rõ là thịt vụn hay vết máu của ai để lại, gió lạnh xuyên vào tường gạch, không biết bao nhiêu nghi phạm bị áp giải vào, chỉ cần bước qua bức tường này, đã sợ đến vỡ mật.
 
Lúc này đã là giờ tý, ánh lửa trong ngục vẫn sáng trưng, cánh cửa trên các bậc thang tầng tầng lớp lớp mở ra, tiếng bước chân trầm ổn đến gần. Trương Viêm Hồi ngủ trong ngục trọng phạm chợt tỉnh, lập tức mở to mắt ngồi dậy, lăn lê bò lết đến bên song ngục nhìn xung quanh, trong mắt chứa đầy hi vọng và mong chờ.
 
Nhưng người đến lại không phải là người mà ông ta mong chờ lại không phải là người thân hay bạn bè hoặc là quý nhân của Bình Tân hầu, mà là bốn cẩm y vệ cầm đao bước nhanh đến, chia thành hai hàng. Sau đó, thiên hộ Phù Ly cả người khoác Phi Ngư phục anh tuấn khí phách từ trong bóng tối bước đến, đứng dưới ánh sáng của ngọn đuốc quan sát Trương Viêm Hồi – Đây là cựu trưởng quan Đại Lý Tự dùng thân thử pháp, liên thông với địch ngoài.

 
Trương Viên Hồi chỉ mặc một trung y trắng dơ bẩn, tóc bù xù che mặt, trong mái tóc hỗn loạn thậm chí còn dính hai cọng rơm, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngay ngắn gọn gàng, kiêu căng ngạo mạn thường ngày. Thấy người đến không phải là người quen, ánh mắt Trương Viêm hồi rõ ràng ảm đạm hơn nhiều, dần buông tay ra khỏi song ngục, chỉ ngã người nằm về đống rơm.
 
“Trương đại nhân vẫn không chịu khai ra chủ mưu đằng sau ư?” Có thuộc hạ đem ghế đến, Phù Ly liền ngồi lên ghế thái sư, giọng lạnh lẽo.
 
Rốt cuộc vẫn là một thiếu niên hai mươi. Tuy mặc cả người quan bào của cẩm y vệ, nhưng Trương Viêm Hồi lại không thèm đặt Phù Ly vào trong mắt, vẫn xoay lưng với hắn, hừ một tiếng nói: “Đều bị cách chức rồi, còn gọi ta là ‘đại nhân’ gì chứ?”
 
“Án phạm Trương Viêm Hồi! Thiên hộ đại nhân hỏi ngươi, cần phải trả lời, nếu không sẽ dụng hình!” Một vị thuộc hạ quát, cầm cán đao vỗ vào song sắt vang lên tiếng leng keng, nhằm dọa Trương Viêm Hồi.
 
Trương Viêm Hồi vẫn không thèm nhúc nhích.
 

Thuộc hạ liền nói: “Đại nhân, kẻ này cứng miệng, có cần dùng si hình* không?”
 
(*Hình phạt đánh bằng roi hoặc bàn vả, là một trong ngũ hình ngày xưa.)
 

Phù Ly giơ tay, ra hiệu hắn lùi sang một bên. Trương Viêm Hồi đã quyết tâm muốn ôm tất cả tội vào người, hình phạt bình thường là không cần thiết, nếu là dùng khổ hình, với sức khỏe của ông ta e rằng cũng không chống đỡ được qua hai ngày.
 
“Thích khách lần trước đến chiếu ngục giết chết Tôn Chương giam ở phòng bên cạnh Trương đại nhân. Lúc bắt đầu, hắn cũng giống như Trương đại nhân không chịu mở miệng, sau đó nghĩ thông, gì cũng nói cả, bao gồm chuyện ông giúp Bình Tân hầu.” Phù Ly không nhanh không chậm nói chuyện, cách song ngục quan sát Trương Viêm Hồi, thấy cánh tay của ông ta chợt co rúm lại, rõ ràng là đang nghe hắn nói.
 
Đôi mắt Phù Ly trầm trầm, nói tiếp: “Thật ra ai cũng biết, sau lưng ngươi là Bình Tân hầu. Bình Tân hầu người này dã tâm rất lớn, sát phạt quyết đoán, lần trước ngự sử tuần thành vừa giải vào đây, ông ta lập tức cho người giết chết người đó, Trương đại nhân sao dám bảo đảm mình sẽ không thành Tôn Chương thứ hai?”
 
“Nhãi ranh, đừng có bôi nhọ trọng thần trong triều!” Nghe đến đây, Trương Viêm Hồi vẫn xem như có phản ứng, trở người nhìn Phù Ly, giận dữ nói, “Trương Viêm Hồi ta tự làm tự chịu! Buôn muối lậu là ta sai tri phủ Trừ Châu làm, không liên quan đến Bình Tân hầu!”
 
Ông ta mạnh miệng, chỉ là ánh mắt lại lộ rõ sự nghi ngờ cùng nhút nhát.
 
“Trương đại nhân trung thành như thế, bản thân dù chết cũng không quan trọng, chỉ là vẫn bận tâm vợ con lớn nhỏ trong nhà thôi. Phong cách hành sự của Bình Tân hầu, Trương đại nhân là hiểu rõ nhất, nếu như ông cố chấp không nói, đối với cẩm y vệ mà nói, ông không còn ích lợi gì, chi bằng giết đi cho xong, trọng phán cũng thế, đều sẽ không có người bảo vệ ông nữa.” Dừng chút, Phù Ly tiếp, “Nếu như ông lấy công chuộc tội, ta liền tăng cường phòng bị chiếu ngục, khiến thích khách không cách nào tiến vào, liều mạng cho người bảo vệ vợ con ông, bảo toàn tính mạng cả nhà ông.”
 
Lời này hoàn toàn đánh vào điểm yếu của Trương Viêm Hồi. Ông ta không phải là tử sĩ Ngô Việt, ông ta tham tài, càng sợ chết hơn, cho nên ôm tội vào người cũng là vì Bình Tân hầu từng hứa với ông ta, sẽ xin hoàng hậu nương nương và thái tử, giảm nhẹ tội cho ông ta...
 
Nhưng nếu thật sự như lời Phù Ly nói, Bình Tân hầu chỉ cần một con dê chết thay, mà vốn dĩ không muốn để ông ta sống ra khỏi chiếu ngục thì sao?
 
Nghĩ thông suốt điểm này, Trương Viêm Hồi chợt đổ đầy mồ hôi lạnh, lập tức ngồi dậy nắm lấy song sắt.
 
Dưới mái tóc rối loạn, ông ta mở miệng, lại khép chặt lại, gân tay nổi lên đầy bàn tay, khớp tay trắng bệch, lại như đang có điều do dự.
 
Phù Ly không thúc giục ông ta, chờ một lúc liền đứng dậy nói: “Xem ra, Trương đại nhân không định nói rồi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhanh chóng dẫn tất cả thuộc hạ rời đi.
 
Trương Viêm Hồi thật sự hoảng hốt, lớn giọng gọi: “Ngươi muốn nghe gì! Ta đều nói hết!” Ông ta thật sự sợ rồi, họng cũng vỡ giọng, gương mặt áp sát song sắt cứng ngắc lạnh băng, dường như như thế liền có thể từ trong ló đầu ra vậy.
 
Phù Ly dừng bước, đứng trong ánh lửa một lúc mới lạnh giọng nói: “Khai ra chủ mưu trong vụ án buôn muối lậu cùng với nhân viên phân phối của các ngươi, quá trình vận chuyển buôn bán, hơn nữa nói ra việc năm ngoái ngươi làm thế nào sửa khẩu cung, giúp Tiết Duệ che giấu chuyện nữ sinh Quốc Tử Giám nhảy lầu, nói ra toàn bộ, giúp kẻ bị hại...phản án!”
 
Trương Viêm Hồi sợ hãi, vụ án buôn muối lậu so với vụ án của Nguyễn Ngọc thật sự không đáng nhắc đến. Ông ta nói: “Vì tiêu hủy lá thư chữ viết giả của thế tử Bình Tân hầu cùng với việc thay đổi khẩu cung là hoàng hậu nương nương ngầm đồng ý cho phép, nếu ngươi muốn lật lại vụ án đó, ắt hẳn sẽ liên lụy đến hoàng hậu!”
 

Phù Ly quay đầu, ánh mắt như đao, lộ ra ý cảnh cáo sâu sắc.
 
“Ý ngươi là...” Trương Viêm Hồi rùng mình, nhớ ra gì đó hắn, ông ta suy sụp ngã ngồi, không biết tại sao lại bật cười, “Ta hiểu rồi. Cẩm y vệ không hổ là tay sai triều đình, là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay thiên tử, một khi xẻ ra chân tướng thật sự, lại tàn sát tất thảy...”
 
Phù Ly không đáp, chỉ thấp giọng dặn dò: “Chuẩn bị giấy mực.”
 
 
Buổi sáng ngày mười hai tháng bảy, vụ án của trưởng quan Đại Lý Tự lại dậy sóng, khai ra người đằng sau trong vụ buôn lậu là Bình Tân hầu, kéo theo đó lật ngược vụ án năm ngoái của Tiết Duệ, triều dã chấn kinh!
 
 
Ngày mười ba tháng bảy, thiên tử kinh động, mười năm nay hiếm khi lên triều, lại đến chất vấn Bình Tân hầu Tiết Trường Khánh, Tiết Trường Khánh sống chết không nhận.
 
Lại vì thái tử Chu Văn Lễ đại nghĩa diệt thân, chủ động yêu cầu tra rõ vụ án này, hoàng đế cũng không đành trách mắng gì hắn, chỉ nổi cơn thịnh nộ với hoàng hậu, trách mắng bà là ‘ngoại thích ôm quyền’. May mà trong lời khai của Trương Viêm Hồi chỉ nhắc đến Bình Tân hầu lệnh hắn bao che Tiết Duệ, lại không hề nhắc nửa chữ đến hoàng hậu. Vì thế nên dù cho hoàng đế đoán ra gì đó, cũng từ đầu chí cuối không nắm được chuôi của hoàng hậu.
 
Vụ án muốn lậu tuy vẫn cần phải điều tra chứng cứ nhưng thế tử Bình Tân hầu Tiết Duệ tâm thuật bất chính, vì gây họa với bạn học lại như giấy không thể gói được lửa, trong thư nhận tội cũng không hề nhắc đến nữ tử bị Tiết Duệ bức nhảy xuống lầu là ai, chẳng qua trong triều trên dưới đều đã biết rõ, chỉ là không nói ra mà thôi.
 
Nhắc đến con gái của lễ bộ thượng thư, hoàng đế không dám xem nhẹ, lệnh cho cẩm y vệ lập tức truy nã Tiết Duệ, tạm thời cách chức Bình Tân hầu cấm túc trong phủ.
 
 
Ngày mười lăm tháng bảy, Tiết Duệ chuẩn bị chạy trốn khỏi Lương Châu trong bến đò phủ Nhữ Ninh bị bắt về quy án, giao cho Bắc trấn phủ tư thẩm vấn.
 
 
Ngày mười sáu tháng bảy, triều đình tranh luận sôi nổi việc phải xử trí Tiết Duệ thế nào, đến cả quan nhỏ thất phẩm như Khương Nhan cũng khoác triều phục tham gia cuộc họp trong triều – trước giờ, nàng không có tư cách tham gia triều chính.
 
Dựa theo luật pháp của bổn triều: Kẻ khiến người khác bị thương nặng phạt một trăm trượng, bồi thường cùng ngồi tù từ năm đến mười năm; cưỡng hiếp dân nữ nhà lành, khắc chữ lên mặt, đày đi ba nghìn dặm, cưỡng hiếp làm chết người lĩnh án treo cổ. Vụ án của Tiết Duệ bị phán theo án cố ý gây thương tích thì quá nhẹ, mà nếu theo điều sau thì chỉ đành xem như chiếm đoạt chưa thành...
 
“Thái tử điện hạ, thần cho rằng thế tử Bình Tân hầu tuy là chiếm đoạt chưa thành nhưng nữ tử kia lại trong lúc chống cự mà ngã xuống lầu, dù là chuyện ngoài ý muốn thì thế tử cũng là vì lòng yêu muốn mà nảy ra hạ sách muốn chiếm hữu nàng...Cho nên, loại chuyện này không đủ để định thế tử Bình Tân hầu tội lớn được.” Người nói chuyện là nanh vuốt của Tiết gia, Hứa thượng thư của hình bộ.
 
“Điện hạ, thần có đề nghị!” Phùng tế tửu bước ra khỏi hàng, lời nói dõng dạc, “Thần cho rằng ‘vạn ác dâm cầm đầu’, Tiết thế tử tuy rằng là học trò Quốc Tử Giám lại không tôn lễ giáo, trong lòng có tà niệm, ngụy tạo lời hẹn của bạn học cố ý cưỡng bức, còn khiến cho nữ tử ấy ngã xuống trọng thương, đã phạm vào luật pháp! Nếu không nghiêm trị, thiết nghĩ sẽ khiến cho lòng dân rét lạnh, để kẻ ác noi theo! Hại này không trừ, khó dẹp đi sự phẫn nộ của dân!”
 
“Phùng tế tửu lời nói quá nặng, thần cho rằng...”
 
Cuộc họp trong triều từ sáng sớm đến chiều tà, vẫn chưa đưa ra được kết luận.
 

Chu Văn Lễ vì thế mà sứt đầu mẻ trán.
 
Đang ồn ào không dứt, Khương Nhan giơ bảng bước ra khỏi hàng nói: “Trị quốc cần nho pháp làm trọng, bên trong chú trọng nhân đức, bên ngoài thực hiện nghiêm pháp. Pháp luật triều ta noi theo Đường luật, Đối với những vụ án liên quan đến phụ nữ cùng trẻ con vẫn luôn cân nhắc hình phạt quá nhẹ. Theo thần đề xuất, chi bằng hoàn thiện Minh luật, cưỡng hiếp chưa thành cùng tội với cưỡng hiếp làm chết người, lấy hình phạt treo cổ!”
 
Lời nói của nàng chính là khiến cho tranh luận bùng nổ, triều đình nháy mắt tranh cãi tung trời.
 
Chu Văn Lễ nhiều lần bảo mọi người trên triều đình im lặng, cuối cùng vỗ bàn, hất vỡ một tách trà, triều đình mới miễn cưỡng im lặng xuống. Chu Văn Lễ xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Bổn triều đối với tội cưỡng hiếp con gái nhà lành cùng với tội buôn bán trẻ nhỏ thật sự là cân nhắc hình phạt quá nhẹ. Năm nay kẻ xấu nhiều lần tái phạm, thật sự khiến lòng dân bất ổn. Mà luật pháp của tổ tông không thể nói đổi liền đổi, dựa theo quy định trước đây cùng với Đại Lý Tự và hình bộ cùng nhau bàn bạc. Mà nay trưởng quan Đại Lý Tự đã bị bắt vào ngục, vị trí đứng đầu năm tự không có người, tất nhiên là không có cách nào thương nghị việc chỉnh sửa luật pháp...”
 
Triều đình lập tức yên tĩnh, mắt của những người có mặt đều chăm chú nhìn Chu Văn Lễ, chờ hắn quyết định.
 
Nghĩ ngợi hồi lâu, Chu Văn Lễ mới nói: “Phù thủ phụ, dựa theo người thấy chỗ trống của Đại Lý Tự cùng với việc tranh luận sơ hở của pháp luật, nên giải quyết thế nào mới ổn thỏa?”
 
Phù Các vẫn luôn đứng đằng trước im lặng không nói, bước ra ngoài hàng, cầm bảng ngà voi nói: “Hồi điện hạ, việc sửa đổi luật pháp của triều đình trước giờ đều do tam công trọng thần hoặc thiên tử đề nghị, để văn võ bá quan cùng quyết định, nếu quan triều tán thành cần cùng nhau ký tên, đóng dấu lên danh sách, một tháng sau sẽ công bố, nếu số người ký tên đóng dấu vào hơn phân nửa, liền có thể sửa lại điều luật.”
 
“Cùng ký tên lên danh sách?”
 
“Số ít phục tùng số đông, đây ngược lại là một cách hay!”
 
“Quan trọng là ai là người sửa?”
 
“Để ta.” Chúng thần đang nghị luận, Chu Văn Lễ trầm giọng xen ngang, từng chữ chắc nịch nói, “Cưỡng hiếp con gái nhà lành chưa thành, phạt khắc chữ lên mặt, lưu đày nghìn dặm; nếu chưa thành lại gây trọng thương, phạm trăm trượng, khắc chữ, lưu đày ba nghìn dặm; làm chết người, treo cổ!”
 
Lời nói dõng dạc, rõ ràng khiến cả triều chợt nghiêm nghị lên.
 
Trong im lặng, ánh mắt Chu Văn Lễ lướt qua chúng thần, cuối cùng dừng lại trên người biên tu Hàn Lâm Viện mặc áo bào xanh, nói: “Phần văn thư này liền giao cho Khương biên tu của Hàn Lâm Viện chủ thảo, từ ngày mai đến ngày mười sáu tháng sau, chư vị ái khanh có thể tham gia và ký tên lên danh sách, vì hoàn thiện một phần công sức trong pháp luật triều ta!”
 
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi