CÙNG KẺ THÙ THÀNH THÂN


Trong cung Khôn Ninh, tiên nhạc lượn lờ, ca vũ phiêu phiêu. Đại khái là người gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, sau đại hôn Đông Cung, khí sắc của Trương hoàng hậu liền hồng hào hơn nhiều, hai bên tóc hoa râm càng làm nổi bật lên vài phần uy nghi trầm ổn, mà không làm giảm đi nửa phần nhan sắc của bà.
 
Cung tì lần lượt đến rót rượu, Trương hoàng hậu cả người mặc lễ phục đội mũ phượng, nghi thái vạn phương. Mắt bà dần dần lướt qua các mệnh phụ và quý nữ liên tục dâng rượu chúc mừng, cuối cùng dừng trên người Lý Trầm Lộ bên cạnh Duẫn Vương.
 
Dạo này, chiếc cằm nhọn của nàng ta đã tròn đi không ít, xem ra là đã có thai hơn ba tháng rồi. Nàng ta cả người khoác áo vạt rồng đỏ tươi thêu chỉ vàng, khăn quàng xanh thẫm thêu mây vàng, đầu đội mũ toản hoa cửu trạch, cả người phú quý, cười lên lộ ra nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt vũ mị vô cùng. Tuy nói Lý Trầm Lộ là khách, là thần phụ nhưng dáng vẻ cười nói với quý mệnh phụ cùng cô nương nhà quan lại có vài phần khí độ của chủ mẫu.

 
Khách át giọng chủ như thế, hoàng hậu đương nhiên không vui. Bà không giận mà uy, gọi tên của Duẫn Vương phi, nói: “Gần đây nghe nói chuyện của bè đảng Tiết gia, bổn cung lo lắng không thôi. Sau lưng cây to bóng mát, nhưng nếu đứng sai hàng, lập tức sẽ đứng dưới bức tường nguy hiểm, sợ rằng sau lưng không có gì chống lưng nữa, trời sập rồi, còn sẽ kéo tai họa ngập đầu...”
 
Hoàng hậu dần nâng mắt, nhìn Lý Trầm Lộ hỏi: “Duẫn Vương phi, ngươi nói đúng không?”
 
Người bên cạnh nghe không hiểu lời hoàng hậu, Lý Trầm Lộ sao lại nghe không hiểu chứ?
 
Hóa ra hoàng hậu nương nương sớm phát giác chuyện nàng ta cùng Duẫn Vương ngày ngày tiến cung nấu thuốc, lấy lòng hoàng đế, là có dụng tâm khác, cho nên mượn lời này để nhắc nhở nàng ta đừng đứng sai hàng, đừng có không an phận mơ tưởng đến vật không thuộc về mình.
 
Cho dù trong lòng vô cùng oán hận nhưng ngoài mặt Lý Trầm Lộ vẫn không lộ ra chút sơ hở nào, hướng hoàng hậu phúc lễ nói: “Nương nương nói phải, nhi thần thụ giáo.”
 
Hai khắc đồng hồ sau, Lý Trầm Lộ mặt âm trầm vội vàng đi ra khỏi đường cung.
 

Mà sau lưng nàng ta, Duẫn Vương Chu Văn Dục không nên thân cầm quạt ngà voi đuổi theo, đưa tay giữ lấy nàng ta, nói: “Trong bụng nàng còn có mang, cẩn thận chút đi!”
 

Tiếng nhạc của Khôn Ninh cung đã đi xa, rời khỏi địa bàn của hoàng hậu, Lý Trầm Lộ mới không tình nguyện bước chậm lại, nhíu mày, làm ra vẻ buồn tủi nói: “Vừa rồi trên bữa tiệc, vương gia cũng nghe rồi đó.”
 
Chu Văn Dục lơ đãng, không để tâm hỏi: “Nghe thấy gì chứ?”
 
“Chúng ta mấy tháng nay đến trước điện hầu thuốc, sao lại giấu được tai mắt của cung Khôn Ninh và Đông Cung? Nghĩ lại, lời kia hoàng hậu nương nương nói trên yến tiệc, là cảnh cáo vương gia người không được có suy nghĩ không yên phận đấy!” Lý Trầm Lộ dừng chân, đè thấp giọng uất ức nói, “Thiếp thân chịu ủy khuất không sao nhưng vương gia là con mà bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng vốn dĩ là hoàng tử có triển vọng lập thành thái tử nhất, lại vì hoàng hậu nương nương kết giao với Tiết gia mà khiến cho triều đình đảo hướng gió đến tam đệ người, cũng khiến cho người lỡ mất vị trí trữ quân. Mắt thấy gần đây hoàng thượng vì vụ án của Tiết gia mà lần nữa xuất hiện ý niệm phế bỏ thái tử, nào biết bị hoàng hậu nương nương nhìn thấu, trút giận lên chúng ta.”
 
Nghe nàng nói như vậy, Chu Văn Dục cũng có chút nóng vội, chống eo nói: “Nghe giọng của ái phi, bổn vương lại phải mất đi vị trí trữ vương ư?”
 
Chu Văn Dục là một kẻ không não, gặp chuyện liền nổi nóng, rất dễ bị người khác dắt mũi. Lý Trầm Lộ thấy hắn đứng ngồi không yên, liền nhân cơ hội an ủi nói: “Vương gia, hoàng hậu nương nương tuyệt đối không để chúng ta uy hiếp đến vị trí trữ quân của thái tử đâu! Chuyện đến giờ đây, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng đánh cược một phen...”
 
Nói rồi, nàng ta dùng tay cho miệng, thì thầm bên tai Chu Văn Dục câu này.
 
Một người dục vọng vô hạn. Trước kia lúc làm thứ nữ không được yêu thích trong phủ bá gia thành Tương, Lý Trầm Lộ đã tự thề, có một ngày, nhất định sẽ để cho những người từng khinh thường mình phủ phục dưới chân. Nhưng đến hôm nay, nàng ta lại chưa thỏa mãn vì điều này.
 
Chỉ mỗi phủ bá thành Tương thì tính là gì, nàng muốn tất cả người trong thiên hạ quỳ dưới váy mình, một người trên vạn người!
 
……
Lúc này, trước cửa Hàn Lâm Viện.
 
Trình Ôn đứng trước thềm bên cạnh tượng thú đá, cười nói với Nguyễn Ngọc đang bước chầm chậm sau lưng: “Nguyễn cô nương, đến Hàn Lâm Viện rồi; người nàng muốn tìm ở trong gác biên tu bên trong.”
 
Nguyễn Ngọc nhỏ giọng ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt xấu hổ khẽ dời đi chỗ khác, lên tiếng: “Đa tạ Trình đại nhân.”
 
Vừa rồi thiếu niên thiếu chiêm sĩ tên Trình Ôn này chủ động đề xuất dẫn đường, Nguyễn Ngọc vốn có chút nghi ngờ. Không biết tại sao sau khi tỉnh lại, nàng liền nảy sinh sợ hãi với nam tử, dường như bọn họ là thủy quái ăn thịt người vậy, nhưng kì lạ là, lúc đối diện với Trình Ôn, sự sợ hãi này lại biến mất không còn tăm tích, thoải mái đi theo hắn đến đây.
 
Trong lòng Nguyễn Ngọc có loại cảm giác nói không thành lời, mơ mơ hồ hồ, hệt như thấy hoa trong sương mù.
 
Đang nghĩ ngợi, Trình Ôn đã cùng quan gác trực chào hỏi xong, giới thiệu Nguyễn Ngọc, để bọn họ cho nàng vào. Chờ đến khi làm xong những việc này, hắn mới làm ra tư thế ‘mời’, lẳng lặng cổ vũ nàng vào cửa.
 
Thật lạ, rõ ràng là bèo nước gặp nhau, hắn lại tinh tế biết rõ từng thứ như thế, dường như hai người đã quen biết từ rất lâu rồi.
 
Gương mặt Nguyễn Ngọc chợt nóng lên, cảm giác ngại người lạ lại xông lên, khiến nàng cảm thấy không thoải mái, chỉ đành cúi mặt giấu đi, bước bước nhỏ lên trên bậc thềm của hàn Lâm Viện. Trước khi bước vào cổng, nàng lẳng lặng quay đầu nhìn một cái, Trình Ôn vẫn đứng nguyên tại chỗ, quan bào đỏ tươi thêu nhạn mây vô cùng nho nhã, đôi mắt dưới mũ quan ô sa chứa theo ý cười, ánh nhìn dịu dàng lại mang theo vài phần cô đơn.
 
Một thanh niên tài tuấn phong độ ngời ngời, tại sao trong mắt lại chứa đầy sự thương tang cùng bi thương như thế? Nguyễn Ngọc vội dời mắt đi, cảm giác mông lung cùng nghi hoặc không tên lại dâng lên trong lòng...
 

 
Trong gác biên tu, Khương Nhan đang dùng khăn lông mềm lau đi nước kiềm pha loãng, nhẹ nhàng lau đi vết máu bám lâu năm trên trang sách cũ kĩ. Thấy Nguyễn Ngọc rụt rè bước vào, nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, liền dừng việc trong tay hỏi: “A Ngọc, sao ngươi lại đến đây vậy?”
 
“Ta vào cung dự thọ yến của hoàng hậu nương nương, sẵn tiện đến thăm ngươi.” Nguyễn Ngọc mím môi cười thẹn thùng, quan sát xung quanh nói, “A Nhan, chỗ này của ngươi rộng quá! Khắp nơi đều là mùi sách mực cả.”
 
“Vậy ư? Chẳng trách mỗi lần ta về, Phù Ly đều nói ta ngâm trong chum mực bước ra.” Khương Nhan cười hì hì, đưa hai tay dính đầy nước kiềm nói, “Ngươi mau ngồi xuống, ta cho người dâng trà đến cho ngươi.”
 
Nguyễn Ngọc vội nói: “Không cần đâu, ta đến thăm ngươi chút rồi đi.”
 
Khương Nhan đã rửa tay xong trong chậu, đến phòng bên cạnh dặn dò thứ cát sĩ Thôi Huệ vội nấu một bình trà, lúc này mới ngồi đối diện với Nguyễn Ngọc, hỏi: “Trong cung rộng như vậy, từ cung Khôn Ninh đến đây quanh co khúc khuỷu, ngươi sao tìm được đến Hàn Lâm Viện vậy?”
 
“Ta lạc đường.” Nguyễn Ngọc ngại ngùng nói, “Là Trình Ôn Trình công tử dẫn ta đến đây.”
 
“Trình Ôn?” Nghe thấy tên này, Khương Nhan hơi ngẩn người một lúc, mới chuyển chủ đề nói, “Sau này gặp ta, gọi người đến thông báo là được, ta sẽ đến đón ngươi. Nay sức khỏe ngươi vẫn chưa khỏi, đi xa như thế không mệt sao?”
 
“Có một chút.” Gần đây, Triệu ma ma đã vỗ béo Nguyễn Ngọc không ít, không gầy gò da bọc xương như lúc vừa tỉnh dậy nữa, da trắng ửng hồng, xem như đã khôi phục lại sự đẫy đà trước đây. Nghĩ một chút, Nguyễn Ngọc nhỏ giọng hỏi, “A Nhan, trước đây...ta vì sao lại hôn mê bất tỉnh? Tại sao sau khi ta tỉnh lại gì cũng không nhớ nữa? Tỷ muội trong nhà giữ kín như bưng, khiến ta cảm thấy hoang mang quá.”
 
“Lại nghĩ lung tung rồi. Không phải nói rồi sao, ngươi từ trên lầu ngã xuống, ngã vỡ đầu.” Khương Nhan nói, “Chuyện cũ cứ để nó qua đi, ngươi cứ nhìn về tương lai đi, A Ngọc.”
 
“Ta sợ ta đã quên đi thứ gì quan trọng.” Nguyễn Ngọc nghiêng đầu, nghi hoặc, “Ví dụ như Trình Ôn Trình công tử, ta cảm thấy hắn rất quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp hắn khi nào.”
 
Khương Nhan thoáng khựng lại, trước mắt dường như lại ẩn ẩn hiện hiện lộ ra kết đồng tâm giữa một đống kết cát tường.
 
May là Thôi Huệ kịp thời dâng trà lên, hai người lúc này mới dừng chủ đề kia lại. Nếu Nguyễn Ngọc hỏi tiếp, Khương Nhan thật sự không biết phải trả lời như thế nào.
 
 
Giữa tháng mười một, trong Bắc trấn phủ tư truyền tin đến, vết thương của Tiết Duệ bị nhiễm trùng, chợt phát bệnh hiểm nghèo, thế là nửa đêm chết trong ngục. Đến giây phút hắn tắt thở, tội nghiệt của Tiết gia mới thật hạ màn.
 
Hôm ấy trời đổ tuyết, Khương Nhan đến phủ Nguyễn thượng thư thăm Nguyễn Ngọc, thở hổn hển nói cho nàng biết, có một kẻ tội ác đầy mình đã chết rồi.
 
“Phải không?” Nguyễn Ngọc nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn cười với Khương Nhan nói, “Tốt quá rồi, A Nhan.”
 
Nguyễn Ngọc thậm chí không biết người chết đó là ai, cũng không biết vì sao Khương Nhan vui vẻ như thế. Chẳng qua, có người nhớ là được rồi.
 
Tuyết phương nam lả tả bay bay, che đi cả đường bùn lầy cùng gập ghềnh, cả thế giới phủ một màu trắng thuần khiết, trong sạch như Nguyễn Ngọc vậy, không hề có một tia cười u ám.
 
 

Đầu tháng mười hai, sau đại điển tế trời, Khương Nhan nhận được thư của Ổ Miên Tuyết từ Thương Châu gửi đến.
 
Trong thư của đại tiểu thư Ổ gia nói, nàng đã mang thai rồi, phỏng chừng tháng bảy năm sau sẽ lâm bồn.
 
Lúc đọc thư, Phù Ly khoác áo chàng đen, đang ở trong sân đầy tuyết đắp người tuyết cho Khương Nhan, người tuyết một nam một nữ, trong tay người tuyết nam cầm một nhánh cây làm đao, trong tay người tuyết nữ cầm một tờ giấy làm sách, sóng vai đứng đó, tư thế vẫn kì lạ như trước.
 
Chẳng qua, may mà cuối cùng cũng không đắp một bộ đao pháp tặng nàng.
 
“A Tuyết nói nàng có mang rồi, tháng bảy năm sau sẽ sinh, bảo chúng ta đến lúc đó đến Thương Châu uống rượu mừng tháng!” Khương Nhan khoác áo choàng đứng dưới mái hiên, vì Ổ Miên Tuyết mà vui mừng một lúc, mới thở dài nói, “Thời gian trôi qua thật nhanh, cảnh họ thành thân vẫn còn như ngày hôm qua, nào ngờ vừa chớp mắt, liền đến con cũng có rồi...”
 
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng xẻng tuyết ồn ào bỗng im bặt.
 
Khương Nhan từ sau lá thư đưa mắt lên nhìn, xuyên qua lá trúc đọng tuyết nhìn sang, giữa ánh sáng loang lổ của kẻ lá, Phù Ly cầm cuốc xoay lưng đứng đó, không biết là đang nghĩ gì.
 
“Phù Ly, sao chàng lại không nói chuyện? A Tuyết và Ngụy Kinh Hồng sắp có con rồi, chàng nói chúng ta nên chọn quà gì để tặng đây?” Thấy Phù Ly vẫn không có phản ứng, Khương Nhan đổi giọng cười nói, “Bá Anh, ta gọi chàng đấy!”
 
Xoảng một tiếng, tay cầm xẻng của Phù Ly thoáng khựng lại, tay cầm trên cán, xoay người nhìn nàng, mặt không biểu cảm nói: “Ngụy Kinh Hồng có tài đức gì mà cưới vợ sinh con đều trước ta.”
 
Lại nữa rồi! Khương Nhan lười để ý đến hắn.
 
Trong mảng trắng xóa, Phù Ly đứng thẳng như lưỡi đao, nghiêm túc nói: “A Nhan, chúng ta bàn chút đi.”
 
Không thể hiểu được. Khương Nhan buồn cười hỏi: “Bàn gì chứ? Sao nghiêm túc như vậy.”
 
“Bàn bạc...Về con của chúng ta.” Phù Ly bước trên tuyết đi đến, đôi giày võ đen giẫm lên lớp tuyết mỏng trên thềm đá, cố chấp nhìn Khương Nhan.
 
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Phù Ly: Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể sinh thêm vài đứa mới có thể thắng được Ngụy Kinh Hồng. (Nói rồi, lập tức quay về nghĩ tên của đứa con tương lai)
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi