CUNG KHUYẾT CÓ GIAI NHÂN

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vân Phi

Chỉ chớp mắt, hơn một tháng lại trôi qua. Tháng này trong cung không có việc gì lớn, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện mấy vụ tranh cãi ghen tuông nhỏ. Nhưng mấy việc này đều không liên quan đến nàng, trước mắt cũng không có kẻ thù. Vì ngoài mặt Tình Phi vẫn tỏ ra hòa thuận, thỉnh thoảng chạm mặt ở Tử Thần điện, thậm chí hai người còn có thể nói đùa vài câu.

Tất nhiên Hoàng đế rất vui lòng nhìn thấy phần hòa thuận này. Bọn họ đều không ngốc đến mức chủ động đi gây chuyện, trở thành người đàn bà ghen tuông trong mắt Hoàng đế, còn không bằng cùng nhau phối hợp tạo thành cảnh tượng thái bình giả tạo.

Thời gian yên bình trôi qua khiến Cố Thanh Sương có cảm giác không chân thực, chủ yếu là thái bình giả tạo thật làm cho lòng người mệt mỏi. Nàng thà rằng mọi việc cứ rầm rầm rộ rộ ập tới, hoặc là ai mạnh ai yếu rõ ràng, hoặc là sóng ngầm mãnh liệt ép người đứng ngoài cũng phải nhập hội.

Tình huống như hiện nay khiến nàng uể oải nhất.

Thật vất vả mới cầm cự được đến hạ tuần tháng chạp, các cung có thể coi là thật sự trở nên bận rộn để chuẩn bị cho năm mới.

Cuối năm, cho tới bây giờ các cung đều không được nhàn rỗi, năm mới lại càng quan trọng nhất. Bắt đầu từ trung tuần tháng chạp, lần lượt có phi tần qua thăm hỏi chúc mừng năm mới, đang được sủng ái như Cố Thanh Sương, không khỏi thu được mấy phần lễ vật lấy lòng. Đúng lúc nàng cũng có ý kết giao thêm bạn bè, tránh cho ngày sau một mình một chiến tuyến, vừa vặn chọn ra ba người hợp mắt, thường xuyên qua lại với nhau.

Hợp ý nàng nhất là Đoan Tuyên nghi Liễu thị cùng được sắc phong đợt tuyển tú mùa xuân với nàng.

Liễu thị kém nàng ba tháng tuổi, khuê danh có một chữ Nhạn, bốn đời trong nhà đều là trọng thần triều đình. Xuất thân người nhà như vậy, dáng vẻ lại đoan trang rộng rãi, Hoàng đế cũng yêu thích. Trong mấy người cùng vào cung đợt đó, ngoại trừ Cố Thanh Sương nổi bật chói mắt ra, nàng ấy thuộc hàng tốt nhất.

Cố Thanh Sương thường mời nàng ấy đến Hiệt Tú các ngồi chơi, có khi truyền ca cơ tới nghe hát, có khi cũng chỉ ngồi phẩm trà nói chuyện. Đúng lúc gần đây Liễu thị cùng hai vị Ngô Bảo lâm và Xa Bảo lâm cạnh tranh gay gắt, Liễu thị nhắc tới việc này, bèn che miệng cười giễu: "Ta không hiểu bọn họ tranh cái gì. Kể ra, trong cung này, được sủng có cách sống của được sủng, không được sủng cũng có niềm vui riêng của không được sủng, cần gì phải vì mấy phần sủng ái mà làm loạn khó coi như vậy?"

Thật ra Cố Thanh Sương cũng không đồng ý với lời này lắm. Trong cung này, muốn sống phải có "niềm vui", mà "niềm vui" vốn đều liên quan ít nhiều đến sủng ái của vua. Ví dụ như chuyện nghe hát này, tuy ca cơ đều là người trong cung, nhưng đi chuyến này cũng nên cho họ chút ban thưởng.

Nếu lâu dài không sủng, trên tay không có dư tiền, người ta đâu có sẵn lòng đến đây?

Nhưng những đạo lý này vẫn nên tự mình trải qua hoặc tự mình nghiệm ra, lúc này tranh cãi nhiều cũng không có ý nghĩa, nàng cũng chỉ cười cười cho qua.

Thoáng chốc đã đến giao thừa. Ngày giao thừa, cả cung đều bận bịu suốt ngày. Chưa nói đến bữa tiệc linh đình buổi tối, chúc tết ban ngày cũng đã đủ mệt mỏi.

Lúc này, thủ tục lễ nghĩa với bên Tử Thần điện chưa tính là gì. Ngược lại là bên Di Ninh cung và Ninh Thọ cung, Thái hậu và Thái phi đều là trưởng bối, cũng nên lần lượt dập đầu một lượt.

Thế là từ khi trời chưa sáng, Cố Thanh Sương đã đợi bên ngoài Di Ninh cung, nhưng cho đến khi trời sáng choang vẫn còn chưa đến lượt nàng vào điện.

Điều này cũng không lạ lùng gì, bởi vì lúc này đến chúc mừng năm mới Thái hậu không chỉ có tần phi. Các Công chúa, Quận chúa, Huyện chủ, còn có các gia tộc thân phận tôn quý, thân thích nhà mẹ đẻ Thái hậu, thậm chí bằng hữu cũ đều tới thăm hỏi.

Vì thế, cung nhân Di Ninh cung đã sớm có chuẩn bị. Thấy trước điện có quá nhiều người đợi, cung nữ ra chuyển lời, nói hôm nay quá nhiều người, mọi người không ngại thì đến chỗ khác trước. Có thể ngồi nghỉ uống trà ở trắc điện và mấy sương phòng, trong hậu hoa viên còn chuẩn bị tượng đá, hoa đăng, mọi người cứ tự nhiên.

Vì thế đám người chia nhau tản ra, Cố Thanh Sương vốn muốn tìm người quen đồng hành. Nhưng mẫu thân của Đoan Tuyên nghi vừa tới, nàng ấy cùng mẫu thân vào điện vấn an Thái hậu. Uyển Tiệp dư thì không hề thấy xuất hiện, có lẽ vì vốn đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu.

Nàng đành phải dẫn theo A Thi đi đến vườn hoa, không bao lâu thì cảm giác sau lưng có ánh mắt sáng rực. Tất nhiên nàng biết người đó là ai nhưng lại không muốn để ý. Đến chỗ vắng người, người kia lại mở miệng gọi nàng: "...Thanh Sương."

Trong lòng Cố Thanh Sương trùng xuống, bước chân không khỏi càng nhanh. Hạ Thanh Yến quyết tâm, bước nhanh đuổi theo: "Thanh Sương!"

Hắn định đưa tay kéo nàng nhưng A Thi nhanh tay lẹ mắt, ngăn hắn lại.

A Thi vốn đã gặp qua hắn, lúc này lại tựa như thấy một người lạ, hờ hững nhún người: "Nương tử chúng ta là Nhu Tần, không biết công tử là ai?"

Chỉ một câu, vẻ mặt của Hạ Thanh Yến hoàn toàn cứng đờ. Tất cả cháy bỏng trong mắt đều đông lại, hắn kinh ngạc nhìn nàng, không thể tin: "Thật... Thật sao?"

Cố Thanh Sương đánh giá hắn, tính toán tâm sự của hắn.

Nàng đoán hắn đã nghe được không ít tin đồn, hoặc nói trắng ra nàng đã thành cung tần của thiên tử, hoặc là nói trong cung có thêm một Cố thị hình như là nàng. Hắn không dám tin cho nên mới có dáng vẻ như vậy.

Nàng cảm thấy buồn cười, giương mắt nhìn hắn. Hắn liên tục lắc đầu: "Vì sao nàng..."

Nàng mím môi: "Duyên phận mà, khó mà nói trước. Ta vào chùa Thiên Phúc vì bị Quân hầu phụ lòng, lại không ngờ sẽ gặp được Hoàng thượng ở chùa Thiên Phúc."

"Nàng..." Hắn cắn răng: "Nằng bằng lòng à? Chỉ cần nàng có nửa phần không muốn, ta..."

"Tất nhiên là bằng lòng." Cố Thanh Sương nói như chém đinh chặt sắt, cắt đứt lời nói ngu ngốc không nên nói ra của hắn.

Nếu nàng không muốn thì hắn có thể làm gì chứ? Còn có thể bảo Hoàng thượng thả nàng ra à? Dựa vào quan hệ thân thích của mẫu thân hắn và Hoàng thượng, hay là dựa vào phụ thân hắn là đường huynh muội của Thái hậu?

Nụ cười trên mặt nàng càng thêm sâu: "Ngươi đã cưới, ta đã gả, ngày sau đều có con đường riêng, xin Quân hầu thận trọng từ lời nói đến việc làm."

"Nhưng nàng..."

"Nhu Tần tỷ tỷ!" Một tiếng gọi giòn tan một lần nữa cắt đứt lời của hắn. Hai người đều quay đầu nhìn lại, thì ra là Liễu Nhạn đã từ trong điện lui ra ngoài, dẫn theo hai cung nữ, bước nhanh hướng về phía Cố Thanh Sương.

Cách mấy bước sau lưng nàng ấy còn có mấy vị cung tần đang đứng, mang vẻ mặt khác nhau nhìn về bên này. Người đứng chính giữa là Tình Phi. Liễu Nhạn nắm tay Cố Thanh Sương, thoải mái khẽ chào Hạ Thanh Yến, giọng nói trong sáng: "Chúng ta là cung tần, Quân hầu là ngoại thần, tuy ban ngày ban mặt gặp nhau chẳng phải chuyện quá mức khó coi nhưng trở ngại lễ nghĩa cũng có nhiều bất tiện. Quân hầu muốn hỏi đường vẫn nên tìm một cung nhân để hỏi thì hơn."

Xong rồi nàng ấy nói với một cung nữ bên cạnh, nụ cười không đổi: "Ngươi đi dẫn đường cho Quân hầu."

Nói xong cũng không chờ Hạ Thanh Yến kịp phản ứng, nàng ấy kéo Cố Thanh Sương đi. Đi được hai bước, nàng ấy đè thấp giọng nói, lộ vẻ bất ngờ: "Sao tỷ tỷ có thể bất cẩn như vậy?"

Cố Thanh Sương cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài: Người đó đi tới kéo nàng, nàng có thể làm sao?

Trên mặt nàng vẫn quét mắt qua mấy vị cách đó không xa, dứt khoát không thèm che giấu, thản nhiên nói: "Ta và Quan Văn hầu coi như là người quen cũ, đụng mặt cũng không thể làm như không quen biết. Hoàng thượng cũng biết, không sao."

Nói xong nàng lại tiến lên hai bước, phúc thân với Tình Phi: "Tình Phi nương nương vạn an."

"Đường đi của Nhu Tần muội muội thật rộng." Tình Phi khẽ mỉm cười: "Thu cháu gái của Thẩm thái y làm nữ quan, lại có người quen cũ là Quan Văn hầu."

"Nương nương chê cười." Cố Thanh Sương lại nhún người, không muốn nhiều lời, cùng Liễu Nhạn đi đến ngồi trong đình hóng mát.

Cứ thế gần hai khắc trôi qua mới đến lượt Cố Thanh Sương vào điện lễ bái. Có lẽ vì gần đây nàng hợp ý vua, Thái hậu đối xử với nàng cũng ôn hòa hơn, đặc biệt chuẩn bị ban thưởng, lại được Mặc Trúc tự mình đưa nàng ra ngoài.

Tất nhiên nàng chỉ dám để Mặc Trúc đưa đến cửa đại điện, vừa ra đến bậc cửa nàng liền xoay người, hơi nhún: "Trúc ma ma dừng bước, ta đi đến vấn an các Thái phi."

"Nhu Tần nương nương đi thong thả." Vẻ mặt Mặc Trúc ôn hòa đáp lễ.

Cố Thanh Sương dẫn cung nhân rời đi, ra khỏi Di Ninh cung lại đến Ninh Thọ cung chúc mừng năm mới rồi mới có thể ngồi kiệu trở về Hiệt Tú các. Vào đến phòng ngủ, nàng ngồi bên bàn trà, rơi vào trầm ngâm. A Thi pha trà nóng cho nàng, cho lui những người khác, dịu giọng hỏi nàng: "Tỷ tỷ đang nghĩ đến Quan Văn hầu?"

Vẻ mặt Cố Thanh Sương khó coi, không biểu cảm mà than một tiếng: "Ta không ngờ hắn lỗ mãng như vậy."

Tuy từ ban đầu nàng đã biết việc này không thể giấu lục cung, chính vì vậy nên mới dứt khoát khai đúng sự thật với Hoàng đế, nhưng nàng vẫn không ngờ rằng hắn sẽ lỗ mãng như thế.

A Thi cau mày, cũng rất bất mãn: "Hắn như vậy, căn bản không phải vì tỷ tỷ, dù sao cũng chỉ một phút xúc động nhất thời của hắn thôi. Nếu không cho dù chỉ có ba phần thật lòng, cũng nên nghĩ đến hành động như thế sẽ mang họa cho tỷ tỷ."

"Phải, ta sợ chính là điều này." Cố Thanh Sương lại thở dài.

Nàng từng một lòng cuồng nhiệt và si tình với hắn, sau đó tình cảm phai nhạt, mới phát hiện nhiều lúc hắn chỉ yêu bản thân hắn mà thôi, nàng lại ngốc nghếch nhào vào, đúng là mỡ heo che mắt.

Xét đến cùng, hắn và Hoàng đế thật ra là cùng một loại người, bọn họ chỉ để ý đến chính mình.

"Cứ như vậy, chỉ sợ sẽ là mối họa." Nàng lẩm bẩm tự nói.

Hành động lỗ mãng như vậy, lại đắm chìm vào cảm cảm xúc của bản thân, quá dễ bị người khác lợi dụng, nói không chừng sẽ gây ra chuyện cho nàng.

Nàng lấy tay chống cằm, hãy còn đang cân nhắc một lát, cũng may dù gì hắn cũng không ở trong cung, muốn lợi dụng hắn cũng không quá dễ dàng, cơ hội để lợi dụng cũng ít.

Cứ đề phòng trước là được.

Nếu không thì... Nếu có thể gậy ông đập lưng ông, mượn cơ hội trở tay diệt trừ một người lòng mang thù hận với nàng cũng coi như kiếm được lời.

Nhiễm Vân hiên, Dĩnh Sung y tiếp nhận chén thuốc trong tay cung nữ, uống một hơi cạn sạch.

Nàng đã bị bệnh một thời gian, trong cung không ai để ý tới nàng, các thái y thăm khám cũng có lệ. Nếu không phải Tình Phi chịu giúp nàng một phen, sợ là nàng không chịu nổi qua mùa đông. Nhưng nàng cũng biết vì sao Tình Phi giúp mình. Bởi vì Tình Phi cần một quân cờ, nàng bơ vơ không nơi nương tựa chính là người thích hợp nhất.

Hồi tưởng lại, Dĩnh Sung y cảm thấy như trải qua một giấc mộng dài. Bảy tám tháng trước, nàng vẫn là cung tần mới nổi bật nhất, vừa vào cung đã được phong Tuyên nghi, còn có cái phong hào dễ nghe. Mới nói sai có mấy câu, phân vị đã bị giáng, hiện giờ, trong mắt đã sớm không còn người như nàng.

Tất nhiên nàng không cam lòng, lại cũng mang theo sợ hãi. Chặng đường đã qua đã đủ khiến nàng nhìn rõ ràng, trong cung phải cẩn thận từng bước.

Vì điều này, đối mặt với hơn một tháng Tình Phi tới công khai ám chỉ, trước sau nàng vẫn giả vờ ngu ngơ, vừa không đồng ý cũng không từ chối, rất sợ Tình Phi có tính toán gì, sẽ đẩy nàng ra làm tốt thí, lại vứt bỏ nàng.

Nhưng hôm nay, có lẽ vì sắp đến năm mới, khắp nơi đều náo nhiệt, trái lại khơi dậy cảm giác đau khổ nơi đáy lòng nàng.

Nàng đột nhiên cực kỳ sợ Tình Phi cũng mặc kệ nàng.

Nếu Tình Phi bỏ rơi nàng, có lẽ lần bệnh kế tiếp nàng sẽ không sống qua khỏi. Mà với thân phận hiện tại, đến lăng cho phi tần nàng cũng không được táng vào.

Thậm chí không có ai khóc cho nàng một tiếng. Hai mắt nàng nhắm lại, trời đất này sẽ không còn nàng tồn tại nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi