CUNG KHUYẾT CÓ GIAI NHÂN

Edit: Minh Uyển nghi

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi

Trở lại Vọng Thư uyển, Cố Thanh Sương cho cung nhân lui ra, một mình ngồi trong phòng, im lặng chép hai quyển kinh văn. Không phải vì Nam Cung Mẫn mà là vì A Đường, còn có những cung nhân khác đã bỏ mạng trong chuyện đó nữa.

A Đường vì trung thành với Thượng Nghi nữ quan mà chết. Còn các cung nhân kia là do chuyện này dính dáng đến hai cục Thượng Cung và Thượng Nghi, sự tình trọng đại, chung quy vẫn cần người đứng ra chịu trách nhiệm. Ở cả hai bên nữ quan đều phải tự bảo vệ mình nên sẽ đẩy ra kẻ chịu tội thay, tạm tính ít nhất cũng phải mất bảy tám mạng người.

Nếu không có bọn họ, việc này cũng khó mà thực hiện được.

Cố Thanh Sương chép kinh mà chẳng nói lời nào, thỉnh thoảng ngẩn ngơ chốc lát. Nàng cảm thấy chữ viết xuống có màu đỏ như máu, lại trầm ngâm nhìn xuống quyển kinh văn, bỗng nhiên cho rằng hết sức nực cười.

Nợ nhiều mạng người như vậy, đâu phải chỉ chép mấy quyển kinh là có thể rửa sạch? Cho nên, nàng vốn không phải vì trả nợ nên mới chép kinh.

"A Thi!" Đặt bút xuống, Cố Thanh Sương gọi. A Thi lên tiếng trả lời, bước vào phòng, nàng chỉ vào hai cuốn kinh văn: "Đưa đến chùa Thiên Phúc, nói rằng kinh được chép cho các cung nhân đã bỏ mạng."

A Thi phúc thân, ngầm hiểu mà cười: "Nô tỳ báo một tiếng cho Viên đại bạn."

Không phải vì rửa tội mà là làm cho người khác xem.

Lúc trước Nam Cung Mẫn hãm hại Viên Giang một lần, Viên Giang cầu xin nàng che giấu giúp. Về sau nhờ Hoàng hậu mở miệng, Nam Cung Mẫn mới được sách phong. Ngay cả khi nàng không giúp đỡ thì nghiêm túc tính toán, Viên Giang vẫn mang thù với Nam Cung Mẫn. Lúc này nàng trừng trị Nam Cung Mẫn sạch sẽ gọn gàng như vậy, hoặc nhiều hoặc ít Viên Giang cũng xem như thiếu nàng một phần ân tình. Vì nàng mà nói vài lời hay bên tai Hoàng đế, Viên Giang lại không bị thiệt thòi, đương nhiên sẽ làm theo.

Thế là, đêm đó khi Hoàng đế đến gặp nàng, trong tay cầm thêm một cái hộp tròn nhỏ. Sau khi tiện tay đưa nó cho nàng, hắn đi ra sau bình phong thay quần áo. Nàng mở hộp ngửi thử, thấy mùi thanh mát, bèn hỏi: "Mấy ngày này, Hoàng thượng còn đau đầu không?"

"Đau đầu?" Hắn đứng sau bức bình phong ngơ ngác một hồi, ngẫm lại rồi mỉm cười: "Không có."

Thay y phục xong, hắn ngồi vào cạnh nàng, cầm lấy cái hộp: "Cho nàng dùng đấy. Nghe nói chép kinh hơn nửa ngày, tay lại sắp đau rồi."

Hai gò má Cố Thanh Sương ửng hồng, vừa ấp úng nói: "Chưa đến nỗi đó đâu!", vừa duỗi tay tới trước mặt hắn, ý muốn hắn bôi thuốc giúp nàng.

Hắn thấy nàng như vậy thì bật cười, vừa lắc đầu vừa kiên nhẫn bôi thuốc cho nàng. Thuốc mỡ được bôi lên các khớp ngón tay, lan ra cảm giác mát lạnh. Nàng hời hợt giả vờ hưởng thụ, dịu dàng dựa vào bờ vai kia. Hắn ôm chặt rồi hôn lên trán nàng, ấm áp hỏi: "Dạo này bận rộn chồng chất. Nàng có muốn đi dạo chơi không, ngày mai trẫm dẫn nàng ra ngoài cưỡi ngựa, sau đó tới suối nước nóng một chuyến?"

"Được chứ." Nàng vui vẻ ưng thuận, đáy mắt ngậm ý cười. Hai má cọ vào bả vai hắn, trong lòng không khỏi nhớ lại lúc nghe tiếng thét bi thảm của Nam Cung Mẫn ở ngoại viện.

Thú vị biết bao nhiêu, hiện giờ Nam Cung Mẫn lạnh lẽo thế kia, mà hắn lại ở đây bình yên hưởng thụ một mùi hương dịu dàng khác. Thậm chí nàng còn cảm thấy hắn rất tận lực dịu dàng với nàng. Có như vậy hắn mới có thể ném Nam Cung Mẫn ra sau đầu, không phải suy nghĩ nhiều.

Tình cảm thanh mai trúc mã gì đó đều trở nên chẳng quan trọng, cũng không biết Nam Cung Mẫn đang khổ sở ngóng trông hắn đến thăm, hiện tại có cảm thụ gì nhỉ.

Ý nghĩ này kích thích một niềm hứng thú kỳ lạ nơi đáy lòng Cố Thanh Sương. Vì vậy buổi tối ngày hôm đó, tuy rằng hắn hơi mệt mỏi nên nào để tâm đến chuyện hoan ái, nhưng nàng vẫn không thành thật ở cạnh hắn. Ban đầu hắn chỉ nhíu mày, ôm chặt không cho nàng lộn xộn. Sau một hồi hắn không thể nhịn được nữa mới một tay đặt nàng dưới thân, cho đến khi toát mồ hôi nhễ nhại.

Mỗi đêm như vậy, Cố Thanh Sương luôn thấy rất thoải mái nhưng sáng sớm hôm sau, cơ thể nàng lại khó chịu.

Khi thức dậy trang điểm, thắt lưng của nàng đã đau nhức không thôi, miễn cưỡng chịu đựng đến vấn an Hoàng hậu, ngồi trên bộ liễn chỉ thấy mệt mỏi và muốn lăn ra ngủ.

May mắn thay, hơn nửa ngày cũng không có việc gì, nàng ở trong phòng ngủ thẳng tới trưa. Sau khi dùng bữa qua loa, vốn định ngủ tiếp một chốc thì Vệ Bẩm vén màng bước vào, nhỏ giọng nói với nàng: "Án tử đã định."

Cố Thanh Sương ngẩn ra: "Nam Cung thị nhận tội rồi?"

"Không phải." Vệ Bẩm cụp mắt: "Nam Cung thị chết không thừa nhận nhưng cung nữ bên cạnh nàng ta đã nhận tội. Ngoại trừ chuyện này, còn có..."

Hắn đột ngột dừng lại. Cố Thanh Sương khẽ nhíu mày: "Làm sao thế?"

Vệ Bẩm hít sâu một hơi: "Trận dịch bệnh vào mùa đông... cũng là Nam Cung thị sai người tìm chuột bệnh phân tán ra ngoài. Nghe nói Trúc ma ma cũng kinh hãi, vì là chuyện chính sự nên bản khai trực tiếp trình lên chỗ Hoàng thượng. Hoàng thượng giận dữ..."

Cố Thanh Sương cũng thấy lạnh sống lưng.

Thật không ngờ.

Dịch bệnh đến bất thình lình lại chẳng giống trước kia. Thông thường sẽ từ Kinh thành lan truyền vào đến Hoàng thành nhưng lần này lại khác, vậy mà lại bắt nguồn từ Hoàng thành, rất nhiều người thấy kỳ lạ. Tuy là vậy, cũng không ai nghĩ đến là do Nam Cung Mẫn làm cả.

Mấy nghìn mạng người không liên can bị cuốn vào, chỉ vì nàng ta muốn trở về cung.

Cố Thanh Sương thở chậm lại: "Hoàng thượng nói thế nào?"

"Vẫn chưa hạ ý chỉ, nghe rằng Hoàng thượng nổi giận, Trúc ma ma ngước mắt cho các cung nhân lui ra ngoài trước, để Hoàng thượng bớt giận rồi tính sau." Hắn nói xong thì dừng lại, nói tiếp: "Nhưng thật ra... phía Nam Cung thị ầm ĩ muốn gặp người. Người cũng biết Thái hậu nương nương đấy, đâu quan tâm loại chuyện râu ria này nên đã cho người đến bẩm báo rằng đi hay không hoàn toàn tùy thuộc vào người."

Nam Cung Mẫn muốn gặp nàng ư?

Tâm tư Cố Thanh Sương thay đổi, trong lòng thanh thản, bất giác buồn cười: "Còn chưa hết hy vọng à? Thôi, đến xem một chút."

Bấy giờ, bộ liễn được chuẩn bị, đoàn người chậm rãi đến Uẩn Phúc các. Cố Thanh Sương hơi sợ vì có vài lời không tiện để người của Thái hậu nghe thấy nên trên đường đi suy nghĩ tìm cách. Tới cửa viện mới biết lo thừa rồi. Người của Thái hậu đã lui về chỉ chừa lại hai hoạn quan cấp thấp đứng canh cửa.

Hai gã hoạn quan thấy Cố Thanh Sương ngờ vực bèn khom lưng trả lời: "Nàng ta không thể làm gì được nữa. Dù sao bên cạnh Thái hậu nương nương cũng không thể không có ai hầu hạ nên Trúc ma ma dẫn người trở về. Ý tứ của Thái hậu nương nương là... nếu Hoàng thượng chậm trễ hạ chỉ thì giữ nàng ta ở chỗ này tự sinh tự diệt cũng được."

"Tự sinh tự diệt?" Cố Thanh Sương lặp lại bốn chữ này, cười một tiếng, nhét hai lượng vàng cho bọn họ: "Làm phiền hai vị đại bạn, bổn cung vào xem một chút, hai vị trước tiên nghỉ ngơi đi."

Nàng nói xong thì bước vào viện, các cung nhân ở lại ngoại viện, chỉ có A Thi và Vệ Bẩm theo tới cửa phòng mới dừng lại. Vệ Bẩm đẩy cửa ra, Cố Thanh Sương rảo bước qua cánh cửa đi về phía phòng ngủ, còn chưa kịp vòng qua bức bình phong đã bị nghẹt thở bởi mùi hăng hắc.

Thảo nào nói "Tự sinh tự diệt".

Đi vòng qua bức bình phong, nàng quan sát tình hình bên trong.

Nam Cung Mẫn mình đầy thương tích bị ném trên giường, ngồi phịch ở đó, không có chút sức sống. Nàng ta đã không còn sức lực xuống giường, cái bô được đặt sau bình phong cách đó vài bước nhưng không có cung nhân nào tới giúp đỡ nàng ta.

Cứ như vậy... mùi "đó" trộn lẫn với mùi máu tanh dưới vết thương, tất nhiên mùi trong phòng không ngửi nổi.

Nghe có người vào phòng, Nam Cung Mẫn giật giật, ngọ nguậy muốn xoay người: "Ai..."

Cố Thanh Sương dừng lại cách giường hai bước chân, thản nhiên cười hỏi: "Chẳng phải ngươi muốn gặp ta sao?"

Chỉ với một câu đã làm nàng ta giãy dụa nhiều hơn. Cố Thanh Sương hờ hững quan sát nàng ta chật vật muốn đứng dậy, lại thấy nàng ta chìa tay tìm cái gối, mỗi một động tác đều hết sức chậm chạp.

Nàng mặc cho nàng ta phí sức một lúc lâu, mới mở miệng sâu xa: "Muốn tự sát rồi đổ tội lên đầu ta, nói ta bức tử ngươi sao?"

Thân thể Nam Cung Mẫn đột ngột cứng đờ.

Cố Thanh Sương bất đắc dĩ chấp môi, xoay người ngồi vào bàn bên cạnh, nhìn nàng ta thở dài: "Lúc này mà còn trông mong Hoàng thượng nhớ tới ngươi ư?"

Nam Cung Mẫn run rẩy quay lại. Cố Thanh Sương nghiền ngẫm, liếc xéo khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng ta, nhìn xuống, thưởng thức mảnh sứ vỡ trên tay nàng ta.

"Ngươi cho rằng chết trước mặt ta thì Hoàng thượng sẽ hoài nghi ta ư?" Cố Thanh Sương dùng tay đỡ: "Cũng không nhìn xem ngươi có đáng để làm bẩn tay ta không à?"

"Rõ ràng chính ngươi hại ta!" Nam Cung Mẫn phẫn nộ: "Mê tâm hoàn gì chứ! Ta chưa từng dùng nó! Là ngươi... nhất định là ngươi!"

Cố Thanh Sương cong môi, vẽ ra nụ cười xinh đẹp: "Mê tâm hoàn, Như Quốc các ngươi có đồ tốt thật đấy. Uống một viên với nước ấm, rượu nóng thì làm cho người ta sảng khoái, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ không nhớ được gì. Nhưng nếu lấy nước nguội, rượu lạnh mà uống hoặc uống một lần hai viên sẽ nhớ hết mọi chuyện hoan ái, chỉ là đau đầu mấy ngày."

"Chậc chậc." Nàng phàn nàn: "Ngươi và Hoàng thượng xong chuyện, vừa vặn Thượng Nghi cục phát hiện đã mất hai viên. Bây giờ ngươi ở đây ngậm máu phun người trách ai chứ?"

Lúc này, nàng dĩ nhiên có thể thừa nhận mình đã lấy một viên, thậm chí còn có thể nói rằng chính nàng ngày xưa thành sự cũng nhờ dùng một viên đó.

Nhưng thừa nhận rõ ràng thế thì sao còn gì thú vị để đùa bỡn nàng ta nữa? Đâu phải ai cũng xứng đáng được chết một cách rõ ràng.

"Không phải ta... không phải ta..." Nam Cung Mẫn càng kích động hơn, gần như thất thường lắc đầu dữ dội: "Có kẻ hại ta... có kẻ hại ta...! Là ngươi sao? Không phải ngươi... không phải ngươi thì còn có thể là ai chứ..."

Cố Thanh Sương thưởng thức bộ dạng này của nàng ta, thảnh thơi quá bèn nói: "Ngươi hại rất nhiều người, đâu chỉ mình ta. Ngươi ngẫm lại đi, có bao nhiêu người mong chờ ngươi chết đây?"

"Các ngươi... các ngươi..." Nam Cung Mẫn cắn chặt môi mỏng, ánh mắt tuy vô thần nhưng rất tròn trịa, nó nằm trên gương mặt tiều tụy lại càng thêm dọa người: "Các ngươi đều mong ta chết..."

"Ngược lại ta không mong ngươi chết nhất." Cố Thanh Sương cười: "Ta vốn cho rằng ngươi chết mới tốt, kết thúc hết mọi chuyện. Không có ngươi, ở trong mắt Hoàng thượng ta mới không phải là hình bóng của ngươi. Nhưng gần đây, hình như hắn đã không còn xem ta là cái bóng của ngươi nữa, ngày càng thích nhìn ta hơn, còn đối xử với ta rất tốt."

Lời này với Nam Cung Mẫn mà nói, tất nhiên cực kì kích động. Ngay cả hơi thở cũng gấp rút hơn, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển: "Tiện nhân..."

"Cho nên hiện tại ta muốn ngươi có thể sống lâu hơn, mặc kệ thế nào hãy cứ sống thêm một thời gian nữa đã."

Nam Cung Mẫn hoang mang trước những gì nàng nói, kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao..." Bắt gặp lúm đồng tiền của Cố Thanh Sương, đáy lòng nàng ta không khỏi sợ sệt: "Ngươi... ngươi muốn làm gì... ngươi còn toan tính gì nữa? Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện! Đừng nằm mơ!"

"Ta có thể toan tính gì chứ?" Cố Thanh Sương mỉm cười đứng lên, từng bước thong thả tới trước mặt nàng ta. Nam Cung Mẫn bỗng nhiên vô cùng kinh sợ. Nàng từng bước đến gần, nàng ta lại trốn về phía sau, mảnh sứ trên tay cũng rơi xuống đất.

Khi đến đủ gần, Cố Thanh Sương vặn cằm nàng ta: "Muốn chờ ngày sau có bản lĩnh hơn, ta sẽ tự hạ chỉ xử tử ngươi thôi mà, dựa vào nam nhân giết ngươi, không thú vị."

"Ngươi..." Nam Cung Mẫn không tin được mà nhìn nàng.

Thấy vậy nàng nhíu mày: "Cần gì khiếp sợ như vậy chứ? Chuyện hại ta suýt nữa bị ban chết, ngươi quên rồi sao? Tính ta rất ghi thù, dĩ nhiên sẽ tính toán rõ ràng với ngươi."

"Ngươi... ngươi tự hạ chỉ..." Nam Cung Mẫn dường như dần dần hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ này là gì, lần nữa điên cuồng ngẩng đầu lên: "Không có khả năng... không có khả năng đó... Dù cho ta vào lãnh cung cũng chẳng tới lượt ngươi được hạ chỉ giết ta. Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm Hoàng hậu? Ngươi xứng đáng sao..."

Đôi mắt nàng ta trống rỗng nổi lên tơ máu, trở nên đỏ tươi: "Ngươi làm sao xứng... làm sao xứng nhập vào Đế lăng... Trí ca ca là của ta! Trí ca ca là của ta!"

Cố Thanh Sương chợt bất lực đến cực điểm.

Lúc này mà Nam Cung Mẫn vẫn chỉ để ý đến mấy điều này, cuối cùng ai sẽ là người hợp táng với Hoàng đế?

"Ta không cần hợp táng với hắn." Nàng xoay người, đảo mắt, khẽ lắc đầu: "Đừng bận tâm, tạm thời cứ sống cho tốt đi. Còn nếu muốn giá họa cho người khác nữa thì ta e rằng cả cơ thể này ngươi cũng không giữ nổi đâu."

Nói xong nàng không thèm để ý đến Nam Cung Mẫn, ngoảng đầu quay lưng bỏ đi, mặc cho Nam Cung Mẫn ở đó chửi bới: "Cố thị! Tiện nhân! Ngươi làm sao xứng làm chủ Trung cung chứ! Bây giờ Trung cung đã có chủ... Ngươi muốn giết Hoàng hậu hay sao?"

Cố Thanh Sương để cho nàng ta nói hết. Khi ra đến cửa viện, giọng nàng không nặng không nhẹ nói với hai hoạn quan kia: "Gì thế này, dám chia rẽ bổn cung và Hoàng hậu. Hai vị đại bạn nên dạy dỗ nàng ta chút phép tắc."

Bọn họ nhìn nhau rồi im lặng cúi đầu. Đợi nàng đi xa mới bước vào cửa viện.

Đương nhiên bọn họ sẽ dạy dỗ Nam Cung Mẫn "Thật tốt."

Cố Thanh Sương ngồi trên bộ liễn, không về thẳng Vọng Thư uyển mà đến Thanh Lương điện. Vì Hoàng đế nổi trận lôi đình nên các cung nhân đều đợi bên ngoài, ngay cả Viên Giang cũng lui ra.

Cố Thanh Sương bước xuống bộ liễn. Viên Giang tiến tới nghênh đón, đè thấp giọng nói với nàng: "Nương nương, hôm nay vào rất bất tiện. Bằng không muộn một chút người..."

"Không sao." Cố Thanh Sương mím môi: "Bổn cung vào xem thử. Nếu có gì sai sót sẽ không trách đại bạn."

Mặt Viên Giang lộ vẻ chần chừ, ngập ngừng mãi mới mở cửa cho Cố Thanh Sương.

Nàng đi vào ngoại điện, trông thấy cửa nội điện khép hờ bèn bước tới, vừa đưa tay đẩy cửa thì bên trong lên tiếng quát lớn: "Cút!"

Nàng đình trệ nhưng vẫn đẩy cửa vào, bước qua bậc thềm, nói khẽ: "Hoàng thượng tức giận lớn thật."

Đôi mắt u ám của hắn ngước lên, rơi trên mặt nàng, trầm ngâm giây lát, gắng gượng hòa hoãn một chút: "Sao nàng lại tới đây?"

"Nam Cung thị muốn gặp thần thiếp nên thần thiếp đến Uẩn Phúc các, mới vừa rời khỏi đó." Nàng đáp.

Sắc mặt của hắn tức khắc tối sầm hơn. Nàng cúi đầu tiến lên. Hắn không nhìn nàng, ánh mắt rơi trên cái bàn: "Nàng ta nói cái gì?"

Nàng nhất thời im lặng, mím môi, giọng nói ngấm chút oan ức: "Thần thiếp tới mới biết được nàng ta hận thần thiếp đến vậy. Không ngừng chửi mắng, còn nghi ngờ thần thiếp hãm hại nàng ta nữa."

Nàng nói xong thì nghe hắn cười gằn: "Ác phụ này, còn nghĩ ai cũng như nàng ta ư?"

"Thậm chí..." Nàng cau mày, bình tĩnh quan sát vẻ mặt của hắn: "Thậm chí nhà mẹ thần thiếp cũng không có, trơ trọi một mình thì làm sao có bản lĩnh sai người tìm chuột bệnh gì chứ? Làm sao có bản lĩnh cho người ta gây sóng gió trong Hoàng thành được..."

Nàng cần phải khiến hắn nhớ kĩ mọi tội ác Nam Cung Mẫn đã làm, khiến hắn nhớ kĩ Nam Cung Mẫn vì muốn hồi cung mà ngay cả chuyện táng tận lương tâm đều làm được, thế thì mới càng cho rằng nàng ta sử dụng mê tâm hoàn kia cũng chẳng hiếm lạ. Như vậy, hắn sẽ không nghi hoặc chuyện mê tâm hoàn có lẽ còn ẩn tình khác.

Đế vương đa nghi nhưng chung quy vẫn sẽ có biện pháp để tránh khỏi nghi vấn.

Nàng uất ức kéo lấy ống tay áo của hắn, nước mắt lã chã: "Trong cung nhiều người lắm lời, Hoàng thượng biết rõ thần thiếp không làm chuyện đó. Nhưng thần thiếp sợ miệng nhiều người xói chảy vàng, không chắc tương lai sẽ truyền thành thế nào. Sự việc lại do bên Thái hậu nương nương điều tra. Thái hậu nương nương trước sau nghiêm khắc, ngộ nhỡ nghi ngờ thần thiếp..." Vẻ mặt nàng khổ não, quỳ xuống đất: "Cầu xin Hoàng thượng hãy vì thần thiếp mà biện giải vài câu."

Sự buồn bực của hắn nhất thời bị lời khẩn cầu của nàng xua đi một ít, vừa đỡ nàng ngồi lên đầu gối mình, vừa an ủi: "Trong lòng mẫu hậu hiểu rõ, sẽ không tin lời xằng bậy, nàng đừng lo lắng."

"Vâng." Nàng nặng nề gật đầu, hôn lên gương mặt phía đối diện, ngược lại cười giảo hoạt: "Tâm tình Hoàng thượng tốt hơn rồi?"

Hắn đột nhiên ý thức được nàng đang cố tình chen vào, phì cười, nhíu mày vỗ trán nàng: "Tiểu ni cô nhiều ý nghĩ quỷ quái như vậy, trẫm còn cần nàng dỗ dành?"

"Nếu thần thiếp không đến, quả thực sẽ không ai dỗ dành Hoàng thượng đâu." Nàng cười, không chớp mắt nhìn hắn, bỗng nghiêng người về phía trước, ôm chầm lấy hắn, đặt cằm lên bả vai hắn: "Hoàng thượng đừng nóng giận nữa. Thiên hạ rộng lớn thế kia, hậu cung thì rất nhiều người, luôn có kẻ xấu, chuyện xấu là điều khó tránh khỏi. Hoàng thượng vì kẻ như vậy mà nổi giận với bản thân, thật sự không đáng."

Tay hắn liên tục vỗ nhẹ lưng nàng, thở dài thườn thượt: "Mấy nghìn mạng người..."

"Người chết không thể sống lại." Cố Thanh Sương nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng có giận dữ bao nhiêu thì sự tình cũng đã rồi. Mượn cơn tức giận để xử lý chính vụ, không chắc sự tình không ầm ĩ hơn, không bằng hãy sớm thả lỏng hơn."

Tiêu Trí nhắm mắt lại, hít thở hai hơi: "Trẫm biết."

Sau giờ ngọ, hắn tạm gác việc chính sự lại mà đọc vài quyển sách tiêu khiển để làm dịu tâm tình. Đến lúc dùng bữa tối, Cố Thanh Sương khuyên hắn cho vài vị Hoàng tử, Công chúa tới dùng một bữa, hắn đồng ý.

Ngay khi năm đứa trẻ lớn bé tiến vào, trong điện thoải mái không ít. Đại Công chúa và Hoàng trưởng tử, Hoàng thứ tử lớn hơn một chút, quan sát sắc mặt đã cảm thấy tâm tình phụ hoàng hình như khá tệ nên bọn chúng rất nghe lời. Đào Đào và Dư Hiển vẫn ngốc ngếch mà đùa giỡn. Đào Đào thấy hắn thì đòi hắn ôm, Dư Hiển thì chơi đùa, tìm đồ chơi khắp điện. Hắn cũng xốc lại tinh thần, kiên nhẫn chơi với hai đứa con.

Vì vậy, mãi đến giờ đi ngủ hắn mới để nhũ mẫu đưa mấy đứa nhỏ về. Cố Thanh Sương nhìn bọn chúng rời khỏi, nhu tình như nước dính lấy hắn, nói nhỏ: "Thần thiếp tắm rửa, thay y phục trước."

"Ừ." Hắn gật đầu. Nàng đứng dậy bước ra sau điện, vừa ra khỏi tẩm điện đúng lúc có hoạn quan bước nhanh vào trong. Bước chân nàng ngừng lại, ngay sau đó nghe hoạn quan kia nói: "Hoàng thượng, hình như Nam Cung thị... điên rồi."

"Cái gì?" Giọng hắn nghe có phần bất ngờ.

Cố Thanh Sương vẫn mỉm cười, không nghe nhiều mà vịn tay A Thi đi vào phòng tắm.

Bên trong tẩm điện rơi vào trầm mặc, nhưng sự trầm mặc không duy trì quá lâu thì Hoàng đế đã mở miệng: "Đuổi về cung, đày vào lãnh cung."

Hoạn quan kia khom lưng: "Vâng." Hắn nói xong định xin cáo lui đi làm, lại nghe Hoàng đế nói tiếp: "Còn nữa."

Hoạn quan dừng chân, yên lặng nghe phân phó. Mí mắt Hoàng đế chưa hề nhướng lên: "Tất cả đồ vật liên quan đến Nam Cung Mẫn, dù tơ lụa hay thư họa, đồ gốm, ngọc khí cũng vậy, đều đem hủy hết."

Hoạn quan lên tiếng: "Vâng."

Vì thế sáng sớm ngày tiếp theo, Nam Cung Mẫn bị áp giải khỏi hành cung. Nàng ta bị thương nặng, đi đứng không tiện song khi điên lên tiếng kêu la rất lớn, ồn ào tới mức nửa hậu cung đều nghe thấy.

Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng la hét, tiếng mắng chửi, cái gì cũng đó, trong đó càng không thiếu một tiếng kêu gào Hoàng đế.

Khi đi qua Vọng Thư uyển, Thải Song đang giúp Cố Thanh Sương thêu thùa, nghe tiếng bèn nhìn ra bên ngoài, rồi quay đầu hỏi Cố Thanh Sương: "Nương nương, nơi này cách Thanh Lương điện không xa, nàng ta gọi như vậy không biết Hoàng thượng có nghe thấy không."

"Nghe thấy chứ." Cố Thanh Sương không cảm xúc nói: "Mấy ngày nay nàng ta liên tục kêu la thảm thiết, ngươi nghĩ Hoàng thượng thật sự không hay biết gì sao?"

Cho dù không nghe thấy thì cũng dự đoán được nhưng tuyệt tình chính là tuyệt tình. Đế vương lòng dạ sắt đá, không có gì để hy vọng.

Vào ban đêm, bên Uẩn Phúc các khói đen bốc lên. Các phi tần nghe nói là đốt đồ vật này nọ, còn nghe nói đồ trong cung cũng bị đốt theo, là phụng chỉ mà đốt, cái gì liên quan tới Nam Cung Mẫn tuyệt đối không cho phép giữ lại. Dứt khoát đập bể rồi đốt, đập không vỡ thì chôn xuống đát, tóm lại sau này trong cung không được thấy nữa.

Kể từ đó, trong cung sạch sẽ như chưa từng có người đó xuất hiện. Khoảng thời gian này, tất nhiên có người thích thú cũng có người thổn thức.

Cứ như vậy ngày tháng chậm rãi bước sang mùa đông. Vào tháng Chạp, tin tức Trang Thái phi lâm bệnh nặng truyền đến hoàng cung nhưng không ngăn được không khí vui vẻ của năm mới. Cố Thanh Sương nghe nói, Thái hậu vì chuyện đó mà đặc biệt chạy về kinh thành để thăm Trang Thái phi, Hoàng đế cũng bớt thời gian đến một lần. Thái y năm lần bảy lượt tới hội chẩn nhưng Trang Thái phi vẫn chưa thấy khỏe lại.

Hoàng hậu thở dài, lên tiếng: "Thái hậu nương nương nói, Trang Thái phi chỉ cầu xin Nam Cung thị trở về bên cạnh nhưng chuyện đó làm sao được? Huống hồ người đã hóa điên rồi, cho dù thật sự thả ra thì cũng chưa chắc bệnh của Trang Thái phi tốt hơn hay xấu đi."

Toàn bộ phi tần đều cho là đúng, không ai muốn Nam Cung Mẫn được lệnh ra khỏi cung cả. Chẳng sợ nàng ta đã điên rồi, chẳng sợ Trang Thái phi có chịu đựng qua được cửa này không.

Ngày tháng như thế nhoáng một cái đã qua năm cũ. Thời điểm này năm ngoái, mọi người vẫn ở trong cung. Lúc này vì Hoàng hậu an tâm dưỡng thai nên đến nay vẫn chưa về. Không ở trong cung, ngược lại tự do, vui mừng hơn rất nhiều.

Không biết hứng thú của Lam Phi đến từ đâu, trước mấy ngày đã gọi bằng hữu cùng nhau làm vằn thắn cho đỡ chán. Sau đó không biết vì sao Hoàng hậu biết được, dứt khoát dẫn tất cả mọi người đến Thục Ninh viên, có hơn hai mươi loại nhân sủi cảo tùy ý cho các nàng gói chúng.

Hành cung hòa hợp êm ấm như vậy càng khiến người đang dưỡng bệnh bên ngoài thêm thê lương.

Doanh Lan dựa vào tháp trà, trên người đắp cái chăn dày, nhìn cửa sổ suy nghĩ đến xuất thần.

Từ khi Nam Cung thị bị phế, nàng cũng bị thất sủng theo. Hoàng thượng dường như đột nhiên quên mất nàng, ngay cả Thanh Lương điện cũng không được vào. Nàng biết, đây là giận chó đánh mèo. Nội tình của nàng bị điều tra, Hoàng thượng hiềm nghi nàng là người của Nam Cung thị từ trước nên không muốn gặp nàng nữa.

Chuyện đó không sao, nàng tự nhận bản thân ti tiện, chưa từng nghĩ rằng mình có thể thịnh sủng không suy. Chẳng qua nàng không cam tâm, không cam tâm Cố Thanh Sương được đắc ý.

Nàng vĩnh viễn nhớ rõ Nam Cung thị từng nói với nàng: "Cố thị và ta đối chọi gay gắt, tỷ tỷ ngươi vì bảo vệ ta... đã bị người của Cung Chính ti tra tấn đến chết."

Khi nói những lời này, Nam Cung thị khóc tới mức không thở nổi.

"Những kẻ đó... những kẻ đó thậm chí không giữ lại cho nàng cái xác nguyên vẹn, nghe nói đã nhận được đồ tốt từ chỗ Cố thị."

Nhưng tỷ tỷ nàng, nói cho cùng chẳng qua chỉ hầu hạ bên cạnh Nam Cung thị mà thôi, có gì để gây trở ngại cho Cố thị?

Sao nữ nhân đó có thể hung ác như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi