CUNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong Dưỡng Tâm Điện, mười sáu cây đèn cầy lớn cháy bập bùng, đã cháy có hơi lâu, ánh lửa nảy lên tách tách. Vinh Thọ cầm kéo cắt bớt tim đèn, thuận tiện đổi đế nến đồng khác.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn, Hoàng đế đang ngồi xếp bằng trên sập múa bút thành văn. Gã khom người đi qua, thận trọng nói, “Chủ tử, bên ngoài đã đến giờ Tuất rồi ạ. Ngài cả một buổi chiều chưa đi đâu, tiếp tục như vậy có thể hại thân, vẫn nên truyền lệnh đi ạ!”

Hoàng đế chẳng nói chẳng rằng, cây bút lông sói chấm chấm lên nghiên mực đỏ, vẫn bận rộn phê duyệt tấu chương như cũ. Vinh Thọ không biết làm sao, đành phải ôm phất trần lui sang một bên.

Nhắc tới đương kim hoàng đế, thật sự là một hoàng đế cần mẫn tận tụy. Truyền thừa lý tưởng của Thái Thượng Hoàng, một lòng một dạ muốn làm ra chính tích. Sự thật cũng chứng minh con mắt của Thái Thượng Hoàng tinh tường, chọn người vừa trầm ổn lại tin cậy. Con trai của lão hoàng gia, đối với việc chính trị có sự bén nhạy trời sinh. Đương kim Thánh thượng không gì có thể làm chùn bước, quốc khố so với thời Thừa Đức càng thêm tràn đầy.

Quốc vận hưng thịnh cùng gia chủ cố gắng không phân khai, qua các triều đại đổi thay hoàng tử Đại Anh có thể là những hậu duệ quý tộc được rèn dũa nhất. Từ thời họ Vũ Văn làm Vương vùng Nam Uyển đã lập lên quy củ, các hoàng tử sáu tuổi bắt đầu học vỡ lòng, mười hai tuổi bắt đầu đi theo đại thần của Quân Cơ Xử học xử lý chính vụ. Có khi phải rời nhà, sống màn trời chiếu đất chẳng khác gì chúng bình dân bách tính. Hoàng đế từ nhỏ đã hiếu thắng, cho nên không có thói quen xa hoa. Về sau hắn càng thêm cần mẫn, có khi bận rộn không biết ngày đêm. Nói mỗi chuyện dưỡng thân, khả năng còn thua xa các lão đại thần kia. Như thể cuộc đời của hắn ngoài chính vụ ra, không còn những trò tiêu khiển khác nữa.

Chủ tử đã chẳng màng, làm nô tài lại càng đau lòng chủ tử. Vinh Thọ vẫy thái giám hầu thiện đến, đón lấy khay hoa lê kính dâng lên, “Vạn Tuế Gia, tốt xấu gì cũng nên uống một chút sữa lót dạ chứ ạ. Lần trước Lão Tổ Tông còn nói ngài nên bảo trọng thân thể, ngài như vậy, một lát nếu để Lão Tổ Tông biết được sẽ lo lắng đấy ạ.”

Hoàng đế vẫn không ngừng tay, ừm một tiếng, nói, “Chuyện của trẫm, đừng truyền đến trước mặt Thái hoàng thái hậu.”

Vinh Thọ vội nói, “Không phải đặc biệt truyền lời, chính là chủ tử phái nô tài qua Từ Ninh cung rồi quay về, Lão Tổ Tông có hỏi tới, nô tài không nên đáp cho có lệ. Nếu dám nói dối, Lão Tổ Tông còn nói nô tài múa hoa thương (lừa bịp), sẽ thưởng nô tài Bì trảo ly mất.”

Thái giám sợ đánh, Bì trảo ly chính là đeo găng tay bằng da trâu mà vả miệng. Vừa đánh không phát ra tiếng, lại đau đến thấu tim, giống như bị nện thẳng vào mặt vậy. Gã len lén dò xét, thấy Hoàng đế không có ý định dừng lại, bèn nói, “Chủ tử, nên uống nhân lúc sữa còn nóng, để nguội sẽ có vị dê tanh. Nô tài nghe nói Thọ thiện phòng dâng đến Từ Ninh Cung đều là sữa người, Lão Tổ Tông nói sữa người là bổ nhất, nô tài thiết nghĩ, lần tới cũng tìm một nhũ mẫu nặn ra vài bát đến, chủ tử thử xem có công hiệu không?”

Hoàng đế nhíu nhíu mày, “Da mông ngươi ngứa à? Trẫm cũng không phải con nít, bớt đem những thứ đó đến làm ta buồn nôn đi.”

Vinh Thọ ngượng ngùng, “Nô tài không phải là thấy chủ tử lao lực sao! Ngự thiện phòng thay đổi đủ loại đồ ăn bổ dưỡng đến, chủ tử ăn vài gắp là buông đũa, nô tài sợ chủ tử cứ tiếp tục như vậy thân mình không chịu được.”

Vinh Thọ vốn đi ra từ trong cung của Tuệ Hiền Hoàng quý phi, đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng đế từ lúc vẫn còn làm a ca. Hậu cung Đại Anh ngoại trừ hoàng hậu ra, những quý chủ nhân, tiểu chủ nhân khác không được tự mình nuôi con trai ruột. (quý chủ nhân: quý phi; tiểu chủ nhân: chỉ các phi tần khác)

Hoàng đế cũng từng giống như chúng hoàng tử, được đưa đến nuôi trong cung người khác, không được gần gũi với ngạch niết thân sinh của mình. Hắn cũng là người của cố Hoàng quý phi, hoàng đế niệm tình mẫu thân, xem trọng gã hơn chút, vừa đăng cơ liền ban cho chức Đại tổng quản đồng thời hồng đính tử (ngọc chóp mũ màu đỏ). Chủ tử đã ưu ái, làm nô tài càng phải tận tận tụy tụy hồi báo. Gã chính là một con chó trung thành của Vạn Tuế Gia, bản tính của chó là giỏi nhớ nhà nhất, đến chết cũng nâng Vạn Tuế Gia trên đỉnh đầu.

Gã cẩn thận quan sát cử động của Hoàng đế, thấy hắn đã gác bút, lập tức bưng chén trà có nắp in hoa hải đường trình lên, nịnh nọt nói, “Sữa này bên trong có thêm phô mai, bên trên có rắc hạnh nhân, là chủ tử xưa nay thích nhất. Tạm thời uống vài ngụm lót dạ, nô tài sẽ kêu người dọn bữa, bưng lên mấy món tinh tế, chủ tử lại ăn thêm chút cơm. Trong cung mới đến hai đầu bếp phương bắc, làm bánh ngô rất ngon, chi bằng bưng lên thêm bát cháo, bánh ngô và cà tím xào chim gáy?”

Hoàng đế nghe vậy không kiên nhẫn, “Tuổi còn chưa lớn, mà ngày càng lải nhải dài dòng. Ngươi là mụ già sao? Không nên lảm nhảm nhiều như vậy!”

Thế mới nói Dưỡng Tâm điện này lạnh tanh đó thôi! Hoàng đế không nói nhiều, cũng không thích người giỏi khua môi múa mép. Vinh Thọ tự vả vào mặt mình, “Nô tài lắm miệng, nô tài chỉ là muốn khiến cho chủ tử ăn ngon.”

Hoàng đế liếc xéo gã, gã ngậm miệng, vội rụt cổ đi truyền lời.

Trên tay đang cầm chén, trong lòng lại không bỏ xuống được. Hoàng đế xoay người xem tấu chương trên bàn, đang đọc đến chỗ Đại học sĩ của Văn Hoa điện tiến cử quan viên, bất thình lình, một tiếng “Thiên hạ thái bình” truyền đến, thanh âm vừa cao lại run run, còn mang theo một nỗi hãi hùng thê lương khó tả, quả thật cũng khiến lòng hắn phát lạnh.

Hắn sực nhớ, là cô cung nữ hết đụng rồi đạp hắn. Khoa trương lớn thế kia, cư nhiên xứng làm Quản Đới. Kiểu người thần tăng quỷ ác, chuyện tốt không làm, cứ luôn chọc người khó chịu. Hắn nhíu mày chống khuỷu tay, dửng dưng cúi đầu uống, vào được vài ngụm lại nghe thấy cái giọng âm dương quái khí kia, lần này thật sự uống không nổi nữa, thuận tay đặt chén sữa lên chiếc bàn nhỏ mạ vàng.

Vinh Thọ dẫn người bưng bàn thấp đặt lên trường kỷ dưới cửa sổ phía nam, lại vòng qua đây khom người nói, “Mời chủ tử di giá ạ! Nô tài biết chủ tử hai ngày nay khẩu vị không tốt, nên đặc biệt phân phó hạ nhân chọn mấy món thanh đạm.”

Hoàng đế nghe giọng nói kia càng lúc càng xa, thế mới xuống đất chuyển đến dưới cửa sổ. Trên cửa sổ dán lụa dệt từ tơ sống, nhìn ra ngoài không rõ. Hắn đẩy khung cửa hé ra, bên ngoài cảnh đêm thâm trầm. Trời lạnh, tựa như trên lò sưởi bị thủng vài lỗ vậy, hàn ý lũ lượt len lỏi vào.

Vinh Thọ đứng hầu một bên, không đoán ra hắn muốn làm gì, chỉ nghe hắn hỏi, “Nha đầu kia vào cung mấy năm?”

Gã lập tức khom người, “Chủ tử là hỏi nha đầu đang đề linh bên ngoài ạ? Cô ta tiến cung năm mười ba tuổi, đến tháng mười sang năm là đầy tám năm, nên đến lúc thả ra ngoài thành thân rồi ạ.”

Hoàng đế khép cửa sổ lại, cầm đũa chọn vài gắp rau xanh. Vinh Thọ quả nhiên sai ngự thiện phòng làm bánh ngô, trên chiếc khay phỉ thúy làm thành hình lá sen lớn còn bày một đĩa dưa muối, hắn nếm thử một miếng, rất có chút mùi vị của năm đó. Lúc đó Hoàng phụ phế thái tử, hắn là người được kỳ vọng nhiều nhất trong đám huynh đệ, từng được phái đến Thiểm Bắc đôn đốc thuế ruộng. Cái nơi địa phương cát vàng đầy trời kia, chỗ ở thì trong hầm*, thức ăn thì là bánh nướng áp chảo với rau dưa muối. Hiện tại đối lập rất lớn với khi đó, nhưng bên cạnh cẩm y ngọc thực, thỉnh thoảng cũng có thể nhớ tới tình cảnh lúc đó, có một phen tư vị thuần hậu mộc mạc khác biệt.

* nhà hầm (khu vực cao nguyên Hoàng Thổ ở Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm)



Hắn ăn vài gắp dưa muối, húp chút cháo, cũng thấy lưng lửng dạ. Đặt đũa xuống đứng dậy rửa tay súc miệng, nhớ tới chuyện săn bắn mùa thu, hỏi xa giá đã chuẩn bị đến đâu rồi. Vinh Thọ cười vui vẻ đáp, “Bên Phụng Thần viện đã dâng lên Nội Vụ phủ, nói Lỗ Bộ đã sớm chuẩn bị xong đoàn nghi thức, chờ đến đầu tháng chín là có thể xuất phát. Nô tài đã soạn xong danh sách thái giám cung nữ tùy tùng, một lát sẽ đưa đến Chung Túy Cung thỉnh chủ tử nương nương xem qua. Nương nương mà gật đầu, là mọi chuyện đã sẵn sàng rồi ạ.”

Hoàng đế ăn xong muốn tiêu thực, thong thả dạo bước trong phòng, liếc một tiểu thái giám đứng hầu ở góc tường, “Lộ Tử, ngươi xem lần này ai có thể vượt lên đứng đầu?”

Lộ Tử kia là thái giám ghi chép, rất nhanh nhẹn cơ trí, trong bãi săn Mộc Lan, đám con em thế gia giục ngựa vung roi, có vài trạng nguyên đứng đầu bảng được gã dự đoán chính xác vài lần. Hoàng đế lấy gã giải khuây, khoanh tay nói, “Đoán nhanh chút, đoán được chiếu theo lệ thường có thưởng.”

Lộ Tử mặt mày hớn hở, khom người nói, “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, theo như kiến giải vụng về của nô tài, lần này là Phu quận vương, tiểu Túc thân vương, còn có Tam bối lặc, Lục bối lặc của nhà lão Trang thân vương, đều có triển vọng ạ. Và cả Kính thân vương, nô tài thấy ngài ấy trẻ trung khí mãnh, lúc đấu vật cả người không dùng hết sức lực. Lần trước luyện cùng vài thị vệ, cả một nhóm mới quật ngã được ngài ấy. Xem điệu bộ này, một người nhất định sẽ vật chết một con cọp.”

Hoàng đế gật gật đầu, cũng không nói gì. Vinh Thọ sợ nhắc tới Kính thân vương sẽ chọc hắn mất vui, dù sao đó là cháu bên nhà mẹ đẻ của Thái hậu ở Sướng Xuân Viên (con cháu tiền triều), có ngầm bới móc cũng không động được đến tượng Tôn đại Phật. Hoàng đế ngoài miệng không nói, trong tối cũng không ưa mấy. Gã vội ngắt lời, “Nô tài cũng tới góp vui một phần, kỳ thật quốc cữu gia của chúng ta cũng không tệ, lần trước thấy ngài ấy cưỡi ngựa, động tác dứt khoát lưu loát. Cũng rất có triển vọng ạ.”

Hoàng đế nhớ tới tài kỵ xạ của Ân Hựu liền thở dài, cái tên quốc cữu gia này làm gì cũng nửa vời, chỉ giỏi mạnh miệng, làm việc không đồng đều. Con cháu người Kỳ (chỉ người Mãn), cưỡi ngựa bắn tên trúng hồng tâm không nói, ít nhất không bắn trượt bia. Nhưng đợi hắn thi đấu xong một vòng, đi thăm dò, thế mà đến cả một mũi tên cũng không có. Khiến người ta hoài nghi trên cung hắn rốt cuộc có được lắp tên hay không, phải chăng chỉ kéo kéo dây cung làm dáng thôi.

“Nếu nô tài nói, đó là Vạn Tuế Gia chưa ra tay, bằng không ai có thể vượt qua được gia của chúng ta chứ? Chủ tử, nô tài cả gan đòi thưởng trước, nếu lần này nô tài đoán không sai, nô tài muốn bát máu hươu uống một chút được không ạ?” Lộ Tử cười hắc hắc, “Nghe nói máu hươu đại bổ, nô tài còn chưa được hưởng qua mùi vị…”

Hoàng đế xoay người lại nhìn gã, “Thái giám không thể uống máu hươu, uống vào sẽ bị kích chết, ngươi chán sống à?

Vinh Thọ nín cười mắng gã, “Máu hươu bổ nam nhân, ngươi cũng đâu phải nam nhân, uống làm chi? Thằng quỷ này suốt ngày mơ tưởng thứ gì đâu không, hôm nào ta dẫn ngươi đến Hoàng Hóa Môn lượn một vòng, kêu sư phụ bên đó tịnh thân lại cho ngươi lần nữa, ngươi tám phần sẽ yên tĩnh thôi.”

Đang nói đùa, ngoài noãn các vang lên tiếng bước chân, Vinh Thọ đến sát rèm nhìn xem, trở lại thông bẩm, “Chủ tử, hôm nay là hai mươi lăm, Kính Sự Phòng đưa thẻ bài đến.”

Hoàng đế nghe thấy vậy xoay người ngồi lại trên trường kỷ, thái giám ngoài cửa vén rèm lên, Mã Lục Nhi của Kính Sự Phòng nâng một cái khay bạc lớn tiến vào, lê gối đến trước mặt Hoàng đế, cung kính trình lên trên, “Cung thỉnh Vạn Tuế Gia ngự lãm.”

Trên khay bạc sắp từng dãy thẻ bài xanh chỉnh tề, Hoàng đế nâng trán xem, đang còn cân nhắc nhớ lại lần trước lâm hạnh ai. Ấn theo thứ tự nên đến Hòa quý nhân, hắn vươn tay ra lật, vừa chạm tới viền thẻ bài, bên ngoài chỉ cách một bức tường của Nguyệt Hoa Môn liền vang lên tiếng chuông. Hắn khựng lại, hóa ra cung nữ kia trước đi một vòng ngoài Càn Thanh Môn, bây giờ mới quay lại bên trong đi đến đây.

Vinh Thọ thấy sắc mặt Hoàng đế khó chịu, liễm thần nói, “Chủ tử đừng bực, nô tài lập tức đuổi nha đầu kia đi.”

Gã vừa nói xong, trong con hẻm, tiếng “Thiên hạ thái bình” run run vang lên. Vinh Thọ thấy mặt Hoàng đế tái xanh rồi, không dám nói nữa, đang muốn lui ra ngoài xử lý, đã thấy Hoàng đế khẽ nâng tay lên, lạnh lẽo nói, “Mặc nàng đi.”

Cũng phải, phạt nàng đề linh là ngự khẩu đích thân chỉ, lúc này tự dưng thu lại rất giống trò con nít. Hoàng đế chỉ đành làm như không nghe thấy, buông mí mắt đem chiếc thẻ bài xanh lục lật úp lại.

Mã Lục Nhi lại nâng cao khay bạc lui ra ngoài, truyền thánh ý đến cho thái giám cõng phi, còn mình băng qua Đông vũ phòng* đi ra Tuân Nghĩa Môn.

* Vũ phòng: nhà nhỏ đối diện hai bên với nhà chính.

Tuân Nghĩa Môn cùng Nguyệt Hoa Môn là cửa lớn đối diện với cửa nhỏ, là một đường thông thẳng. Hắn vừa ra tới liền bắt gặp Tố Dĩ, nương theo ánh đèn lồng trên Yêu Tử Môn, cô nương kia sắc mặt tái xanh, đôi con ngươi u u lóe lên ánh sáng lục. Bất thình lình nhìn sang, dọa người sợ đứng tim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi