CUNG LƯỢC

Khí trời không tốt, người cũng trở nên uể oải. Hoàng hậu ngồi trên giường ấm ở phía nam đọc sách, ánh sáng yếu, muốn thấy rõ chữ trong sách thì phải kề sát vào song cửa sổ, đọc lâu khó tránh khỏi mỏi mắt. Gập sách lại, định xuống giường đến xem mấy cung nữ thắt gút dây. Lúc còn con gái ở khoản này Hoàng hậu rất khéo tay, từ giai đoạn đầu chọn sợi tơ, thắt kết đồng tâm, thắt dơi, tết ‘quanh năm có cá’, thắt cái gì là như thế ấy. Đám cung nữ ở đằng đó tay lồng đầy châu tuyến cố định trên khung, nàng thì chắp tay sau lưng ở bên cạnh nhìn.

Trong Trường Xuân Cung vắng lặng dị thường, buổi sáng một nhóm phi tần đã đến thỉnh an xong, lúc này tẩm cung giống như một tô canh thịt đông, nặng trình trịch, khiến cho người ta không muốn giương tay nhấc chân. Hoàng hậu không con, không có chỗ giết thời gian, bình thường theo Lão tổ tông đánh mạt chược nghe hí chầu chay, nhàn hạ thì làm gì đây? Ngoại trừ quản lý cung vụ ra thì đùa giỡn vài trò vặt, nuôi hoa trồng cỏ, uổng hoài năm tháng.

Tiểu nha đầu thấy nàng ở bên cạnh bèn cố ý khoe khoang, mười ngón tay thoăn thoắt như con thoi xuyên giữa đám chỉ tơ căng chặt, phần thuần thục kia như thể không cần dùng mắt nhìn vậy. Hoàng hậu mở hai tay mình ra xem kỹ, bàn tay hay mu bàn tay đều được bảo dưỡng trắng trắng mềm mềm, đeo bộ giáp tráng men cẩn tơ, khí phái biết bao, kim tôn ngọc quý nhường nào. Nhưng ngón tay đã dần vụng về, không làm nên thứ gì được nữa.

Nàng thở dài, xoay người, nhìn thấy đại nha đầu Tinh Âm dẫn một thái giám mập đi vào, đến trước mặt quét tay áo cúi chào, “Nô tài thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu liếc nhìn, “Nhị tổng quản bình thân đi! Hôm nay cớ gì đến chỗ ta thế này? Là hoàng thượng có chỉ ư?”

Trường Mãn Thọ chắp tay áo mặt mày tươi cười nói, “Xem nương nương nói kìa, nô tài tới thỉnh an nương nương là bổn phận nên làm, sao cứ phải nói đến lý do ạ!” Thấy hoàng hậu đi vào noãn các (buồng trong), lão hí hửng theo sau, rụt cổ khom lưng cười nói, “Thật tình mà nói, xác thực cũng có chút chuyện. Lần này không phải tới truyền khẩu dụ của Vạn Tuế Gia, là tới xin ý chỉ của hoàng hậu nương nương đó ạ.”

Hoàng hậu chỉ chỉ vào chiếc ghế con bảo ngồi, “Ta biết ngay ông không có chuyện thì đời nào đến điện Tam Bảo, nói đi, muốn xin chỉ gì?”

Nói thế là cấp cho mặt mũi rồi đây! Trường Mãn Thọ đùn đẩy một phen mới tạ ơn ngồi xuống, thân mập ngồi trên chiếc ghế con trông khó xem cực kỳ, bèn đổi nửa bên mông cọ cọ trên mặt ghế, khom lưng nói, “Là chuyện thế này, hầu hạ bên cạnh Vạn Tuế Gia có hai nha đã đầu đến tuổi thả ra, bấy giờ chức vụ bỏ trống, Phủ nội vụ đang cân nhắc chọn người thế vào!”

Hoàng hậu gật gật đầu, “Vậy được, đã quyết định chọn ai chưa?”

Trường Mãn Thọ liếm liếm môi, “Trước mắt có hai người, một người trong đó chủ tử biết, chính là Tố Dĩ lần trước đi lo tang sự đó ạ.”

“Ta vốn định hôm nay đến Càn Thanh cung thay nàng ta cầu chút nhân tình đây, hiện tại xem ra, nàng ta đã được miễn phạt rồi đúng không?” Hoàng hậu cúi hạ mí mắt, dường như cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trường Mãn Thọ ầy một tiếng, “Vạn tuế gia lên tiếng, đã miễn rồi ạ.” Dò xét sắc mặt hoàng hậu, đoạn bổ sung một câu, “Nô tài có biết được ngọn nguồn bên trong, đầu tiên là giọng nha đầu kia khó nghe, Vạn Tuế Gia cực kỳ chán ghét. Sau đó muốn uống nước đậu xanh, mà nha đầu kia vừa vặn biết cách làm. Sáng nay Vạn Tuế Gia dùng cơm ăn cũng ngon miệng, long nhan vui vẻ mới ban thưởng, bèn cho miễn phạt ạ.”

Hoàng hậu cười cười, “Có chuyện như vậy sao? Vậy tối hôm qua thì sao? Ta nghe nói hơn nửa đêm ra khỏi Dưỡng Tâm điện đón người, khiến cho cả người bị ướt, đây cũng là đề xướng ra sao?”

Trường Mãn Thọ sững người, hóa ra hoàng hậu đã sớm nhận được tin, lúc này xem ra đâm lao phải theo lao thôi. Lão cười giả lả, “Con chó nào sủa bậy bạ đó ạ! Đêm qua Vạn Tuế Gia sực nhớ muốn đến phòng Quân Cơ Xử, vừa ra khỏi cửa bên phải đúng lúc gặp Tố Dĩ té ngã. Hoàng thượng thiện tâm, thấy nàng ta thật sự đáng thương bèn sai người đưa nàng ta trở về Dưỡng Tâm điện, tiền căn hậu quả nô tài chứng kiến từ đầu tới đuôi, hoàn toàn không giống như nương nương nghe nói đâu ạ.”

Lão nói tới nói lui, hoàng hậu vẫn không tin. Liếc lão một cái nói, “Đã thị tẩm chưa?”

Câu này hỏi thật thẳng thắn a! Trường Mãn Thọ như một bức tượng gỗ ngâm nước, trố mắt lắc đầu, “Không có chuyện đó đâu ạ, nha đầu hầu trà Na Trinh kia cùng Tố Dĩ là người quen cũ, nói nha đầu kia mệt mỏi cực kỳ, gục trên cối xay ngủ một đêm, nào có cơ hội thị tẩm chứ ạ! Lại nói tính tình hoàng thượng nương nương còn không biết ư, lúc ấy cũng không vội vàng cho qua. Đừng nói một đứa nha đầu, lần trước mới chọn vào cung mấy vị quý nhân tiểu chủ thẻ bài còn chưa lật hết đâu, làm gì đến phiên nàng ta được ạ!”

Hoàng hậu không nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Ta trái lại không phải là so đo cái khác, hậu cung thêm nữ nhân vốn là điều thiên kinh địa nghĩa. Ta cũng không gạt ông, tiểu Công gia hôm qua có tới, nghe chừng là nhìn trúng nha đầu kia. Chỉ cần không phải là người hoàng thượng thích, chờ đến lúc xin cưới, mọi người đều vui vẻ đúng không?”

Trường Mãn Thọ sớm đã biết tâm tư của tiểu Công gia, vâng dạ đáp lời, “Hoàng hậu nương nương nói phải ạ, dù sao Tố Dĩ cũng còn một năm nữa, tiểu Công gia nhìn trúng, gặp lúc Vạn Tuế Gia vui vẻ xin thưởng, chuyện này thế là thành.” Ngoài miệng nói thế, trong lòng lại hoàn toàn không phải vậy. Tiểu Công gia cái gì chứ, trước tăng cường Vạn Tuế Gia cái đã!

Hoàng hậu gảy tràng hạt trên cổ tay, lại hỏi, “Ông vừa mới nói hai người, người nữa là ai?”

Trường Mãn Thọ nghiêng người về trước nghiêm mặt nói, “Nô tài tới là muốn nói với nương nương chuyện này, một người khác là được chọn lựa từ Tẩm cục. Nô tài ban đầu không biết, sau lại tán gẫu với bọn quản sự nơi đó mới nghe ngóng được, thì ra vị kia là biểu muội của Mật quý phi. Nô tài đoán là quý chủ nhân mua chuộc Vinh Thọ, cố ý đưa người đến trước mặt Vạn Tuế Gia.” Vừa nói vừa cười nịnh nọt, “Nương nương cũng biết đấy, nô tài đối với nương nương một lòng trung thành, vừa hay tin là lập tức chạy tới báo cho ngài biết. Những mong hoàng hậu nương nương ngàn lần cẩn thận, trước mắt danh tiếng của Quý chủ nhân đang nổi, nếu vị biểu muội kia cùng một giuộc với Quý chủ nhân, đến lúc đó hai tỷ muội liên thủ, bên cạnh nương nương lại không có một người đáng tin, chẳng phải là bị thiệt thòi sao?”

Hoàng hậu nghe thấy thế vẻ mặt ảm đạm xuống, nói đến Mật quý phi thật khiến người ta đau đầu. Trong những phi tần của hậu cung, luôn luôn có vài con gà chọi như này. Trước kia mình suy nghĩ quá đơn giản, lúc ở nhà a mã cũng dạy nàng làm mẫu nghi thiên hạ lòng phải mang độ lượng, ngươi kính người một thước, người kính ngươi một trượng. Quả thật sai rồi, trên đời này căn bản không có nữ nhân hầu chung một chồng còn có thể làm bạn. Giống như Mật quý phi Hạ thị kia vậy, ban đầu nàng rất quý thị ta, lúc còn ở trong phủ Lễ thân vương đã từng để cho thị ta cùng giải quyết việc nhà. Thế nhưng lòng người không đáy, kể từ khi hoàng đế lên ngôi bắt đầu sắc phong lục cung, Mật quý phi dần dần có ý tứ ganh đua so sánh, lúc nào cũng hiếu thắng chỉ sợ mình bị thua thiệt. Sau đó từ tri kỷ biến thành đối đầu, đến bây giờ thị đã sinh được a ca, còn mình thì không có lấy một mụn con, y thị đắc ý, mình ghen tỵ, hai bên ngày một bất hòa.

Nàng thở dài, bản thân vốn là người hòa khí, trước nay không muốn dính vào dòng nước đục. Nhưng thân tại hoàn cảnh này, hậu cung nó vốn là một cái chảo nhuộm khổng lồ được dựng lên bởi vàng ngọc, muốn khư khư giữ mình căn bản là không thể. Hơn nữa nàng khó có con nối dõi, Mật quý phi bên kia lại thêm một trợ thủ, tuy nàng là chánh cung, cứ cái đà này e là vị trí cũng ngồi không yên rồi.

Nàng nhìn Trường Mãn Thọ, “Theo ý tứ của ông, lúc này ta nên làm gì mới phải?”

Trường Mãn Thọ nhếch miệng cười nói, “Không phải nương nương vừa nói, tiểu Công gia nhìn trúng Tố Dĩ sao? Nếu tương lai chuyện có thể thành, Tố Dĩ chính là người của mình, người của mình trợ giúp một tay, muốn trung thành bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nương nương nói có phải không?”

Hoàng hậu ngưng mày trầm ngâm, “Ý ông là mua chuộc Tố Dĩ về bên ta? Để nàng ta ngó chừng em gái của Mật quý phi?”

Trường Mãn Thọ nói, “Nương nương ngài tính thử xem, nữ quan hầu hạ Ngự tiền tổng cộng chỉ có ba vị, Na Trinh là một người khôn khéo, nàng ta cũng không đứng bên phe kia, chỉ chăm chăm giữ mình. Tư trướng mới đến là do Mật quý phi tiến cử, chắc chắn là đứng bên phe Mật quý phi rồi. Khoan hãy nói có lọt vào mắt Vạn tuế gia hay không, ít nhất cũng là tai mắt Mật quý phi cài vào. Bọn họ liên minh công thủ, để lại mình ngài làm sao lo liệu được? Ngài cứ thế nhìn hai chị em họ người trên kẻ dưới chiếm lấy tiên cơ sao? Ngài cùng hoàng thượng là vợ chồng từ thuở thiếu thời, tình nghĩa dĩ nhiên sâu đậm nhất, nhưng nói cho cùng vẫn không chống đỡ nổi mấy con tằm ăn rỗi từng bước xâm chiếm, nước chảy thì đá mòn mà. Nô tài thì không cần phải nói rồi, một lòng phục vụ ngài là không thể nghi ngờ đấy. Ngặt nỗi nô tài hầu hạ trong Càn Thanh cung, cũng không phải là kẻ gần kề bên Vạn tuế gia, có sức mà không có chỗ sử dụng. Thế cho nên mới cần đến Tố Dĩ. Cô ta tính tình thành thật, ở Thượng Nghi Cục ngây người bảy năm, chưa từng có móc nối liên quan đến người nào. Đây có khác nào là một tờ giấy trắng đặt trước mặt ngài rồi, nương nương muốn vẽ hoa hay viết chữ gì lên đó, còn không tùy vào ngài sao….!”

Lão lưu loát nói một tràng, mục đích rất rõ ràng, muốn lôi kéo Tố Dĩ quy về dưới tay hoàng hậu. Lão còn muốn nương nhờ nha đầu kia mà bay lên nữa kìa, Mật quý phi mặc dù sinh được a ca, danh phận vẫn đóng đinh tại chỗ. Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, không phạm lỗi nào, thì ai cũng không lung lay được dù chỉ một tí ti. Chỉ cần có hoàng hậu chống lưng, Tố Dĩ có thể sẽ một bước lên mây. Trường Mãn Thọ tắc lưỡi cảm thán, thật lắm đường thông lên trời nha! Dựa dẫm vào hoàng hậu, mình lại dùng thêm chút thủ đoạn nhỏ nữa, hê hê, cuộc sống mai sau có thể gọi là tuyệt vời rồi!

Hoàng hậu còn đang phân vân, quay mặt nhìn đại nha hoàn bên cạnh, “Tinh Âm, ngươi thấy sao?”

Tinh Âm là chưởng sự của Trường Xuân Cung, là nha hoàn hồi môn của hoàng hậu, vì chủ nhân, ngay cả mạng sống cũng dám lấy ra. Nàng nhìn thẳng vào Trường Mãn Thọ, hai mắt không hề chớp, “Công công, ta hỏi ngài một chuyện này.”

Trường Mãn Thọ gật đầu, “Cô cô xin cứ nói.”

“Nha đầu tên Tố Dĩ kia làm cách nào đến được Ngự tiền? Là ai điều đến?” Tinh Âm dò xét, “Là phủ nội vụ sắp xếp, hay là đích thân Vạn tuế gia bổ nhiệm?”

Trường Mãn Thọ trước khi đến đã nghĩ sẵn đối sách, lập tức đáp, “Nói đến chuyện này lại có chút phức tạp, cũng không phải phủ nội vụ sắp xếp, mà là Vinh Thọ dựa vào một câu khen của Vạn Tuế Gia rồi tự chủ trương quyết định.”

Tinh Âm cười cười, “Lần trước nương nương tuyên nàng ta đến trước mặt, ta liếc mắt nhìn một cái, quả thật là rất quen mắt. Lẽ nào công công không nhận ra nàng ta trông giống một người?”

Thật là một nha đầu lợi hại! Trường Mãn Thọ bị nàng ta hỏi đến á khẩu, nắm chặt quả đấm suy nghĩ một chút mới nhìn hoàng hậu nói, “Việc đó thì nô tài cũng đã nhìn ra rồi, nô tài cả gan phỏng đoán, Vạn Tuế Gia chính là thấy nàng ta chướng mắt mới phạt đề linh. Chẳng qua nha đầu kia có chút thú vị, không giống với những cung nữ như người gỗ khác. Theo cách nói của Vinh đại tổng quản, điều nàng ta đến ngự tiền, là để làm cái bao cát xả giận.” Lão cười hắc hắc, “Thật ra thế ngược lại mà tốt, lòng của nương nương hướng tới hoàng thượng nhiều như thế, hoàng thượng đối với nàng ta sao có thể bằng được với ngài. Cho dù có chút ý nghĩ cũng phải cân nhắc tính toán, dù sao Thái hoàng thái hậu và Thái thượng hoàng còn đó, muốn nắn bóp đến gương mặt kia, bên kia cũng không thể ưng thuận được.”

Hoàng hậu tựa người trên bàn có chút thất thần, tình cảm giữa nàng và hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu, ngay cả chính nàng cũng không nói rõ được. Lúc hắn vẫn còn là thân vương, trong cung tuyển tú chỉ hôn cho thế tông, nàng cứ thế mơ hồ trở thành đích phúc tấn của hắn. Sau khi cưới nàng đối đãi với hắn cũng tốt, tuy nhiên không cách nào bước vào được thế giới của hắn. Hắn đối với ai cũng không quá mức nhiệt tình, có thể là do tính cách mà ra, lúc làm hoàng tử đã có biệt hiệu Bá Vương, nghiêm khắc đến ‘lục thân không nhận’ (không nhận họ hàng). Cho dù là người bên gối cũng thường mang theo đề phòng, chưa từng hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai. Cộng thêm trên phương diện phòng the hắn yêu cầu có hạn, loại thói quen này vẫn giữ mãi đến tận bây giờ. Từ lúc còn là hoàng tử nạp trắc phúc tấn, thông phòng ít nhất mười mấy người, kết quả mười ba năm trôi qua chỉ sinh được bốn nam hai nữ. Có thể thấy được hắn giỏi gánh vác giang sơn, nhưng ở phương diện tình cảm nam nữ lại thật sự thiếu sót.

Nữ nhân ấy à, rất xem trọng da mặt. Nói huỵch toẹt ra, là quan hệ vợ chồng hơn phân nửa phải dựa vào loại chuyện đó để duy trì, nhạt nhẽo ở phương diện ấy, tình cảm cũng sẽ ngày một cách xa. Hai năm qua, mồng một mười lăm là hoàng đế theo thường lệ tới cung nàng, nhưng số lần “hành sự”… thật xấu hổ, nói ra sợ người ta chê cười, trong mười lần không có lấy một lần. Chuyện này khiến cho nàng phải nói cách nào đây? Đánh gãy răng chảy máu cũng phải nuốt vào, khổ như nuốt hoàng liên, trên mặt cũng phải đeo vào cái thể diện tôn quý. Tốt xấu gì nàng cũng là chủ lục cung, thức thời tìm người so chiêu một chút, cũng biểu lộ là nàng yêu thương hoàng đế, vì hắn mà nổi máu ghen tuông.

Nàng còn đang đi vào cõi thần tiên, hồi lâu mới nghe tiếng Tinh Âm gọi. Nàng hả một tiếng quay đầu, “Nói gì?”

Tinh Âm thăm dò Trường Mãn Thọ, kề sát hoàng hậu nói, “Chủ tử, lời lão nói không thể tin hoàn toàn được, có điều cũng có vài câu nói thật. Nô tỳ cảm thấy, mặc kệ Vạn Tuế Gia có nhìn trúng nha đầu kia hay không, nhưng thu về dưới cờ đối với chúng ta không có chỗ xấu. Ý chủ tử sao ạ?”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, lên tiếng gọi Nhị tổng quản. Trường Mãn Thọ nghiêm túc hẳn lên, vội vã rời khỏi chỗ cúi đầu, “Xin nghe nương nương chỉ thị.”

“Ngươi truyền ý chỉ cho Phủ nội vụ, nói ta đã cho phép. Bảo Tố Dĩ làm việc cho tốt, trở về ta sẽ ban thưởng.” Hoàng hậu nói, “Về phần em gái của Mật quý phi, trước hết cứ cho hầu hạ trong Ngự tiền, cẩn thận để mắt đến nàng ta, miễn là an phận thủ thường thì thôi, một khi có chỗ nào thất thường lập tức báo ta biết. Bắt được lỗi là đuổi khỏi cung, cho mọi người được rảnh mắt.”

Trường Mãn Thọ thưa vâng, “Còn có một việc, mùng chín thánh giá sẽ xuất phát đến Nhiệt Hà, người theo hầu hạ Vạn tuế gia cũng cần nương nương phí tâm chọn lựa đó ạ.”

Hoàng hậu cầm khăn tay chấm chấm mũi, Ân Hựu đã sớm tính toán muốn mang theo Tố Dĩ, bây giờ xem ra cũng thuận nước đẩy thuyền đi. Dù sao bất kể thế nào, không trở thành ‘thần báo bên tai’ (tai mắt) cũng có thể kiếm được một cô em dâu không tệ vậy. Ân Hựu cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi, trong phủ hai cô thiếp lại chẳng có tài cán gì, chỉ cần có chút bản lãnh, quản được tên nhóc kia cũng đã là một chuyện công đức lắm rồi.

“Nếu người của Ngự tiền đã quyết định rồi, đổi qua đổi lại cũng không tiện. Sợ hai người mới đến chưa thạo việc, bảo Na Trinh để ý nhiều chút là được.” Hoàng hậu lên tiếng, “Vả lại còn có ông đấy thôi, ông là người thận trọng, có ông theo hỗ trợ, ta cũng yên tâm.”

Trường Mãn Thọ được khen mừng rỡ như hoa loa kèn nở bung, “Chủ tử nương nương xem trọng nô tài, nô tài sợ hãi. Nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt việc, không dám cô phụ kỳ vọng của nương nương.” Nói xong cúi đầu quỳ thỉnh an, “Nương nương không còn dặn dò gì khác, nô tài xin cáo lui ạ.”

Hoàng hậu rũ mí mắt xuống đáp, “Ông đi đi!”

Trường Mãn Thọ dạ một tiếng, hí ha hí hửng lui ra khỏi Trường Xuân cung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi