CUNG NGHIỆT

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Jaeun Jum

Khuôn mặt yên bình khi ngủ của Kỳ vô cùng dịu dàng mềm mại, sờ xuống đến bụng Kỳ, Lận có cảm giác mình như là phu quân của hắn, khẽ cười thầm một cái, y quả nhiên đã trúng độc quá sâu, trúng một loại độc dược có tên tình yêu của Kỳ…

Lận vừa len lén ăn đậu hủ, vừa suy nghĩ miên man khiến y lộ ra một nụ cười như tiểu miêu vừa trộm được đồ ăn tươi ngon…

“Ta thích ngươi, ca ca… thích… rất thích…” Lận khép chặt vòng tay, nhỏ giọng mà thì thầm.

“…”

Mí mắt run run, Kỳ xác định hô hấp của Lận đã ổn định vững vàng mới dám mở mắt ra. Nghĩ đến những lời Lận vừa nói, Kỳ nắm lấy bàn tay đang đặt trên người mình… mười ngón lần lượt đan xen vào nhau…

Mặt trời vừa ló dạng đã nghe thấy tiếng Ngâm Phong hô lên đòi gặp mẫu hậu của nó, Kỳ cùng Lận đêm qua đều trằn trọc suy nghĩ, nên cũng chỉ vừa chợp mắt được một chút.

“Mau đưa hoàng tử về cung.” Lận hướng ra bên ngoài mà quát lên.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức đưa hoàng tử đi ngay.” Một cung nữ nào đó kinh hoảng đáp lại, tiểu hoàng từ vừa tỉnh giấc đã vừa khóc vừa nháo đòi đi tới nơi này, chính nàng cũng không có cách nào để ngăn tiểu hoàng tử lại được.

Kỳ nghe thấy thanh âm của Ngâm Phong, liền lập tức ngồi dậy, “Phong nhi xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, tiểu hài tử đùa nghịch một chút là chuyện bình thường.” Lận nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Kỳ, nên dù có thế nào cũng không để cho hắn miễn cưỡng đứng dậy, “Ngươi cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Không được, Ngâm Phong vẫn chỉ là một tiểu hài tử, ta phải đi xem một chút mới yên tâm.” Kỳ vừa dứt lời liền đứng dậy ngay lập tức.

Lận vội vàng cản hắn, ấn Kỳ quay về giường, “Hảo hảo nghỉ ngơi, Phong nhi đã có người trông nom rồi…”

Thế nhưng Kỳ lại không nghe theo lời khuyên của gã, “Ngươi mau đứng lên cho ta.” Khí lực của hắn căn bản vẫn không thể đánh lại với Lận.

Bất đắc dĩ thở dài, Lận hôn nhẹ lên khuôn mặt đang có chút tức giận kia, “Ta ra ngoài xem tình hình Phong nhi là được, như vậy ngươi đã có thể yên tâm rồi chứ!” Sự cố chấp của Kỳ có đôi lúc khiến người ta phải đau đầu.

“Ta phải tự mình đi thì mới yên tâm.” Kỳ kiên trì muốn tự chiếu cố Ngâm Phong, thế nhưng Lận lại không nỡ để hắn đứng dậy, hai người nói tới nói lui, cư nhiên lại bắt đầu lăn qua lăn lại trên giường, đụng chạm thân thể khiến Lận có thể cảm thấy rõ ràng sự biến hóa của thân thể gã, sáng sớm vốn đã dễ dàng hưng phấn, nếu Kỳ cứ tiếp tục giãy dụa như vậy thì thật sự là một loại dày vò ghê gớm nha! Bất tri bất giác mà hơi thở của Lận cũng bắt đầu trở nên nặng nề …

“Ngươi… buông ra.” Kỳ đẩy Lận đang nằm trên người hắn ra, vật cứng rắn kia cọ trên đùi hắn rõ ràng như thế, nội y mỏng manh của hắn có mặc cũng như không, Kỳ mơ hồ có thể cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ của vật kia. Mặt hắn nóng bừng lên, Lận cư nhiên…

Khó chịu nhất chính là Kỳ cư nhiên cũng nóng lên theo, có thể tưởng tượng, nếu cứ tiếp tục như thế này, thân thể của hắn nhất định cũng sẽ có phản ứng…

Nâng cao cặp mông tròn trịa của Kỳ lên rồi dán sát vào hạ thân của mình, Lận hôn Kỳ một cái thật sâu, gã không muốn nghe thấy Kỳ từ chối gã.

“Ưm… A a…” Kỳ khí tức không thông, nhẹ nhàng rên rỉ kiều mị, nhưng lại giống như đang châm lửa vào dục vọng của Lận. Dùng sức xé mạnh một cái, y phục đơn bạc của Kỳ đã bị rách thành nhiều mảnh nhỏ.

“A a… A” Trên người nóng quá, những cái vuốt ve của Lận vô cùng nóng bỏng, khiến cho thân thể Kỳ rất nhanh đã phản ứng lại.

Dục vọng đã đứng thẳng, hơn nữa cự vật của Lận thỉnh thoảng còn cọ xát lên thân thể hắn, cảm giác khao khát khiến Kỳ cào mạnh lên tấm lưng của Lận. Hoa hành dưới hạ thân cũng vì khó chịu mà co rút, mật dịch chậm rãi tiết ra thấm ướt đôi chân thon dài…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi