CUNG NGHIỆT

Editor: Tiểu Hắc

Beta – reader: Jaeun Jum

Mẫu hậu, Phong nhi rất nhớ mẫu hậu… nhưng mà ngay cả mẫu hậu cũng không chơi với con…” Ngâm Phong nước mắt lưng tròng mà nói, khiến cho Kỳ vừa xấu hổ vừa hoảng hốt. Nhìn về phía Lận, thấy gã chính tỏ ra như không có việc gì, Kỳ mới phát hiện ra đệ đệ của hắn mặt dày đến thế nào…

“Phong nhi ngoan, thân thể mẫu hậu con vẫn chưa hết bệnh, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều mới được, cho nên, con không nên đi quấy rầy mẫu hậu con nghe chưa?” Tề Thị Vân trấn an Ngâm Phong, thế nhưng lại liếc mắt nhìn chăm chăm vào Lận. Thấy ánh mắt đầy hàm ý này của Tề Thị Vân, Lận cũng không tức giận, ngược lại còn tươi cười hỏi, “Ghen tị sao?”

Tề Thị Vân đương nhiên không có khả năng thừa nhận, lập tức phản bác: “Nói cho cùng vẫn là đồ của ta, ta mới không thèm đi làm cái loại sự tình nhàm chán này…”

Kỳ vẫn cúi đầu yên lặng ăn cơm, Tề Thị Vân lập tức nghĩ đến mà vội vàng hướng Kỳ giải thích, “Không phải… ta, ta không phải có ý đó… không phải đang nói ngươi là đồ vật của ta… Không đúng, ngươi là của ta… Không đúng, không đúng… ta là nói ngươi không phải đồ vật… cũng không phải …” Càng giải thích, Tề Thị Vân càng vội vàng đến mức biến thành kẻ cà lăm. Hình ảnh hiếm có này khiến Lận lại phá ra cười… Đương nhiên gã cũng thông minh mà biết dừng lại trước khi Tề Thị Vân thẹn quá hóa giận.

“Ca ca, hắn không có ý đó đâu.” Lận hảo tâm nói đỡ một chút.

“Ta cũng không có nói hắn có ý đó.” Kỳ miễn cưỡng cười.

Bữa cơm này cơ bản cũng có thể coi là hòa thuận. Chờ ăn cơm xong, Tề Thị Vân lập tức lấy cớ mà điều Lận đi nơi khác, mà Lận cũng không phản đối, ngoan ngoãn đi tuần tra luyện binh.

Kỳ ngồi ở ghế, thân thể mệt mỏi tới mức không thể động đậy, nhưng không có cách nào mở miệng nhờ Tề Thị Vân giúp đỡ. Không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhìn xuống đất.

“Mặt đất hẳn là không có gì hấp dẫn ngươi đâu nhỉ… Hay là nói ngươi đang chuẩn bị ngủ ngồi ở đây?” Tề Thị Vân vươn hai tay về phía Kỳ, Kỳ do dự một hồi, cuối cùng vẫn đưa tay về phía trước, Tề Thị Vân nắm lấy tay Kỳ, thuận thế kéo Kỳ vào trong lòng, dễ dàng bế hắn lên.

“Ngươi rất gầy, ta muốn đem ngươi dưỡng thật béo!” Thanh âm tràn đầy nam tính của Tề Thị Vân nghe rất thoải mái, Kỳ không thể không thừa nhận Tề Thị Vân vốn là một nam nhân rất có mị lực.

“…” Kỳ không quá thích từ dưỡng này, chỉ có phụ nữ cùng sủng vật mới bị người ta bao dưỡng…

(Khụ, hài tử à, lời này của ngươi là không đúng rồi. Mẹ ngươi là ta đây sẽ không cần người dưỡng… – -~~

Kỳ khinh bỉ liếc mắt một cái: Ngươi cũng xem như phụ nữ sao?

Nộ ~~ Vậy để ngươi là phụ nữ tốt lắm! Dù sao hài tử cũng sinh rồi, hừ, đừng nghĩ xoay người nhé ~~

Kỳ: ///… Ta sai lầm rồi… Ngươi căn bản không phải người: -. -…)

“Như vậy thật tốt!” Tề Thị Vân đột ngột lên tiếng.

“…” Kỳ có chút ngạc nhiên ngửa đầu nhìn y.

“Ta nói, có thể ôm ngươi như vậy, thật tốt!” Tề Thị Vân nói tiếp rồi cười nhẹ một tiếng, Kỳ không biết nụ cười này có thể tính là ôn nhu được hay không, hắn chỉ biết là, tâm của hắn giống như bị người ta dùng chùy nện một cái, có chút đau đau.

Lẳng lặng nhìn sườn mặt của Tề Thị Vân, mơ hồ vẫn còn một chút bóng dáng của thiếu niên, Kỳ nhớ tới khi người này còn trẻ đã phải quỳ gối dưới chân mình, mặc dù đó là ký ức rất xa vời, thế nhưng hắn vẫn nhớ được ánh mắt sáng ngời của y, giống như ánh mắt của dã thú, vẻ mặt vừa tức giận vừa quật cường của một hài tử… Ánh mắt sáng ngời đó làm cho một người xa lạ như mình cũng phải chú ý… Không những thế, người này lại còn xuất ngôn bất kính với mình nữa… Lần đó là lần đầu hiện hai người gặp mặt nhau… mặc dù không phải tốt đẹp, nhưng mà, ánh mắt cũng vẻ mặt bất tuân của hắn đến giờ mình vẫn không thể nào quên.

Tề Thị Vân không đưa Kỳ về phòng ngủ mà lại đưa hắn tới lương đình nghỉ ngơi, đệm bằng da thú rất mềm mại, tuyệt đối không bị lạnh, bên trong lương đình không bị ánh nắng chiếu vào, thế nhưng bên ngoài là ánh nắng tươi sáng, nhìn hoa cỏ xanh non tươi tốt, lại được tạo hình tinh tế, chăm sóc vô cùng cẩn thận… Kỳ có chút mơ màng buồn ngủ, Tề Thị Vân cũng không có ý định rời đi.

“Ngươi không đi sao?” Một lát sau, Kỳ mở miệng hỏi, có Tề Thị Vân ở chỗ này, tâm hắn thật sự có chút bất an.

“Không… ta muốn ở bên cạnh ngươi, hôm nay không có đại sự gì cả.” Tề Thị Vân ngồi trên lan can, nguyện vọng của y là không muốn có ai tới quấy rầy hắn ở chung với Kỳ, nơi này là địa phương để y tĩnh tâm mỗi ngày, hạ nhân sẽ không dám tới đây làm phiền.



Lại một trận yên lặng nữa trôi qua, Tề Thị Vân vẫn phải mở miệng trước.

“Ngươi mặc như vậy rất đẹp.”

Kỳ không cảm thấy có gì đặc biệt, lại trả lời, “Có lẽ vậy, là do Lận chuẩn bị.”

“Lần sau để ta giúp ngươi mặc y phục!” Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi những bộ y phục độc nhất vô nhị, còn chuẩn bị cả áo lông cho ngươi nữa… Kỳ thật, ta rất ghen tị với Lận, tại sao gã lại có thể thân cận với ngươi như vậy…

“…” Kỳ cúi đầu, chỉ là một kiện y phục thôi mà.

Kỳ không đáp lại, Tề Thị Vân cười khổ, “Thật sự không muốn?… Ta chỉ muốn chuẩn bị y phục cho ngươi mà thôi.”

Tề Thị Vân yên lặng nhìn Kỳ, Kỳ cảm nhận được ánh mắt của y nhưng lại vội vã cúi đầu…

Tề Thị Vân quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài, vì cái gì, vì cái gì… Tề Thị Vân nhớ tới hình ảnh Lận ở cùng phòng với Kỳ ngày hôm nay, chính mình ở bên ngoài cũng không dám đi vào, sợ hãi bản thân sẽ làm vỡ tấm kính mỏng manh mà khó khăn lắm hai người bọn họ mới làm ra được… Ta không phải Lận, không có sự ràng buộc huyết thống với ngươi như gã, ta phải làm sao mới có thể ôm ngươi vào trong ngực, Lận làm sai, ngươi còn có thể tha thứ, nhưng ta làm sai thì dù một chút cơ hội ngươi cũng không chịu cho ta…

Cảnh sắc quen thuộc có chút mơ hồ, thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống…Tề Thị Vân biết đó là nước mắt, lần trước y rơi lệ là khi Kỳ hạ sinh Ngâm Phong rồi lâm vào mê man bất tỉnh, lúc này đây, Kỳ rõ ràng đang ở bên cạnh y, thế nhưng, vì cái gì mà y còn đau lòng hơn cả lần trước…

Nguyên lai, có vài thứ, mất đi không phải là việc thống khổ nhất, mà là thứ đó ở ngay bên cạnh ngươi nhưng ngươi lại không có cách nào đạt được…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi