CUNG NGHIỆT

Editor: Ansa

Beta – reader: Băng Tiêu

Gối đầu mềm mại thật thoải mái, vừa mới đặt lưng xuống giường, Kỳ liền ôm ngay lấy đống chăn mền muốn nghỉ ngơi!

Nhưng Tề Thị Vân lại giật phăng chăn bông, kéo mở áo ngoài của Kỳ, một thân trắng õn đầy dấu vết ái dục liền hiện ra…

“Làm gì đấy? Ngươi buông ra…!” Lận từ nãy đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu, bây giờ ở đây cũng chỉ còn hắn với Tề Thị Vân! Nhìn Tề Thị Vân lại bắt đầu cởi quần áo, Kỳ bối rối la lên.

Liếc mắt nhìn Kỳ một cái, Tề Thị Vân tiếp tục động tác, ngón tay bắt đầu đâm vào bên trong Kỳ, nhẹ nhàng đè ép, chỉ chốc lát sau, một dòng chất lỏng lưu lại bên trong cũng theo đó mà chảy ra ngoài. Sau đó, y nhẹ nhàng dùng vải mềm lau sạch thứ ướt át không sạch sẽ đó…. Hóa ra Tề Thị Vân đang tẩy rửa cho hắn!?

Kỳ đỏ bừng mặt, quay đầu vào bên trong giường, xấu hổ vì bản thân nghĩ lung tung bậy bạ

“Tốt lắm, vậy là được rồi. Mặc dù không được thoải mái như tắm rửa, nhưng bây giờ, ngươi nên nghỉ ngơi trước rồi mới tắm táp sau thì tốt hơn!” Tè Thị Vân nói làm Kỳ còn đỏ mặt hơn nữa, dù sao thì quay lưng lại trong lúc người khác đang nói chuyện cũng không hợp lễ, tuy biết Tề Thị Vân đang giúp mình, nhưng Kỳ lại quên mất kẻ đầu trò “tội ác” cũng chính là y…

Nhìn Tề Thị Vân lấy khăn lau mấy ngón tay bị dơ, Kỳ nuốt nuốt nước miếng, cảm giác thật dâm mị!

“Mau ngủ đi!! Để ta gọi hạ nhân chuẩn bị nước tắm cho ngươi…”

Bóng lưng vừa rời đi thật rộng lớn, Kỳ kéo chăn nhìn theo bóng y, yên lòng nhắm mắt lại.

“Ngươi nói cái gì? …Ta không đồng ý… không được!” Thanh âm Lận lớn đến nỗi mấy thị vệ canh gác bên ngoài cũng phải kinh hãi, vị Lận Vương này từ xưa đến nay vốn luôn ôn hòa hữu lễ mà.

“Ta đã quyết định rồi!” Tề Thị Vân lo lắng nói. Y ngồi bên thư án, vẻ mặt bình tĩnh, cũng chẳng buồn để ý đến Lận đang phát hỏa.

“Ngươi dựa vào đâu mà quyết định? …Đó là ca ca của ta! Ta không đồng ý!” Lận nóng nảy giậm chân.

“Ồ? Ta cứ nghĩ ngươi sớm đã không có ca ca rồi chứ nhỉ…? Sao vậy, giờ ngươi lại coi hắn là ca ca sao?” Tề Thị Vân dừng công việc, ngửng đầu lên trào phúng.

“….Ngươi đừng có ngắt lời ta… Tề Thị Vân, ngươi rốt cục có ý tứ gì?”

“Chẳng có ý tứ gì cả, không phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Tề Thị Vân khôg hiểu nổi, chính y đã nói tới vài lần, nhưng Lận vẫn trưng cái vẻ mặt ngu ngốc không hiểu đó ra.

“Ta muốn Kỳ làm Vương hậu của ta!” Tề Thị Vân nhắc lại một lần nữa.

“Giỡn chơi hả! Ca ca làm sao có thể…”

“Tại sao lại không thể!” Tề Thị Vân ngắt lời nói: “Ngươi đã quên phụ vương các ngươi sao? Chỉ cần muốn làm, nhất định có thể!”

“Ta không đồng ý, vì sao lại phải gả cho ngươi, gả cho ta không phải tốt hơn sao?” Lận hối hận vì sao mình lại không nghĩ ra sớm hơn, giờ để cho tên Tề Thị Vân này chiếm tiện nghi lớn như vậy.

“Ngâm Phong là người thừa kế của ta, mẫu thân của nó đương nhiên phải là Vương Hậu của ta!”

“Vớn vẩn, Ngâm Phong cũng là con ta.” Lận trừng mắt nhìn Tề Thị Vân, bộ dáng có chết cũng nhất quyết không nhượng bộ: “Hơn nữa, ca ca nếu làm thê tử của ta sẽ càng thêm tự do, nếu làm Vương Hậu của ngươi, hừ, sau này còn phải gặp nhiều rắc rối, ca ca làm sao cao hứng cho nổi…”

“…”

“Chắc chắn nếu ca ca phải chọn, đương nhiên sẽ chọn ta.” Lận ỷ vào tình thương của Kỳ, tiếp tục nói. Lời vừa ra khỏi miệng, Tề Thị Vân giống như đã đoán trước được, mặt đen hơn phân nửa.

“Nói vậy cũng không chắc, các ngươi dù sao cũng là huynh đệ! Kỳ chọn ta sẽ tốt hơn chọn ngươi nhiều!” Tề Thị Vân lập tức phản kích, lần này đến phiên Lận buồn bực, đúng vậy, dù sao ca ca đối với loại quan hệ huynh đệ loạn luân này vẫn có chút không chấp nhận được.

Hai kẻ đấu võ mồm chẳng ai chịu ai, hồn nhiên quên mất rằng Kỳ căn bản không có khả năng đáp ứng yêu cầu tức cười này của bọn họ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi