CUNG NGHIỆT

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

“Mẫu thân, chúng ta đi bắt dế đi? …Mẫu thân…”

Tiếng gọi của Ngâm Phong đã kéo suy nghĩ của Kỳ về: “Phong nhi ngoan, tự chơi đi con, ta có chút không thoải mái, không thể chơi với con được, con cùng ca ca chơi đi.”

“Ô…” Không cam lòng nhưng Ngâm Phong cũng không còn cách nào khác, ai bảo mẫu thân không thoải mái đây, nhìn Y Phong kéo nó đi, Ngâm Phong cố gắng xoay người, đáng tiếc khí lực kém hơn Y Phong, kết quả vẫn bị hắn kéo ra ngoài…

“Phụ thân, bọn con đi đây.” Y Phong ở ngoài nói với một câu, rồi cùng Ngâm Phong biến mất khỏi tầm mắt Kỳ.

Đợi lũ nhỏ vừa đi, Kỳ lập tức ngồi ở thư bàn, mở giấy ra bắt đầu vẽ vẽ bản đồ. Trên một vùng hình tam giác, Tố Trữ cùng Tề Vân ở cạnh nhau, ở giữa chỉ cách một mảnh rừng rậm. Dận Tiêu quốc gần Tề Trữ, cách Tố Trữ và Tề Vân hai nước khác là Hoa Nghiệp quốc và Thanh Lân quốc. Đây đều là các nước lớn, ngoài ra, thì chỉ còn khoảng mười một tiểu quốc khác.

Mặc dù bây giờ Tố Trữ đã thuộc về Tề Vân, nhưng khi đại loạn, lòng người cũng sẽ khác nhau. Vương cung của Tề Vân được xây ở vùng rừng rậm gần biên giới hai nước, cách Dận Tiêu quốc rất xa, chỉ là Tề Trữ vốn là sa mạc, khó công khó thủ, nhưng nếu Dận Tiêu quốc có dũng khí khiêu khích, khẳng định đã có kế sách gì đó… Hơn nữa cũng không cam đoan Hoa Nghiệp cùng Thanh Vân không tham gia cuộc chiến, nếu bọn họ bỏ đá xuống giếng, hai đầu giáp công, mà Tề Vân cùng Tố Trữ phải tách ra phòng thủ, binh lực phân tán cũng rất nguy hiểm.

Kỳ càng nghĩ càng cau mày, bây giờ hẳn là phải ổn định hai nước trước, rồi còn yên ổn lòng dân, củng cố quân quyền, mà quốc sư Duẫn Phong cùng quỷ tài Bách Tể Thanh không biết đã có mưu kế gì…

Bất tri bất giác, thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn ánh sáng đỏ hoàng hôn, Kỳ xoa cổ, lâu lắm rồi không suy nghĩ nhiều như vậy… Hai tiểu quỷ kia cũng không biết chạy đâu, đương nhiên Kỳ không biết, kỳ thật Ngâm Phong sắp bị Y Phong làm điên lên rồi, mặc kệ mắng y thế nào, Y Phong vẫn cười cười nhìn hắn, thỉnh thoảng lại nói mấy câu sến súa, bộ dạng vô cùng ủy khuất nói: “Phong Phong, sao đệ lại đối với ca ca như vậy, ta thật thương tâm nha…” Vân vân… hoặc là bạo lực kéo hắn chạy loạn khắp nơi…

“Nhã nhi!” Kỳ nhẹ giọng gọi tỳ nữ đứng bên cạnh.

“Chủ tử, có gì phân phó ạ.” Thanh âm vui vẻ lập tức đáp lại ngay.

“Tề Thị… à không, Vương của ngươi cùng Lận vương gia hôm nay có đến không?” Kỳ do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.

“Nô tỳ không rõ lắm, có cần nô tỳ đi thông báo không ạ?” Biết địa vị của chủ tử rất cao, nên Nhã nhi nói đi thông báo cũng không có gì sai.

“…Này… thôi quên đi.” Cuối cùng Kỳ vẫn cự tuyệt, Tề Thị Vân có thể leo lên vương vị nhất định rất xuất sắc, hơn nữa Kỳ biết rõ đệ đệ của hắn cũng không ôn hòa như bề ngoài. Có lẽ hắn quan tâm quá rồi… mặc dù Tố Trữ không còn, nhưng con dân Tổ Trữ vẫn làm Kỳ lo lắng, dù sao cũng là hắn hại con dân Tố Trữ thành kẻ mất nước….

Mùa xuân, sắc trời mặc dù u ám, nhưng cũng không làm lu mờ không khí của sinh mệnh… Nếu như khai chiến, không biết sẽ mai táng biết bao bạch cốt… Cũng không biết có bao nhiêu gia đình thê ly tử tán…

“Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,

Sinh dân hà kế nhạc tiều tô.

Bằng quân mạc thoại phong hậu sự,

Nhất tương công thành vạn cốt khô.”

Kỳ cảm khái ngâm, mặc kệ là bên nào chiến thắng, thì người chịu khổ luôn là bá tánh… Thật hy vọng ngọn lửa chiến tranh vĩnh viễn không bao giờ bùng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi