CUNG NGHIỆT

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

“Ngươi mau xuống đi…” Kỳ đẩy đẩy cái thân hình nặng ịch kia xuống…

Hơn nữa thân thể hắn còn rất mẫn cảm, thật không chịu nổi Tề Thị Vân vừa mút vừa liếm. Một trận run rẩy lan khắp toàn thân, Kỳ vội giục y tránh ra, nếu không…

Tề Thị Vân không chỉ không nghe theo, mà còn càng đè nặng lên người Kỳ và cọ xát không ngừng.

Kỳ trừng người phía trên… Đây là cái gì…? Cái thứ cứng rắn để ở giữa bắp đùi hắn… khỏi nghĩ cũng biết… đó chính là cái vừa ở trong cơ thể hành hạ hắn lúc nãy đây mà…

Nghĩ tới đây, Kỳ cũng vô thức mà động tình, tiềm thức nhớ về khoái cảm như sóng biển, ngọt ngào như kẹo đường… Thân thể Kỳ bắt đầu nóng lên, nhưng mà, cứ như thế khuất phục dưới dục vọng thì thật vô dụng quá, Kỳ nhìn Tề Thị Vân thở hồng hộc đang sờ soạn khắp người mình, cuối cùng vẫn cố gắng nói: “…Mau đứng lên…”

Ta đã như vậy rồi mà ngươi còn muốn cự tuyệt ta?! Tề Thị Vân hiện lên một tia không cam lòng, sau đó, động tác trên tay càng thêm khiêu khích, đã vậy, ta sẽ cho ngươi nếm mùi…

“Này… Tề Thị Vân… Tề…” Hô hấp bị đoạt đi, ngay cả bàn tay đặt ở mông hắn cũng càng thêm làm càn, không ngừng mà xoa nắn.

Đợi Kỳ đến không còn hơi sức, Tề Thị Vân mới buông đôi môi hồng nhuận ra, rồi tiếp tục tấn công hai viên châu sung huyết trước ngực. Chỉ tiếp xúc với không khí, thân thể Kỳ đã co rút, thế mà y còn cắn một cái, làm Kỳ càng thêm run rẩy…

“Đừng, dừng lại đi, đủ rồi…” Kỳ tự cảnh cáo bản thân không nên trầm luân, nhưng trên thực tế, khuôn mặt ửng đỏ cùng thân thể mẫn cảm cũng chẳng đủ sức thuyết phục, thế mà Kỳ còn muốn kiên trì cái gì không biết…

“Đủ rồi?” Tề Thị Vân nhẹ cười, búng nhẹ lên tiền bưng đang bừng bừng phấn chấn của Kỳ, rồi lấy ít bạch dịch trên đó đưa lên trước mắt Kỳ, để Kỳ nhìn thấy rõ tinh hoa của mình, sau còn lau lung tung lên mặt Kỳ…

Lật thân thể Kỳ lại, Tề Thị Vân ôm chặt Kỳ vào lòng…

Dục vọng đặt tại hoa khẩu, Kỳ cảm nhận được cự vật cứng rắn của Tề Thị Vân, nội hoa bất an mà nhúc nhích. Tề Thị Vân không hề ôn nhu, mà dùng sức đâm vào, mật huyệt mặc dù khô ráo, nhưng dục vọng của Tề Thị Vân lại ướt át, ở trên còn lưu lại chất lỏng màu trắng mà Kỳ đã bắn ra, cho nên vẫn dễ dàng vọt vào, hơn nữa cọt xát khô ráo cũng có một phen tư vị…

————-

Vương cung ban đêm vì sao lại cô tịch…? Trong ao sen đã sớm không còn lá sen, mùa hoa nở cũng đã trôi qua… Cây mai cũng đã tàn, thì ra, những thứ mình yêu thích, tất cả đều thuộc về mùa xuân. Lận châm chọc nhìn đóa hoa bên cạnh mới được thay thế cho hoa mai, thấy có chút chướng mắt, hắn thuận tay xé lớp giấy bao quanh hoa đi, rồi dùng sức vò nát…

“Định định trụ thiên nhai

Y y hướng vật hoa,

Hàn mai tối kham hận

Trường tố khứ niên hoa.”

Lận bẻ cành mai khô, nắm chặt trong tay, rồi nhẹ nhàng khuấy động mặt nước, nhìn gợn sóng ly ty chuyển động… Vì sao hoa mai không thể nở quanh năm, vì sao hoa sen không thể không tàn, xem ra, dù quyền lực cao đến đâu, không phải việc nào cũng có thể thuận theo ý mình được…

“Bỏ đi, như thế này, thì mới hiểu được quý trọng…” Lận cười khổ lầm bầm.

Ánh sáng phía đông bắt đầu lóe lên không ngừng, như tia sét xé ngang trời… Rõ ràng mấy ngày trước bầu trời còn trong xanh…

“Xem ra thời tiết lại thay đổi rồi…”

Quăng nhánh cây trong tay đi, Lận dùng tay khuấy nước. Ngồi ở bên hồ, Lận có thể nhìn rõ mặt nước trong như gương, cùng màu nước xanh lục… Đột nhiên nhớ tới năm năm trước, cái tên Duẫn Phong đến đây, ngoài mặt là ăn mừng Tề Vân thu phục được Tố Trữ, kỳ thật là đến quan sát tình hình…

Trong trí nhớ mơ hồ… người đó mặc bộ đồ thủy sắc, đôi môi đỏ thắm, mày ngài cong vút thanh mảnh như lá liễu, nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, lúc cười, cũng chỉ nhẹ nhàng khẽ nhếch như tiên tử trên trời, Lận đã nói chuyện với y vài lần, lời ăn tiếng nói của y cũng rất nho nhã, nhưng khi dính đến vấn đề nhạy cảm của hai quốc gia, thì lại rất bén nhọn, chỉ có điều, cũng không làm người khác chán ghét… khác hẳn với những gì người đời đồn đại. Nhưng Lận hiểu rõ, biểu hiện bên ngoài không phải là y, mà chỉ là một phần của y mà thôi!

Đáng tiếc, y cũng chỉ ở lại có mấy ngày, nên Lận cũng không thể tìm hiểu rõ hơn…

“Hừ…” Trong con ngươi ôn hòa của Lận lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, cũng không biết đang tính cái gì…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi