CUNG NGHIỆT

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Bởi vì thân thể Kỳ không chịu nổi bôn ba, nên suốt hành trình cứ đi một chút rồi lại dừng, kết quả mất luôn hai tháng, bất quá có mấy ngự y tốt nhất theo cùng, nên cũng không có vấn đề gì lớn, nhất là có cả vị ngự y mấy năm trước đã từng đỡ đẻ cho Kỳ. Trải qua điều trị, bụng Kỳ cũng đã đỡ đau hơn rất nhiều.

Nhưng chỉ khổ mỗi Tề Thị Vân ở trong cung đang mỏi mắt chờ mong mãi không thấy bọn họ trở về. Các đại thần cũng nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, tính tình của bệ hạ sao thoáng cái đã thay đổi thế này.

Chờ Kỳ về tới nơi, Ngâm Phong còn chưa kịp nhào tới, đã bị Tề Thị Vân túm lấy quăng cho hạ nhân.

Lận nhìn nhìn, ôi con trai… Con cứ lao vào như thế sẽ làm bụng Kỳ bị thương đó! Khác với Ngâm Phong đang rơm rớp nước mắt, Y Phong có vẻ trưởng thành hơn, thanh âm lảnh lót vang lên: “Phụ thân.”

Kỳ cười cười cho hai đứa con mỗi người một cái hôn, đương nhiên là vẫn trong cái ôm Tề Thị Vân rồi, bởi vì bụng Kỳ đã to, cong người xuống không tiện.

Chờ dỗ dành hai tiểu hài tử, à, phải là dỗ dành Ngâm Phong mới đúng, vì Y Phong rất nghe lời mà trở về, Kỳ trừng mắt nhìn hai người, thẳng đến khi hai người xấu hổ quay mặt ra chỗ khác, Tề Thị Vân cũng vậy, sau khi nhận được tin tức, y vừa hưng phấn vừa lo lắng, bây giờ đợi được Kỳ bình an trở về, y vui sướng đến mức hận không thể ôm hắn vào lòng, nhưng nhìn vẻ mặt của Kỳ, hay là không nên làm thế thì hơn.

“Các ngươi…” Kỳ muốn nói rồi lại thôi, thật sự không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng lại cắn răng xoa bụng.

Thai nhi sáu tháng đã rất rõ ràng, hai người thuận theo động tác của Kỳ, hai tròng mắt như tỏa sáng mà nhìn chằm chú.

“Kỳ, đừng lo lắng, từ lần trước ngươi khó sinh, chúng ta đã nghiên cứu rất nhiều dược…” Những lời sau đã biến mất dưới ánh mắt của Kỳ, Lận vội vàng im lặng, cười khan, người ta chỉ định nói không nên lo lắng, lần này nhất định thuận lợi sinh hạ thôi mà…

Đột nhiên, hai người nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng… Lần này, nhất định phải biết rõ hai tử là của ai… Ánh mắt của Lận và Tề Thị Vân giao chiến nảy lửa, Tề Thị Vân hỏi: “Bao tháng rồi?”

“Sáu tháng.” Câu hỏi không đầu không đuôi thế mà Lận vẫn hiểu mà trả lời rất nhanh.

“…”

“…”

Hai người trong lòng lẩm nhẩm!

Sáu tháng… Mồ hôi đổ ròng ròng! Chẳng phải thời gian đó cả hai người đều quan hệ với Kỳ sao… Hài tử ơi, con lại có hai người cha rồi!

“Các ngươi nói gì.” Vốn đang phẫn nộ, Kỳ không chút khách khí cho mỗi người một cái bạt tai.

Hai ngươi đều hối hận, sao lại đi nói ra hả trời!

~Hoàn chính văn~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi