CÙNG NHÂN DÂN VŨ TRỤ TRỒNG RAU NUÔI GÀ

Edit: Nhật Nhật

Góc khoe tranh cộng than thở: Tranh con chim tôi vẽ á mấy cô. Tính tôi không thích chim chóc lắm nên không buồn chụp nó cho đẹp đẹp xíu, với thực ra dạo này tôi đang chết ngáp với quả học nail rồi thành ra làm biếng. Có cô nào ở đây cũng học nail không?

...

Chương 135

Đêm đó.

Bạch Lê nhận hai mươi món ăn mà Văn Tinh Diệu dày công chế biến, quay trở về phòng. Đánh răng rửa mặt xong, nằm xuống giường, cậu bắt đầu lướt topic mà mình mới đăng lên diễn đàn cách đâu không lâu.

Sau khi cùng Trác Thụy bàn bạc xong, các kỹ thuật viên của "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" sẽ thêm một chương trinh nhỏ vào trong topic này, đúng 0h00 ngày mùng 2 tháng 3 sẽ chọn ra hai nghìn người có comment đáp ứng đủ điều kiện, thông qua hệ thống, trực tiếp tặng tiêu chuẩn đăng nhập "Vùng đất điền viên" cho đối phương.

Cân nhắc đến việc có lẽ sẽ có người may mắn, nhận được cả tiêu chuẩn trên Xingbo và trên topic diễn đàn, nên suất đăng nhập này không buộc định ngay từ đầu, người trúng thưởng có thể quyết định điểm đến của chúng nó.

Chưa kể, chỉ cần cư dân mạng nghiêm túc một chút, sức sáng tạo cùng trí tưởng tượng của bọn họ chính là vô biên, nhìn từng comment khen ngợi thổi rắm cầu vồng thật lòng thật dạ kia, nụ cười trên mặt Bạch Lê không ngừng lấy một giây.

Một ít bạn mạng có thể là bạch tuộc thành tinh, rõ ràng cậu chỉ yêu cầu comment đạt tối thiểu 50 chữ là được, bọn họ lại biết thành một bài tiểu luận mấy trăm chữ, khen trò chơi từ đầu đến chân một lượt không nói, ngay cả người thiết kế game là Bạch Lê cũng không bỏ qua, nói cậu là người thiết kế trò chơi có tài năng nhất kể từ khi giải thi đấu diễn ra cho đến nay, game nông trại độc nhất vô nhị - "Vùng đất điền viên" cũng vẽ nên một trang sử mới đầy chói lọi trong lịch sử Đế quốc.

Còn có một vài cư dân mạng, đại khái là tôn thờ chủ nghĩa "Làm nhiều được nhiều", chất lượng comment của bọn họ có lẽ không thể sánh bằng người phía trước, nhưng lại thắng ở số lượng. Xem hết một lượt, Bạch Lê phải nhìn thấy đến mấy cái nick quen mắt, trong lòng thầm nghĩ, những người này muốn có tiêu chuẩn đăng nhập vào game đến nhường nào đây.

Sau đó cậu lại liên hệ nhân viên kỹ thuật của giải đấu, cài thêm một chương trình nhỏ nữa, mỗi một ID chỉ cần xuất hiện một lần là được tính đã tham gia thành công, những bình luận tiếp theo của ID đó sẽ không được tính vào tổng số người tham dự.

Hoạt động trúng thưởng mà, phải công bằng một chút.

(Nhóm cư dân mạng "Làm nhiều được nhiều": Bọn này có thể không phải người, nhưng cậu thì đúng là chóa! Ẳng một tiếng khóc thét QAQ!)

Sau khi nói về các chi tiết nhỏ cần sửa chữa xong, Bạch Lê tiếp tục quay lại xem bình luận. Nhưng nhìn một hồi, cậu phát hiện nội dung bình luận dần dần trở nên kỳ quái.

"Người thiết kế? Lê Lê? Cậu có đang xem topic không dzợ? Tôi muốn hỏi một chút, tại sao lúc trước cậu lại quyết định thiết kế trò chơi này vậy?"

"Lê Lê, tôi muốn thổ lộ với cậu! Tôi thật sự rất rất thích trò chơi Vùng đất điền viên này! Chơi trồng trọt vui, chơi câu cá vui, nuôi gà con cũng vui nữa! Còn cả các loại món ăn ngon trong game, món nào tôi cũng thấy thích ơi là thích, thật sự không thể tưởng tượng ra, làm thế nào mà cậu thiết kế được mùi vị cho chung nó, rõ ràng trong thực tế chả có món ăn nào ngon cả QAQ. Nói tóm lại! Vùng đất diền viên vạn tuế*! Bạch Lê vạn tuế! !"

*Gốc ở đây là yyds tiết tắt của từ " 永远的神 / Yǒngyuǎn de shén/ - Vĩnh viễn là thần", thường được dùng để ca ngợi idol, sau được mở rộng ra để ca ngợi đất nước, con người, sự kiện, sự vật...

"Lê Lê, hức hức hức, Mị hình như trời sinh không biết làm nông ấy, mỗi lần đào hố gieo hạt thì cây mọc ra kiểu gì cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngay hàng thẳng lối giống những người khác một tí nào luôn, vấn đề này nên giải quyết làm sao bây giờ?"

"Lê Lê, chọn thú cưng có kỹ xảo gì không vậy, tôi cũng muốn giống anh đại [Yêu Tinh], [Vảy Xám], [Nằm chơi cũng thắng], [Hạt tía tô], có một thú cưng độc nhất vô nhị! Sau khi hoạt động tháng hai kết thúc, tôi cướp được mấy cái bánh thuần hóa, đến giờ vẫn chưa có cơ hội sử dụng đây!"

"Ở trong topic này khen người thiết kế game là có thể nhận được một tiêu chuẩn đăng nhập à? Online chờ, gấp lắm rồi!"

"..."

Bạch Lê: "..." Chậc, mấy thành phần cư dân mạng này bắt đầu không làm việc đàng hoàng, mà muốn thu hút sự chú ý của cậu rồi đây.

Cậu nghĩ lại, quả thực là mình chưa từng tương tác với người chơi và dân mạng trên diễn đàn bao giờ, đúng lúc bây giờ đang có thời gian, bèn cứ thể nghiêm túc trả lời những vấn đề này của mọi người.

Những người mở topic đều không nghĩ, người thiết kế trò chơi sẽ trả lời lại mình, dù sao trong hai tháng vừa qua, ấn tượng mà Bạch Lê để lại cho họ chính là lạnh lùng xa cách, không dễ tiếp cận, Vì thế khi thực sự nhận được comment trả lời, trong lòng bọn họ kích động nhiều hơn vui vẻ.

Ông bà tổ tiên ơi, người thiết kế game mà con theo dõi biết đánh chữ trả lời này, thật hiếm thấy nha!

Cao hứng xong, bọn họ mới tỉ mỉ xem kỹ nội dung commnet của Bạch Lê, không chỉ xem của mình, còn xem Bạch Lê trả lời những người khác thế nào.

Cứ vậy xem từng cái từng cái, cư dân mạng phát hiện, trình độ hiểu biết và quen thuộc của người thiết kế game Bạch Lê đối với "Vùng đất điền viên" là vô cùng sâu sắc, không cần biết là bọn họ xảy ra vấn đề nào, chỉ cần có liên quan đến cách chơi đã xuất hiện trong game thì cậu đều có thể giải đáp tường tận, hơn nữa câu trả lời còn trúng ngay trọng tâm, hoàn toàn không có ý giấu làm của riêng.

Hành động quan tâm săn sóc này khiến cư dân mạng cảm động khôn xiết, đồng thời lại có cảm giác quen thuộc không sao giải thích được, giống như đã từng có người cũng dùng thái độ như vậy để trả lời họ. Nhất là những người chơi cũ vào game ngay đợt đầu, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng, mấy người quen biết tụm lại một chỗ cùng nhau thảo luận, phát hiện đối phương cũng thấy giống y như mình, thật kỳ quái!


Bạch Lê không hề biết, hành động đột xuất lần này của mình đã khiến bản thân lắc trái lắc phải, đứng trên bờ vực ngã ngựa lộ clone. Cậu bỏ ra chừng hai tiếng đồng hồ, trả lời phần lớn các vấn đề mà mính có thể giải đáp, rốt cuộc cảm thấy hơi mệt mỏi, cậu bèn phát biểu suy nghĩ trong lòng mình cùng với ý tưởng và triển vọng phát triển của trò chơi "Vùng đất điền viên", còn chúc cư dân mạng tâm tưởng sự thành, trúng thưởng trong topic này.

Bạch Lê đi rồi, trong topic vẫn náo nhiệt y như trước, càng ngày càng có nhiều bạn mạng nghe tiếng mà tới, lại chỉ có thể xem từng bình luận trả lời của Bạch Lê, khóc than vì mình đến chậm một bước.

Người có tâm chụp màn hình lại tất cả những comment của Bạch Lê, đăng sang một topic khác để mọi người tập trung thảo luận, đồng thời topic này cũng trong thời gian gian trở thành chủ đề "Hot" trên diễn đàn.

Nhưng mà, sau khi thảo luận bàn bạc đủ, có người yết ớt đưa ra một suy đoán vô cùng khó tin.

"Tui nói này, mấy ông có phát hiện ra không, Lê Lê hình như hết sức quen thuộc với thế giới trong game, hơn nữa còn khiến tôi có cảm giác, không phải kiểu quen thuộc của người thiết kế với game của mình, mà là kiểu game thủ quen thuộc trò chơi ấy. Ý tui nói, mấy ông có hiểu không? Tôi hoài nghi, Lê Lê cũng đang ở trong game, là một trong số 5 nghìn người chúng ta!"

Suy đoán như vậy, thực sự không nói ra thì không ai để ý, nói ra ái thì ai nấy đều phải giật mình.

Giống như một tia lửa yếu ớt đột nhiên bừng sáng trong lớp sương mù, tỏa ra sức nóng bỏng rẫy, những người chơi vốn đã có sẵn suy đoán trong lòng càng kiên định với ý nghĩ này của mình, đồng loạt đứng ra thề thốt việc này rất có khả năng là thật.

Đây có lẽ nên được tính là một phát hiện to lớn đầy bất ngờ, để tỏ rõ thái độ coi trọng của mình đối với phát hiện này, người chơi rất nhanh lại mở thêm một topic nữa, đoán xem người thiết kế Bạch Lê rốt cuộc là nhân vật nào trong game.

Người chơi khác nhận được tin tức này lập tức tràn vào topic như thủy triều, tích cực phát biểu ý kiến, liệt kê ra những mục tiêu khả nghi nhất. Cuối cùng không biết thế nào, sự chú ý lại tập trung trên người đối tượng đầu tiên đăng nhập vào game – [Lê Bạch].

"Đây không phải tôi đoán bừa vớ vẩn đâu, mấy ông không phát hiện ra à, Bạch Lê với Lê Bạch là đọc ngược lại của nhau, đây chính là bằng chứng thép đó các anh em! (P.s: Xem ra anh đại cũng là người không biết đặt tên)"

"Đúng đúng đúng, anh đại [Lê Bạch] đối với việc canh tác trồng trọt nắm rõ như lòng bàn tay, lúc mới đầu, kỹ thuật canh tác của chúng ta cũng là học của cậu ấy đấy thôi, còn nữa này, mấy ông mấy bà đừng quên, ngay cả biệt thự gà, cậu ấy cũng có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, còn tự mình làm giàn dây leo nữa chứ!"

"Hơn nữa á, trong game có tổng cộng năm streamer, thì hình như cả năm người đều có quen biết với anh đại [Lê Bạch], nếu cậu ấy chính là người thiết kế, vậy chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được."

"Khi Vùng đất điền viên còn chưa có chút tiếng tăm nào, là người đầu tiên đăng nhập, đối với chuyện trong trò chơi hiểu rõ từng chi tiết, thường xuyên giúp đỡ người chơi khác mà không cần trả công, cổ vũ chúng ta tự do phát huy, tích cực phát huy sức sáng tạo, nếu cậu ấy mà không phải người thiết kế trò chơi, tôi sẽ ăn sống hết tất cả chỗ cải trắng mới thu hoạch được!"

"Ý! Tôi mới nhớ ra một chuyện nữa, ban nãy không phải trong bài đăng trên Xingbo của Lê Lê có đính kèm một bức ảnh à, bên trong ảnh chính là hai thú cưng của nhà anh đại [Yêu Tinh], mà anh đại [Lê Bạch] lại là bạn gay tốt của anh đại [Yêu Tinh], có ảnh này cũng không lạ chút nào, há há há ~"

Sau khi từng chi tiết nhỏ một bị đào ra, người chơi đối với suy đoán này lại càng thêm khẳng định. Có người trực tiếp tag ID trên diễn đàn game của Bạch Lê vào trong topic, cũng có người điên cuồng khủng bố tin nhắn riêng của Bạch Lê, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

Một phát hiện trọng đại như vậy, sao có thể không khiến "Cá nhân hoạt động tích cực trên diễn đàn" như Mạc Tụng chú ý, tuy bận cày game nên nửa tháng rồi không lập topic review game, nhưng y mỗi ngày vẫn rút ra một chút thời gian để chú ý đến các tin tức liên quan đến "Vùng đất điền viên" trên diễn đàn. Mấy topic tối nay, y đã xem hết một lượt từ trên xuống dưới, còn dưới sự cổ động của những người chơi khác, ấn vào avatar của Bạch Lê, xem trang cá nhân của cậu.

Diễn đàn "Giải thi đấu thiết kế game giả lập" có một chế độ rất thú vị, người dùng mở topic, comment trong diễn đàn, chỉ cần không cài đặt ẩn đi thì người khác đều có thể xem được, Thậm chí là nickname cũ từng dùng cũng được lưu lại trong lịch sử.

Bạch Lê là một "Người nước ngoài" trong thế giới này, đương nhiên không thể nắm rõ quy tắc diễn đàn như trong lòng bàn tay cũng chẳng hay biết đến vấn đề liên quan tới thường thức này, cậu chẳng biết gì cả. Vì thế, trước khi đăng topic lên diễn đàn, cậu chỉ tiến thành đúng một thao tác, chính là đổi nickname từ "Nhà có thú Noãn Quang" sang "Vùng đất điền viên – Bạch Lê", xong cứ thế là dùng.

Cậu vạn lần không thể ngờ, cũng chính vì sơ hở này của mình nên mới khiến Mạc Tụng, người vừa vô tình ấn vào trang cá nhân của cậu, nhớ tới chủ nhân của cái nickname "Nhà của thú Noãn Quang" này là ai, muốn đội quần. Hay rồi, đây, không phải chính là người đã cãi nhau với y trên diễn đàn hồi hai tháng trước à? !

Nghĩ đến việc người cố tình cùng mình tranh luận lại là người thiết kế của "Vùng đất điền viên", hơn nữa đối phương rất có thể chính là [Lê Bạch] anh đại tốt bụng có quan hệ tốt với mình trong game, mặt Mạc Tụng tái xanh đi, không biết nên đối mặt với Bạch Lê như thế nào. Nhưng mà, cho dù có muộn thì vẫn phải xin lỗi người ta.

Trong lúc người chơi điên cuồng kêu gọi Bạch Lê ra xác minh chuyện này, Bạch Lê cũng thấy được topic đó, xem lại lần lượt những chứng cứ mà người chơi dẫn ra, cậu mới phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình mình đã để lộ nhiều sơ hở như vậy. Ngượng ngùng sờ mũi một cái, cậu nghĩ một chút rồi quyết định thừa nhận.

Vì thế, Bạch Lê bình luận một đoạn ngắn đơn giản ngay dưới topic: "Đúng, là tôi, xin lỗi đã giấu mọi người lâu như vậy."

Comment này vừa đăng lên, bầu không khí náo nhiệt tưng bừng bên trong topic lập tức cứng lại, ngay sau đó, tất cả mọi người đồng loạt hóa thân thành gà la hét, bọn họ thế mà đoán trúng thật này!

Cùng lúc đó, Bạch Lê cũng nhận được tin nhắn của Mạc Tụng.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, là một cái emotion Gấu trúc đó quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ.

Bạch Lê: "?"

---o0o---



Chương 136


Bạch Lê: "... Anh gửi cho tôi cái emotion này là ý gì?"

Trong đầu cậu hiện lên một đống chấm hỏi, nghĩ một chút bèn hỏi thẳng ra luôn. Trong ấn tượng của Bạch Lê, Mạc Tụng không phải người thích gửi emotion lúc trò chuyện, lại còn là emotion hình thú của y nữa!

Mạc Tụng ấp a ấp úng, nhưng vẫn giải thích rõ nguyên nhân. Bạch Lê lúc này mới biết, cậu không chỉ làm lộ clone số 1 người thiết kế "Vùng đất điền viên", mà còn tiện thể ném luôn clone số hai "Nhà có thú Noãn Quang" đi.

Một nick diễn đàn bình thường như vậy, gần như sẽ không ai nhớ tới. Nhưng nick này để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Mạc Tụng, cứ cách một quãng thời gian, y sẽ nhớ tới nó trong lúc chơi game, khi biết chủ nhân của nickname này chính là Bạch Lê, y cảm thấy người mình như vỡ tan thành từng mảnh.

Đối với chuyện này, Bạch Lê cũng thấy ngại. Lúc trước để"Lừa" cư dân mạng trên diễn đàn đăng nhập vào trò chơi, cậu cố ý nói khích Mạc Tụng, để đối phương trong lúc kích động dẫn theo một nhóm lớn bạn mạng vào game.

Tuy bây giờ cả hai người đều biết, lời Bạch Lê nói lúc trước hoàn toàn không sai chỗ nào, ngược lại người sai chính là Mạc Tụng vì chưa thử đã chê, nhưng giờ nghĩ lại, đôi bên ít nhiều gì cũng đều thấy có lỗi với đối phương.

Hai người lại trò chuyện thêm một chốc, chính thức hòa giải xong xuôi. Bạch Lê cười bảo Mạc Tụng không cần để chuyện này ở trong lòng, Mạc Tụng cũng cam đoan sau này sẽ không bao giờ chê người khác khi chưa tìm hiểu kỹ càng nữa.

"Đúng rồi, còn có chuyện gì không, nếu không có thì tôi đi ngủ đây." Bạch Lê hỏi.

"... Ừm, tôi cũng không biết chuyện này có tính là một chuyện không nữa." Mạc Tụng ngừng một chút, rồi thực sự gửi một câu hỏi sang, "Tôi muốn biết Thú Noãn Quang rốt cuộc là thú gì, tôi nhớ Đế quốc hình như không có loại động vật nào tên thế này cả..."

Lần này đến phiên Bạch Lê cạn lời. Bây giờ cậu đã biết thế giới này không hề có "Thú Noãn Quang", "Thú Noãn Quang" mà cậu nhặt được, thực tế chính là kỳ con non của thượng tướng Đế Quốc – Văn Tinh Diệu, chẳng qua hình dáng đôi bên có chút giống nhau, cho nên mới bị Bạch Lê, lúc đó vừa xuyên tới, đang tìm một chỗ gửi gắm nỗi nhớ nhà, coi thành "Thú Noãn Quang" nhặt về nuôi.

Cậu thậm chí còn dạy người ta phải làm thế nào để thúc hạt giống nảy nầm, chăm sóc cây trồng, trong khi rõ ràng người ta không có tài năng này. Chỉ có thiên sứ nhỏ như "Chí Tôn" mới ngốc nghếch tin lời cậu, nghĩ bản thân có thể giúp đỡ chăm sóc rau dưa.

Nghĩ đến đây, Bạch Lê không khỏi cảm thấy trên mặt nóng rực, đối với người đang ở căn phòng cách vách cậu lúc này mà nói, tài năng này thực sự có chút cầm dao mổ trâu để giết gà!

Giải thích kiểu này, Bạch Lê tất nhiên không thể tùy tiện nói cho người ngoài, vì thế chỉ qua loa lấy lệ vài câu, nói đó là sinh vật mình tưởng tượng ra, bảo Mạc Tụng không cần để ý, biết vậy rồi thôi.

Mạc Tụng nghe xong, tỏ vẻ đã hiểu, tạm biệt Bạch Lê xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.

*

Kim giờ nhích qua con số "12", đánh dấu tháng mới đã tới.

Trên diễn đàn trò chơi là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.

Cách lúc Bạch Lê thừa nhận mình là [Lê Bạch] trong game mới có mười mấy phút, nhưng trong khoảng thời gian này, người chơi cùng cư dân mạng đầu tiên là kinh ngạc vì sự dũng cảm của Bạch Lê, sau đó thì vui vẻ tiếp nhận lời thú nhận của cậu, thi nhau chụp comment của Bạch Lê lại làm lưu niệm, đừng nói là mắng Bạch Lê lừa gạt tình cảm của bọn họ, một chút biểu hiện không vui đều chẳng có.

Có fan hâm mộ của tựa game khác, không quan tâm đến "Vùng đất điền viên", biết người thiết kế game ngã ngựa thì cũng chạy tới vây xem, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một hồi đại chiến mắng mỏ, lại phát hiện trong topic là cảnh thái bình an vui, tươi tốt phồn vinh, không khỏi cảm thấy bất ngờ.

Đồng loạt hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Không phải thế! Mấy người không thấy tức giận à, chuyện quan trọng như thế mà cậu ta vẫn luôn giấu giếm mấy người, còn chiếm trước một tiêu chuẩn đang nhập, như vậy đối với mấy người thực sự không công bằng! Còn nữa, cậu ta là người thiết kế game mà không thấy ngại à, này có khác gì đi dạo trong vườn hoa nhà mình đâu, mấy người không lo cậu ta lấy hết thứ tốt cho mình hả?"

Mấy năm trước cũng từng có chuyện tương tự xảy ra, năm ấy có một game giả lập rất nổi tiếng, có thể nói là chiếm ưu thế, đè bẹp tất cả các game khác. Game có tuyến nhiệm vụ chính rất phức tạp, cày level cho nhân vật cũng khó, không chỉ BOSS mà ngay cả quái nhỏ cũng khó đánh.

Muốn mạnh hơn thì nhất định phải nạp tiền, nâng cấp trang bị vũ khí liên tục, thậm chí ngay cả kỹ năng nhân vật cũng vậy, cố tình trò chơi này lại có hiệu quả trị liệu rất tốt đối với "Chứng đứt gãy gien" của thú nhân, người chơi cho dù không muốn tiêu tiền vào game, cũng phải suy nghĩ cho thân thể của mình, chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi, không ngừng nạp tiền.

Trong lúc người chơi khí thế hừng hực, dùng tiền để đập trang bị có một người chơi đột nhiên không biết ở đâu xuất hiện, tay cầm trạng bị cùng vũ khí cường hóa đến level 1.000, một chiêu chém xuống có thể giết chết BOSS lớn nhất game, một trận thành danh, trờ thành đại thần số một được không ít người chơi hâm mộ.

Nhưng mà cuộc sống tốt đẹp của người chơi này không kéo dài được mấy ngày, thân phận của hắn bị người biết chuyện phơi bày ra ánh sáng. Hóa ra, hắn chính là người thiết kế trò chơi, thông qua giao diện thiết kế để sửa đổi dữ liệu nhân vật của mình, không tốn một xu một cắc đã biến thành đại thần mạnh nhất, từ đó đi trên con đường rải đầy hoa, sinh hoạt được người người ước ao ghen tỵ.

Bê bối như vậy một khi bị phanh phui, tất cả người chơi đều phẫn nộ. Dựa vào cái gì, bọn họ thì nhọc nhằn khổ sở dùng tiền đập trang bị, cuối cùng lại bị một tên tiểu nhân không bỏ ra lấy một đồng trèo lên đầu lên cổ. Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn hắn, không biết răng trong lòng đối phương đang dương dương tự đắc, cười nhạo bọn họ ngu ngốc.

Sau đó, trò chơi kia bị tất cả người chơi tẩy chay, người thiết kế game vốn không chú trọng đến việc xây dựng trò chơi, nên game càng về sau càng chán, rất nhanh đã bị sóng sau vỗ chết trên bờ cát. Có mấy người chơi có tiền có thế, ra tay chỉnh tên thiết kế trò chơi dám đùa bỡn mình thảm luôn.

Sau này, không ít người chơi tỏ thái độ, bọn họ hi vọng người thiết kế không đăng nhập vào game mình làm, thiết kế tốt trò chơi là được. Làm game xong, chẳng lẽ còn lo không kiếm được tiền sao?


Nhưng hôm nay, rõ ràng tất cả mọi người đều biết Bạch Lê cũng ở trong game cùng bọn họ chơi đùa, nhưng sao không thấy ai ý kiến ý cò, nói không muốn cho Bạch Lê chơi cùng là sao?

Đây thực sự là một câu hỏi lớn.

Người chơi đang bận "Ăn tết" đồng loạt dừng việc trên tay lại, ném ánh mắt cảm thông về phía người đặt câu hỏi.

"Nhìn một cái là biết, người nói lời này chắc chắn là một tên qua đường không biết cái gì, có khi game bọn này chơi trông như thế nào cũng không rõ ấy chứ? Nếu nói Lê Lê đụng chân đụng tay trong bóng tối, tự cho mình thiết lập bàn tay vàng, tôi nhất định là người đầu tiên không tin! Làm gì có chuyện đó, bình thường Lê Lê còn tiết kiệm không mua nước suối thần kỳ để dùng ấy, nếu không phải hoạt động tháng yêu cầu, bọn này còn không biết cậu ấy cũng là người có tiền ơ ~"

"Ha ha ha ha, nói đúng đấy, Lê Lê quả thực quá tiết kiệm (Nhất là so với anh đại [Yêu Tinh] ở cách vách), giàn dây leo cùng ổ gà trong sân đều là do cậu ấy tự tay làm, đồ nội thất trong nhà cùng hầu như là mấy món rẻ tiền, là bản thân cậu ấy lợi hại, mới khiến sinh hoạt trong game của mình đẹp như một bài thơ ~ Mắt long lanh.jpg"

"Hề hước ghê, bọn tôi chỉ chơi một game nông trại thường thường không có gì lạ thôi, âm thầm lấy thứ tốt, bộ có thể làm ra 100 con thú cưng đủ các chúng loại nuôi bên người à? Cũng có phải mở trang trại chăn nuôi đâu, thú cưng chọn quý không chọn nhiều ~"

"Trừ khi Lê Lê ở trong game tạo ra phương tiện giao thông bay được trên trời, nếu không tôi nhất định không tin cậu ấy âm thầm giở trò! Mọi người ai cũng biết, Lê Lê chính là anh đại lười nhất trong game!"

"Nói tới là tui muốn rớt nước mắt, sinh hoạt của Lê Lê ở trong game phải nói là Siêu đơn giản, thế mà có người lại nói cậu ấy âm thầm lấy thứ tốt về cho mình, thực sự là đau lòng quá man! Hừ, chúng tôi thích Lê Lê chơi game cùng mình đấy, thì đã làm sao, cái này gọi là vui cùng với dân, đúng, chính là vui cùng với dân!"

"..."

"Phụt!" Nhìn thấy mấy chữ "Vui cùng với dân [1]" này, Bạch Lê không thể nhịn được nữa, phì cười. Thật hài hước, người chơi này sao mà đáng yêu quá vậy, vì giữ vững lập trường của mình, bảo vệ quyền chơi trò chơi của cậu mà thành ngữ này cũng xài đến luôn. Khiến người nghe vừa thấy đau lòng, vừa thấy cảm động.

Đồng thời, cậu cũng thêm kiên định với ý tưởng ban đầu của mình khi thiết kế trò chơi này.

"Vùng đất điền viên" không chỉ xoa dịu linh hồn nôn nóng muốn làm nông của cậu, mà còn kiềm chế bớt tính tình nóng nảy hay cáu gắt của những người dân vũ trụ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ "Chứng đứt gãy gien", giúp họ điều tiết tâm trạng, thần kinh được thư thái thả lỏng.

Cho dù chỉ vì những người chơi đáng yêu đang bảo vệ mình này, cậu cũng sẽ tiếp tục duy trì trò chơi, khi số người chơi trong game càng lúc càng nhiều, nó sẽ thực sự trở thành một ngôi nhà thứ hai của mọi người.

Đang cảm động, lại thấy trong topic có một comment mới, người đăng comment còn là người cậu vô cùng quen thuộc.

"Yêu Tinh: Tôi làm chứng, Lê Lê thực sự không mở bàn tay vàng cho mình."

Một câu đơn giản, kéo tới càng nhiều quần chúng hóng hớt ăn dưa hơn.

Người chơi & cư dân mạng: "? ? ?"

Bạch Lê: "? ? ?"

Không phải chứ, sao ngài cũng học theo những người này gọi "Lê Lê" vậy, không thấy buồn nôn hở?

Bạch Lê tưởng tượng cảnh Văn Tinh Diệu đứng trước mặt, gọi cậu là "Lê Lê", dạ dày cuộn lên muốn ói, da gà da vịt rơi đầy đất.

Còn nữa, tôi rốt cuộc có mở bàn tay vàng hay không, anh không phải là người rõ nhất à? Lần duy nhất tôi mở bàn tay vàng chính là dùng trên người anh đấy! Lời này nói ra, người không biết chuyện thì sẽ nghĩ anh đang giúp giải thích, còn người biết, thì chỉ thấy toàn là đắc ý thôi.

Cách một bức tường, Bạch Lê đảo mắt nhìn về phía phòng của Văn Tinh Diệu một cách bất mãn.

Đối với việc Văn Tinh Diệu đột nhiên lên tiếng, thái độ của người chơi cùng cư dân mạng chính là, xem trò vui không chê chuyện lớn.

"Ồ hố! Đây là anh đại [Yêu Tinh] thật hả? Ngài nói nhiều hơn chút đi, lời này bọn tôi thích nghe này, hờ hờ hờ ~"

"Chậc, nhân phẩm của Lê Lê bọn này vẫn tin được, anh đại [Yêu Tinh], ngài thật sự không cần nhảy ra nói một câu như vậy đâu. Nhưng mà nếu ngài muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân, vậy coi như tôi chưa nói gì nhá!"

"Quả nhiên không hổ là bạn tốt được toàn thể dân mạng công nhận, bạn tốt gặp khó khăn một cái là lập tức đứng ra hỗ trợ, tình cảm anh em cảm động trời đất này, đáng để tất cả noi theo! Tui khóc rồi, mấy ông thì sao?"

"... Ặc, lầu trên này, tôi với thím hình như không ở cùng một kênh, tôi chỉ ngửi thấy mùi Xung quan nhất nộ vi lam nhan thôi, bộ tôi ngửi nhầm rồi hả? Đầu chó.jpg"

"Hề hề, tui thấy cảm giác của thím không sai đâu! Đầu chó.jpg đầu chó.jpg"

Nhìn mấy câu này, Bạch Lê chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ, hình như dân mạng đang hiểu nhầm cái gì đó rồi. Chính cậu còn chả ngửi ra được cái mùi gì, cho nên càng không biết nên giải thích thế nào.

Đợi đến khi thấy có người hỏi "Nói thế, anh đại [Yêu Tinh] và anh đại [Lê Bạch] là thật hả?" Dòng suy nghĩ đến đây lập tức bị cắt ngang.

Cái gì mà thật với chẳng giả, sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy QAQ!

__________________

[1] Cùng vui với dân: đây là câu thành ngữ xuất phát từ Tứ thư của Mạnh tử.


Trang Bạo đến thăm Mạnh Tử nói: "Bạo vào chầu vua. Vua bảo Bạo rằng ngài thích nhạc. Bạo chưa có lời đáp lại được. Xin thưa: thích nhạc là thế nào?"

Mạnh Tử trả lời: "Vua rất thích nhạc, đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng đấy."

Ngày khác, vào chầu vua, Mạnh Tử nói: "Vua từng bảo ông Trang rằng ngài thích nhạc, có vậy chăng?"

Vua đổi sắc, nói: "Quả nhân chẳng phải có khả năng thích nhạc của các tiên vương, chẳng qua là thích nhạc tầm thường thế gian thôi."

Mạnh Tử nói: "Vua rất thích nhạc, đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng đấy. Nhạc thời nay là do nhạc thời xưa mà ra vậy." Vua nói: "Có thể được nghe chăng?"

Mạnh Tử hỏi: "Vui nhạc một mình, vui nhạc với người, đằng nào vui hơn?"

Vua đáp: "[Vui một mình] không bằng vui với người."

Hỏi: "Vui nhạc với ít người, vui nhạc với nhiều người, đằng nào vui hơn?"

Đáp: "[Vui với ít người] không bằng với nhiều người."

"Bề tôi xin vì vua mà nói về nhạc: Nay vua tấu nhạc ở bên ấy; trăm họ nghe thấy tiếng chuông trống, âm thanh tiêu sáo của vua, bèn lắc đầu nhăn mũi cùng bảo nhau rằng: Vua ta thích tấu nhạc. Ôi, sao mà khiến bọn ta khổ cực đến thế này? Cha con chẳng được thấy nhau; anh em, vợ con chia lìa tan tác!

Nay vua săn bắn ở bên ấy, trăm họ nghe thấy tiếng xe ngựa của vua, nhìn thấy cờ lông chim, lông thú đẹp đẽ, bèn lắc đầu nhăn mũi cùng bảo nhau rằng: Vua ta thích săn bắn. Ôi, sao mà khiến bọn ta khổ cực đến thế này? Cha con chẳng được thấy nhau; anh em, vợ con chia lìa tan tác. Điều đó chẳng có gì khác: ấy là không cùng vui với dân vậy."

"Nay vua tấu nhạc ở bên ấy; trăm họ nghe thấy tiếng chuông trống, âm thanh tiêu sáo của vua, bèn hớn hở với sắc mừng, cùng kháo nhau rằng: Vua ta có điềm thịnh vượng không bệnh tật chăng? Sao mà có thể tấu nhạc được?

"Nay vua săn bắn ở bên ấy, trăm họ nghe thấy tiếng xe ngựa của vua, nhìn thấy cờ lông chim, lông thú đẹp đẽ, bèn hớn hở với sắc mừng, cùng kháo nhau rằng: Vua ta có điềm thịnh vượng không bệnh tật chăng? Sao mà có thể săn bắn được? Điều đó chẳng có gì khác: ấy là cùng vui với dân vậy.

"Nay vua cùng vui với dân, thì nên nghiệp vương."

BÌNH GIẢI:

Lần trước, Mạnh Tử đã không thành công trong việc thuyết phục vua Tề xây dựng nghiệp vương, mặc dầu đã phí nhiều tâm cơ, đã mất nhiều lời biện luận hùng hồn.

Lần này, nhận thấy Trang Bạo, một ông quan trong triều đình nước Tề, nói chuyện về Tề Vương thích nhạc, Mạnh Tử lại nỗ lực vận dụng sự hiểu biết của mình về tương quan giữa âm nhạc và vương đạo để thuyết phục Tề Vương. Đề tài ở đây là: xây dựng nghiệp vương trên cơ sở âm nhạc.

Vua Tề thích nhạc chỉ là thích loại nhạc tầm thường thế gian ở ngoài phố chợ hay trong nhà dân dã; đâu phải là loại nhạc cổ điển của các bậc tiên vương đời trước. Các tiên vương ngày xưa như vua Thuấn, Văn Vương, Vũ Vương tấu nhạc để ổn định lòng người; khiến cho xã hội an vui, đất nước thái bình thịnh trị. Vua Thuấn có nhạc Thiều, du dương, êm ái, dịu dàng, tươi sáng như ánh nắng mùa xuân (thiều quang); khi tấu lên thì mát mẻ như ngọn Nam phong hiu hiu thổi. Đó là khúc Nam Huân giải trừ được cơn nóng bức oi ả của mùa hè. Văn Vương, Vũ Vương có nhã nhạc, khiến cho mọi người từ trên chí dưới biết sống trong lễ nghĩa trật tự.

Tuy vua Tề thích loại tục nhạc, nhưng Mạnh Tử cũng an ủi cho rằng đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng; vì tục nhạc ngày nay ít nhiều cũng có nguồn gốc tương quan với nhã nhạc của các thánh vương xưa. Phải tâng bốc như vậy, Mạnh Tử mới kích thích vua Tề chú ý muốn nghe về âm nhạc.

Mạnh Tử nắm rất vững về triết lý âm nhạc như trong thiên Nhạc Ký viết: "Thẩm nhạc dĩ tri chính – xét kỹ âm nhạc để biết chính trị." (Lễ Ký). Do đó, Mạnh Tử chất vấn vua Tề để tìm ra manh mối mà thuyết phục.

Mạnh Tử hỏi: "Vui nhạc một mình, vui nhạc với người đằng nào vui hơn?"

Giá như vua Tề thích "vui nhạc một mình"; điều đó biểu hiện vua Tề là người ích kỷ, một người có tâm lý khép kín, thích tìm niềm vui một mình. Người đó có thể là một nghệ sĩ lớn nhưng không thể xây dựng nghiệp vương được, vì không muốn hoà vui với mọi người.

Sau khi biết được vua Tề thích "vui nhạc với người", Mạnh Tử lại hỏi xem vua Tề thích vui nhạc với ít người hay thích vui nhạc với nhiều người. Nhận biết được vua Tề thích vui nhạc với nhiều người, Mạnh Tử đã thấy rằng có điều kiện để thuyết phục tiếp.

Bí quyết xây dựng nghiệp vương nằm ở chỗ "cùng vui với dân" (dữ dân đồng lạc). "Cùng vui với dân" nghĩa là cho dân được dự vui với mình; hoặc là "vui sau cái vui của dân", nói một cách khác, khi dân không được vui thì mình chẳng tìm lấy niềm vui riêng.

Mạnh Tử đưa ra hai trường hợp:

Trường hợp thứ nhất: vua tấu nhạc, săn bắn. Âm thanh chuông trống, tiêu sáo, xe ngựa, cờ xí làm cho dân thấy đau đầu, nhức tai, nhăn mặt, than thở, trách móc.

Trường hợp thứ hai: vua tấu nhạc, săn bắn. Cũng bằng ấy âm thanh rộn ràng, thế mà dân lại hớn hở vui mừng, khen ngợi.

Tại sao vậy?

Điều đó chẳng có gì khác hơn là:

– Ở trường hợp thứ nhất, vua không cùng vui với dân (bất dữ dân đồng lạc).

– Ở trường hợp thứ hai, vua cùng vui với dân (dữ dân đồng lạc).

Vua đã không cùng vui với dân thì dân bất mãn, khó chịu, than oán đủ điều. Vua cùng vui với dân, chia ngọt sẻ bùi với dân, đồng cam cộng khổ với dân, thì dân quên hết mệt nhọc; dẫu cho cha con phải xa nhau, anh em vợ chồng phải ly tán, người ta cũng không than oán vì biết rằng đó là bổn phận bảo vệ đất nước, chứ chẳng phải vua muốn như vậy.

Bí quyết xây dựng nghiệp vương, đem lại thịnh trị thái bình an vui cho dân chúng được trình bày qua khía cạnh âm nhạc chỉ đơn giản có như thế. Vua biết lo trước cái lo của dân, vui sau cái vui của dân, thì đất nước mới được an vui thực sự.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi