Mà Triệu Húc thì sao?
Nàng rời đi bốn năm.
Trong bốn năm này, hậu cung của hắn lục tục có người mới vào.
Những phi tử mới tiến cung đó, ai nấy đều để ý Triệu Húc hơn nàng.
Mỗi ngày sớm chiều làm bạn với hắn, ở bên cạnh hắn...
Thời điểm ở bên cạnh, các nàng hầu hạ hắn; hắn phiền lòng, các nàng khuyên nhủ an ủi hắn; buổi tối là các nàng nằm bên gối hắn...
Bốn năm nay đều là các nàng ở bên hắn.
Có lẽ không có "các nàng", có lẽ hắn đã có một "nàng".
Cho dù như vậy, nàng cũng không có tư cách oán hận hắn.
Bởi vì trước đây, là nàng quyết định ra đi.
Nhưng nghĩ tới đây, Vân Trân rất khó chịu.
Thật ra cuộc sống hiện tại với nàng mà nói mới là lựa chọn tốt nhất.
Đi theo không xa không gần, không lộ mặt, cứ như vậy, sẽ không quấy rầy cuộc sống của họ.
Bởi vì nàng đã không có cách nào xác định trong lòng họ còn để lại một vị trí cho nàng hay không.
Nàng sợ đáp án nào đó.
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã mất đi dũng khí đứng ra.
Người thích hợp nhất biến thành người không thích hợp nhất.
Nàng không dám đối mặt.
...
Sau đó, hai bên xảy ra vài lần cọ xát.
Triều đình bên này và tộc Cổ Tát bên kia đều không muốn qua sông.
Hiện giờ đã vào đông.
Nếu còn tiếp tục giằng co như vậy, dù là đối với triều đình hay tộc Cổ Tát đều gặp bất lợi.
Bọn họ cần một cơ hội để đột phá.
Mà mấy ngày nay, nội tâm Vân Trân đã dần bình tĩnh lại.
Nàng đã không còn suy nghĩ những chuyện không thực tế đó.
Có lẽ như bây giờ, đối với nàng, với Triệu Húc, với A Linh đều là tốt nhất.
Nếu đã chia xa, vậy đừng quấy rầy nhau nữa.
Nàng từ chỗ Lý Hổ biết được vì chưa có người thích hợp, cho nên kế hoạch kia tạm thời bị bỏ ngỏ, hiện tại, mưu sĩ thủ hạ của Triệu Húc lại nghĩ ra cách khác, muốn thử.
Sau khi biết, Vân Trân chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hi vọng kế hoạch thành công.
Hai bên lần nữa đánh nhau, Vân Trân lại trở nên bận rộn.
Mấy ngày nay, tướng sĩ hai bên đều tác chiến trên sông.
Hai bên có thắng có bại.
Hôm nay, mặt trời đã sắp xuống núi, đột nhiên có người vội vã xông vào chỗ đại phu nghỉ ngơi.
"Ai là Thịnh đại phu? Thịnh đại phu ở đâu?" Người tới hỏi.
Vân Trân buông đồ trong tay, đáp: "Là ta.
Xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Ngươi là Thịnh đại phu?" Nhìn thấy Vân Trân, người nọ thở phào, "Thịnh đại phu, mau đi lấy hòm thuốc rồi đi theo ta.
Chỗ ta có người bị thương."
"Nhưng bên này..." Vân Trân do dự.
Bên chỗ nàng cũng có người bị thương.
"Thịnh đại phu, xin mau lên." Người nọ thúc giục.
Vân Trân thở dài, dặn dò người bên cạnh vài câu, sau đó mang hòm thuốc đi theo người nọ.
Có lẽ là tướng quân nào đó bị thương, cho nên mới sốt ruột như thế.
Nhưng càng đi theo người nọ, nhìn xung quanh, nàng càng cảm thấy kỳ lạ.
Sao lại đi tới đây?
Nơi này thủ vệ nghiêm ngặt, đại phu như Vân Trân nếu không được triệu hoán, tuyệt đối không thể tiến vào.
Hiện giờ, người nọ lại vội vã đưa nàng chạy tới đây...
Chẳng lẽ thân phận người bị thương còn quý trọng hơn nàng tưởng tượng?
"Thịnh đại phu, lát nữa nhất định phải chữa khỏi cho người bên trong." Người dẫn đường trịnh trọng nói..