CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



Ba ngày sau, trên thuyền, Cổ Tát Cưu nhất định có chuẩn bị.
Vấn đề này không chỉ nàng nghĩ tới, Triệu Húc khẳng định cũng có tính toán.
Nhưng nếu xảy ra sự cố...
Sự cố không xảy ra thì thôi, nếu xảy ra, đó là mệnh do trời quyết.
Vân Trân không thể không lo lắng.
...
Lý Hổ nói thêm vài câu rồi đi.
Ba ngày kế tiếp, Vân Trân phát hiện bầu không khí ở quân doanh trở nên ngưng trọng.
Hình như dưới sự lặng lẽ có thay đổi và điều động.
Lý Hổ cũng ở ngoài suốt, ba ngày nay không hề xuất hiện.

Chỉ sợ hắn cũng nhận nhiệm vụ tương ứng.

Buổi tối trước thời hạn ba ngày, Lý Hổ tới tìm Vân Trân, nói với nàng ngày mai hắn phải đi làm nhiệm vụ, quen được "huynh đệ" như Vân Trân là may mắn lớn nhất của hắn, hi vọng nàng có thể bảo trọng, nếu thế cục bên ngày không ổn thì nhớ bảo vệ chính mình.
Lý Hổ dặn dò cứ như để lại di ngôn vậy.
Vân Trân hỏi hắn, ngày mai phải đi làm gì?

Ban đầu, Lý Hổ không nói.
Dần dần, có lẽ sợ đây thật sự thành "lần cuối cùng"...
Như dặn dò di chúc, hắn nói với Vân Trân ngày mai hắn phải theo bệ hạ lên thuyền.
"Là đi theo bệ hạ, bảo vệ ngài ấy sao?" Vân Trân hỏi.
"Ừ." Lý Hổ gật đầu, "Thân thủ của ta không tệ, cho nên lão đầu chọn ta đi theo cạnh bệ hạ.

A, vị trí đó nghĩa là chỉ cần bệ hạ gặp nguy hiểm, ta phải lập tức xông lên! Đúng rồi, Thịnh tiểu huynh đệ, quê ta ở quận Tây Hà.

Nếu ngày mai ta chết, ngươi nhất định phải tìm cơ hội thay ta về quận Tây Hà, chuyển lời với tiểu tức phụ chưa qua cửa của ta, cứ nói ta xin lỗi nàng ấy, bảo nàng ấy tái giá với người khác đi..."
"Chờ đã!" Vân Trân giơ tay, ngắt lời hắn, "Lý huynh, tiểu đệ có chuyện muốn nhờ Lý huynh."
Thái độ nghiêm túc của Vân Trân khiến Lý Hổ không thể không dừng lại.
Lúc này, chỉ thấy Vân Trân từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, đưa cho Lý Hổ.
"Thịnh tiểu huynh đệ, cái này...!Ngươi làm gì vậy? Ta không phải...!Đoạn tụ...! Trong nhà ta còn thê tử chưa qua cửa, ta..." Lý Hổ thấy nàng lấy túi tiền ra, gương mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp xua tay.
"Huynh nghĩ gì đấy!" Vân Trân thở dài, cưỡng ép nhét túi tiền vào tay Lý Hổ, "Đồ trong đây không phải cho huynh.

Ta hi vọng ngày mai sau khi lên thuyền, nhân lúc không có ai, huynh có thể giao nó cho bệ hạ!"

"Hả?" Lý Hổ trợn tròn mắt, "Thứ này...!Nhẫn ban chỉ?"
Lý Hổ lấy đồ trong túi tiền ra, không ngờ là một cái nhẫn ban chỉ.
"Cái này đưa cho bệ hạ sao? Thịnh tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thứ này...!Trường hợp quan trọng như ngày mai, ta sao có thể..."
"Lý huynh, xin hãy tin ta." Vân Trân nói, "Ta không đùa với huynh.

Nhẫn ban chỉ này rất quan trọng.

Người bây giờ ta có thể nhờ vả cũng chỉ có huynh.

Ta hi vọng ngày mai trước khi bệ hạ gặp Cổ Tát Vương, huynh có thể giao nhẫn ban chỉ này cho bệ hạ.

Bệ hạ nhìn thấy nhẫn ban chỉ này, sẽ biết nên làm thế nào.

Ta hi vọng huynh có thể giúp ta."
"Việc này..." Lý Hổ do dự.
Dù sao ngày mai là trường hợp vô cùng quan trọng.
Mà nhẫn ban chỉ trong ta Vân Trân lại không rõ lai lịch.

Nếu xảy ra vấn đề...
"Được! Ta giúp ngươi một lần!" Cuối cùng, Lý Hổ cắn răng nói.
"Đa tạ Lý huynh!" Vân Trân ôm quyền, khom người với hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi