CÙNG QUÂN DUYÊN

Lời này rõ ràng có ý nghĩa sâu xa hơn.

Mộ Sanh ngừng động tác một chút, ngẩng đầu lên nhìn phía Mạnh Tu Y. Mạnh Tu Y vuốt ống tay áo, dung nhan ôn hòa, trong mắt mềm mại, chạm phải ánh mắt của nàng thì khẽ cười, không né không tránh mặc nàng đánh giá.

Nàng ấy càng vô hại, Mộ Sanh càng cảnh giác trầm trọng, nàng đành phải rũ mi, giống như lơ đãng nói: "Bệ hạ nói gì vậy, sao thần lại oán hận ngài."

Lời nói này, thật sự không thành thật, nhìn như trả lời kì thực là hỏi ngược lại. Nếu là người bên ngoài thì thôi, nhưng Mạnh Tu Y sao có thể không nhìn nàng đang thử lảng tránh?

Nàng ấy hơi suy nghĩ một chút, rồi dắt tay Mộ Sanh, kéo nàng ngồi xuống giường nhỏ. Mộ Sanh đang chột dạ, liền thuận theo ngồi sát bên nàng ấy. Lòng bàn tay trước giờ mềm mại ấm áp chẳng biết từ khi nào đã đổ một đợt mồ hôi lạnh ẩm ướt, thấm sang cả lòng bàn tay Mạnh Tu Y.

Mạnh Tu Y nhìn nàng thật sâu: "Ngươi lạnh? Sao tay lại lạnh như vậy?"

Mộ Sanh kinh ngạc, đột ngột rút tay về, sau khi rút về lại có cảm giác không đúng, động tác này quá mức đột ngột, giống như nàng có ý đồ riêng vậy, liền vội hỏi: "Có lẽ vừa mới chịu lạnh ở bên ngoài."

Mạnh Tu Y nghĩ trăm phương ngàn kế muốn bảo vệ Bùi Kham, là vì Bùi Chiêu, thuận miệng nói ra lời kia, là muốn tranh công. Việc đem Bùi Kham ra khỏi đám con cháu bùn nhão kia đã hoàn thành một nửa, Mạnh Tu Y đang đắc chí cho rằng rất có công lao, rất muốn nghe Mộ Sanh khen nàng một câu. Nhưng không nghĩ, Mộ Sanh đối với nàng ấy, vẫn dùng mọi cách phòng bị.

Trước kia, nàng đã cùng Mộ Sanh nói, các nàng là hai bên tình nguyện. Nhưng hiện tại xem ra, chắc là, vẫn chỉ có nàng ấy đơn phương mong muốn. Giữa các nàng ngay cả sự tin tưởng căn bản nhất cũng không có.

Vẻ mặt Mạnh Tu y càng thêm nhu hòa, nàng ấy dịu giọng nói: "Ngọn nguồn của ngươi với Bùi gia rất sâu, tiền đồ của Bùi Kham, chẳng lẽ ngươi không quan tâm?"

Hai chữ ngọn nguồn hai chữ thật là tinh diệu, Mộ Sanh không hiểu nàng chỉ nói với nàng ấy là nàng từng chữa bệnh cho Bùi phu nhân, gặp Bùi Chiêu mấy lần, thì còn gì khác. Chỉ đành nói quanh co rằng: "Thần..." Nếu là đời trước, an nguy của Bùi Kham tất cả đều vướng bận trong lòng, nhưng nếu là đời sau...

Mộ Sanh tâm loạn như ma, chẳng lẽ bệ hạ phát hiện? Chắc là không, sự  quỷ quái không thể tưởng tượng như vậy làm sao bệ hạ có thể nghĩ đến? Nàng không nhịn được nhìn Mạnh Tu Y. Ánh mắt Mạnh Tu Y sáng rỡ, bên môi ngậm lấy một vệt cười yếu ớt, thấy nàng nhìn qua, con ngươi trong suốt kia dường như mang theo cổ vũ.

Mộ Sanh vội vàng dời mắt đi chỗ khác, sẽ không, bệ hạ sẽ không biết, dù nàng ấy thánh minh hơn nữa, cũng chỉ là phàm nhân, cũng đọc thánh hiền Nho gia, chuyện luân hồi chuyển thế như vậy, với nàng ấy mà nói, giống như lời nói vô căn cứ.

"Thần xác thực quan tâm Bùi tướng quân, chỉ vì hi vọng cõi đời này thiện ác báo ứng." Mộ Sanh nghĩ kĩ càng, liền trấn định lại rất nhanh, lời nói cũng rõ ràng hơn.

Mạnh Tu Y cảm thấy ngực như bị kim đâm một trận, nỗi đau sắc bén, cùng với vô tận thất vọng và bi thương, đến ý cười cũng trở nên miễn cưỡng. Mộ Sanh không khỏi cau mày, nàng luôn cảm thấy bất an, hôm nay bệ hạ quá khác thường, giữa các nàng có một tầng lụa mỏng mờ ảo, nàng nhìn không thấy suy nghĩ của nàng ấy, cũng không hiểu nàng ấy đang muốn thăm dò cái gì.

"Bệ hạ, ngài sao vậy?" Mộ Sanh dịu dàng hỏi, "Có lời gì không thể nói với ta?" Nàng có thể thấy bệ hạ vạn phần tín nhiệm nàng, cũng nhận ra các nàng thật lòng yêu nhau, nếu vậy, có chuyện gì khó nói cho nàng nghe? Dù cho bây giờ nàng thấp cổ bé họng, cũng nguyện giúp nàng ấy giải sầu.

Mạnh Tu Y nhìn nàng, nở nụ cười, nụ cười kia quái dị cực kì, dường như có nhàn nhạt trào phúng. Mộ Sanh đang muốn nhìn cẩn thận chút, liền thấy Mạnh Tu Y thu lại ý cười, thần sắc bình tĩnh: "Ngươi nói đúng lắm, giữa chúng ta không có gì không thể nói."

Đây rõ ràng là một câu nói rằng đang có chuyện. Mộ Sanh bất an đụng một cái vào mu bàn tay Mạnh Tu Y, nhưng Mạnh Tu Y một chút cũng không cảm nhận được bất an của nàng, trở tay nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói: "Trẫm có một chuyện muốn nói cùng ngươi."

Nàng ấy rất ít khi nghiêm túc như vậy, trực giác Mộ Sanh liền hiểu không phải lời gì tốt, trong tiềm thức đã muốn lùi bước, nhưng Mạnh Tu Y liều mạng mà tiếp tục nói: "Trẫm yêu thích một người, ngươi cũng biết người đó, nàng là Bùi Chiêu."

Mộ Sanh nhất thời cảm thấy miệng lưỡi phát khô. Hoàng Đế nói xong liền nhìn nàng chằm chằm nàng, dường như nhất định phải đợi nàng đáp lại gì đó. Nàng chỉ đành khô khốc nói: "Bệ hạ tại sao đột nhiên nói tới việc này?"

"Tại sao đột nhiên nói tới việc này? Trẫm cũng không biết. Chỉ là bỗng nhiên rất nhớ. Khi nàng ấy còn sống, chưa bao giờ cho trẫm sắc mặt tốt, nhưng trẫm cũng không trách nàng, chí ít mỗi lời mỗi câu nàng ấy nói với trẫm đều là lời nói thật."

Lòng bàn tay Mộ Sanh trống trơn, Mạnh Tu Y đã rút tay về, đã đem ánh mắt nhìn đến nơi khác, tâm Mộ Sanh trong tức thì liền cuống lên.

"Hiện tại nàng chết rồi, tất cả đều tan thành mây khói. Nhiều năm qua đi, ta vẫn yêu nàng như vậy, ta chỉ nghĩ, chỉ cần nàng có thể trở về, muốn ta làm gì ta đều cam tâm tình nguyện." Mạnh Tu Y nhẹ nhàng dứt lời, quay đầu lại nhìn Mộ Sanh, nàng ấy cười nhẹ, nụ cười kia không có chút nhiệt độ nào, lời nói ra cũng đặc biệt lạnh lẽo, "Ngươi xem, ta nhớ thương nàng đến thế, làm sao có thể yêu thêm ai?"

Mộ Sanh chạy trối chết.

Cái gì nàng cũng không nhớ được, chỉ nhớ rõ thâm tình trong lời nói của bệ hạ. Hoạn quan đi vào bẩm chuyện, nàng nhân cơ hội chạy ra.

Ngực như bị đá đè, Mộ Sanh chầm chậm ho khan, thật vất vả mới cảm thấy thoái mái một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút, lời nói của Hoàng Đế không ngừng vang vọng bên tai nàng, khiến cho nàng làm gì cũng không an tâm.

Bên ngoài cửa cung tụ tập hơn ba mươi đại thần, tập thể quỳ xuống đất thỉnh cầu Hoàng Đế thu hồi lại ý chỉ chấp thuận cho Bùi Bá An nghỉ hưu.

Lần đầu tiên có việc thanh thế to lớn đến nỗi bách quan tụ tập chờ lệnh lập triều.

Trong quốc pháp không trách họ, nếu đem chuyện xử trí nhiều đại thần như vậy tuyên dương ngoài cũng không êm tai, một nét bút trên sách sử, không thể thiếu đi một cái danh bạo ngược. Hoàng Đế hẳn sẽ cân nhắc nhiều hơn. Nhưng bọn họ đến không phải lúc, hoạn quan đến bẩm, làm Mộ Sanh quá khích chạy mất, nàng ấy còn chưa có nói dứt lời mà!

Hoàng Đế căm hận quần đảng đại thần này rất lâu, vào lúc này lại tới phá hỏng chuyện của nàng ấy, phái một ngàn Ngự Lâm quân, đem đám đại thần này đem đi hết, tập trung vào bên trong nhà tù ở Đại Lý Tự.

Mạch Vinh Ân nheo mắt nhìn sắc mặt nàng ấy, cũng không dám nhắc nhở nàng ấy rằng Ngự Lâm quân không chịu trách nhiệm bắt đại thần, vội vội vàng vàng viết chỉ, sau khi thỉnh Hoàng Đế thêm ấn liền tự mình đi truyền lệnh.

Hạ ngục hơn ba mươi đại thần, giống như chọc phải dây thần kinh nào của họ vậy, các đại thần còn lại dồn dập dâng tấu lên, đặc biệt là ngôn quan*, càng sinh động lợi hại, dâng thư chỉ trích Hoàng Đế hành động nghiêm khắc, xin Hoàng Đế khiêm tốn nghe khuyên, phóng tích đại thần.

*Ngôn quan: Chức quan có nhiệm vụ giúp vua sửa lỗi, chữa sai lầm, từ ác, sống thiện. Ngoài ra còn phải hạch tội những quan lớn nhỏ lạm quyền, tham nhũng, etc.

Đây đã không phải vấn đề Bùi Bá An nghỉ hưu nữa, mà là Hoàng Đế có chiêu hiền đãi sĩ hay không, có lòng dạ rộng lớn hay không, có nghe lời khuyên bảo của hạ thần về vấn đề hay không.

Muốn bắt đại thần, phải có quy trình qua ba ty, điều tra rõ tội danh, thu thập tội chứng, kí phát lệnh bắt, nắm rõ bộ quy án, sau đó thẩm vấn, định tội, tất cả đều hợp pháp. Nhưng cách làm của Hoàng Đế, hoàn toàn không có căn cứ, là hành vi sai lầm.

Tấu chương như giấy bay vào trong thư tỉnh, đưa đến trên bàn Hoàng Đế, muôn miệng một lời chỉ trích Hoàng Đế quá hung tàn, không khoan dung, phương pháp bại hoại tiên vương.

Hoàng Đế nhìn phiền lòng muốn chết, không phải không thừa nhận chính mình quá mức kích động, lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy các đại thần nhất trí đoàn kết, trong lòng dấy lên sợ hãi, càng căm hận cục diện thân là thiên tử mà bị chư thần quản chế này.

Người đã bắt rồi, không thể thả. Hoàng Đế cắn răng chống lại, phái các học sĩ của Chính Sự Đường và hình bộ của Đại Lý Tự cùng thẩm vấn, yêu cầu đâm lao phải theo lao, cấp tốc tìm tội chứng, định tội bọn họ.

Tháng ngày còn lại, vừa ứng đối với ngôn quan ồn ào, vừa buồn bực Mộ Sanh vì không tin mình, cũng không muốn đi tìm nàng ấy, mãi đến khi qua một tháng, nàng ấy mới biết Mộ Sanh bị học sĩ vỡ lòng mang đi Đại Lý Tự tham gia thẩm vấn.

Lúc đó đã là cuối năm, đóng cửa, tất cả công sự đều phải đợi qua năm mới nói tiếp. Mạnh Tu Y rốt cục được thở dốc trong chốc lát, nhưng quay về cung yến, Tế Tự lại làm cho nàng ấy bận bịu đến chân không chạm đất, trong lúc đó còn có ngôn quan thẳng thắn nói vài câu về các kiểu dấu hiệu Hoàng Đế trở nên bạo ngược. Làm cho lòng người phiền không thôi.

Cho đến khi, Hoàng Đế liên tiếp nhận được mấy tấm thư thú nhận ở chỗ thẩm quan kia, nhìn thấy tên Mộ Sanh, lại nhìn thư thú nhận, so với vài tờ khác có ngôn từ mơ hồ, thấy thư thú nhận Mộ Sanh viết ngôn từ chuẩn xác, từng chữ đều liệt ra từng cái tội trạng đến rõ rõ ràng ràng.

Mạnh Tu Y hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ trấn định, nói với Mạch Vinh Ân "Đem nàng, đến cho trẫm."

Nàng này, ngoại trừ Mộ Sanh, không còn ai khác.

Lúc này đã là đêm ba mươi, nhà nhà đoàn tụ. Hoàng Đế phụ chết mẫu tang, các huynh đệ nếu không bị nàng ấy phế làm thứ dân, thì cũng là mồ yên mả đẹp. Những người khác trong dòng họ đúng là có, thì cũng đã ăn mừng tân hỉ trong cung yến hai ngày trước. Đến đêm giao thừa, trong cung chỉ có một mình nàng ấy.

Mạch Vinh Ân làm việc thật là nghiêm cẩn, để người trong bóng tối đem Mộ Sanh vào cung điện, không muốn kinh động ai khác.

Lúc Mộ Sanh đến, Mạnh Tu Y đang đợi nàng.

Nàng có chút không biết làm sao đối mặt nàng ấy, những câu nói lần trước, khiến cho nàng cảm thấy rối rắm, xoắn xuýt nhất, vẫn là câu "làm sao có thể yêu thêm ai" kia.

Mộ Sanh hơi cúi đầu, một mực cung kính như các đại thần khác. Mạnh Tu Y lại cảm thấy, nàng đang xa lánh mình. Nàng ấy cảm thấy rất khổ sở, vô cùng uể oải. Thời gian ba năm, nàng ấy ở sau lưng nàng, trăm phương ngàn kế muốn đối tốt với nàng, chỉ cầu nàng quay đầu lại nhìn một chút, mà nàng thì tránh còn không kịp; thời gian hai năm, nàng ấy một mình ở thế gian này, trù tính vì nàng mà báo thù, quyết tâm vì nàng mà đến già vẫn cô độc, mà nàng cái gì cũng không biết; đến hiện tại, nàng lại trở về lần nữa, các nàng cũng từng hứa với nhau như thế, nàng ấy cật lực bù đắp, chỉ cầu được đối xử thật lòng, nhưng trên thực tế, nàng vẫn không tin tưởng mình.

Bầu không khí bên trong điện quá mức ngột ngạt, Mộ Sanh có chút e ngại, lo sợ trong lòng.

Thấy nàng như vậy, Mạnh Tu Y lại không nhịn được mềm lòng, thở dài một tiếng, tức giận nói: "Đứng ở nơi đó làm gì, còn không mau lại đây."

Mộ Sanh liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới.

Mạnh Tu Y chỉ chỉ những thư thú nhận kia, nhíu lông mày nói: "Những thứ này đều là ngươi viết? Ngươi đã tiến vào trong việc này, sao không nói cho trẫm một tiếng." Áp lực trong triều cũng không có tiêu tan theo thời gian, các ngôn quan còn có dấu hiệu càng đánh càng hăng, nếu vậy, chủ thẩm quan tất nhiên sẽ chịu công kích, Mộ Sanh ít căn cơ, bị người tính kế cũng là chuyện dễ dàng, Mạnh Tu Y cũng không muốn khiến nàng "nổi bật" ở thời điểm này.

Nàng ấy có thể nghĩ đến, Mộ Sanh tất nhiên cũng nghĩ đến, không chỉ nàng nghĩ tới, mấy người học sĩ vỡ lòng cũng nghĩ đến, ai cũng không muốn ngoi đầu vào lúc này, các ngôn quan làm ầm ĩ vô cùng, cuối cùng cũng sẽ có người đứng ở trên đỉnh, người này khẳng định không phải là Hoàng Đế, mà là đại thần "mê hoặc được thánh thượng", ai cũng không muốn đến lúc đó bị ném ra ngoài nòng súng, vì vậy, học sĩ vỡ lòng nghĩ đến Mộ Sanh được Hoàng Đế coi trọng, liền đẩy nàng ra ngoài.

Mộ Sanh biết, nhưng không từ chối: "Đến ngài còn bị ngôn quan tạo áp lực, huống chi chúng thần. Lần này chủ thẩm các vị đại thần, đều cảm mộc thiên ân, trung thành tuyệt đối, nhưng, dám không sợ lời đồn chung quy là số ít. Ngài đang chờ kết án, định vững tội danh của bọn họ, được lợi ích thực tế, đến lúc đó, ngôn quan làm ầm ĩ thế nào đi nữa, cũng không liên lụy đến chuyện tể thủ, ngài liền có thể rảnh tay đối phó hắn. Bởi vậy, định tội là chuyện quan trọng. Thần không sợ lời ra tiếng vào, quan ngôn hạch tội cũng không sao, bước này làm sao cũng phải có người đi trước."

Nàng biết mạo hiểm trong đó, vẫn cứ chẳng từ việc nghĩa mà đi tới. Hiện tại ngôn quan bẩm tấu lên, tất nhiên có lí do Hoàng Đế lỗ mãng, nhưng đa phần chính là quạt gió thổi lửa cho chuyện Bùi Bá An. Mộ Sanh không nghĩ sẽ lùi bước, nàng nghĩ đến Mạnh Tu Y, nàng hi vọng bệ hạ có thể được như mong muốn, mà không phải bị người kiềm chế khắp nơi. Nàng biết, chỉ cần có thể quét đi cản trở trước mắt, bệ hạ sẽ như giao long (thuồng luồng) gặp biển, quyền thế không thể đỡ.

Mạnh Tu Y nheo mắt lại: "Ngươi đã từng nghĩ tới, nếu trẫm không bảo vệ được ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

Như Vệ Ưởng*, như Triều Sai**, đều có công với nước, cuối cùng cũng không được chết tử tế. Hình thức so tài của kẻ mạnh, dù cho là Hoàng Đế, cũng có thời điểm không thể không cúi đầu.

Mộ Sanh cúi đầu: "Dù chết cũng không tiếc."

Mạnh Tu Y gật đầu một cái: "Được, ngươi rất giỏi. Dù gì cũng chết qua một lần rồi, một lần thì lạ hai lần thì quen, nói vậy cũng không sợ."

Tay Mộ Sanh đặt ở trên đầu gối đột nhiên nắm chặt.

Mạnh Tu Y còn như chưa đủ, tiếp tục nói: "Trẫm cũng như thế, một lần thì lạ hai lần thì quen, lần này ngươi chết rồi, trẫm cũng không chiêu hồn, dù gì ngươi không quyến luyến, trẫm cần gì phải cố chấp đi tới."

Mộ Sanh nhìn nàng ấy, nhất thời không nói ra lời, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: "Bệ hạ biết từ khi nào?"

"Lần chúng ta đụng ở nghĩa trang đó, ngươi sơ hở trăm chỗ. Sau khi triệu kiến Bùi Kham xuyên đêm, để hắn nhìn bút tích của ngươi, xác nhận không thể nghi ngờ." Mạnh Tu Y lạnh nhạt nói, dứt lời, nàng ấy liền đứng dậy, cao giọng gọi Mạch Vinh Ân đến.

Ống tay áo bị gắt gao tóm chặt.

Mạnh Tu Y nhắm mắt lại, chung quy không có tránh nàng.

Mạch Vinh Ân nghe gọi mà vào, thấy tình cảnh này, vội vã khom người nói: "Thần đáng chết." Lùi ra.

Không ngờ Mạnh Tu Y để ý nàng, chí ít là vào lúc này không ngờ sẽ để ý đến nàng.

Quân vương tuổi trẻ thân thể như ngọc, cao lớn cương trực, khuôn mặt nhàn nhạt như ngọc được mài giũa, không nhìn ra vui buồn, Mộ Sanh lại hiểu, khi nàng ấy dùng bộ mặt như vậy đối mặt với nàng thì, tất nhiên đã giận đến cực điểm.

Đến giờ khắc này, lại không biết bệ hạ giận cái gì, thì thật là quá trì độn. Mộ Sanh ngồi dậy, vòng lấy eo thon gầy của nàng ấy, đem mặt dán vào trên lưng của nàng ấy: "Bệ hạ..."

Mạnh Tu Y không nói gì, nhưng cũng không đẩy nàng ra, mất mà có lại, đặc biệt quý trọng. Trong hai năm sau khi Bùi Chiêu chết đi, không biết bao nhiều lần tỉnh mộng giữa đêm, không biết bao nhiêu lần bồi hồi nhớ nhung ở tư dinh kia, dằn vặt như lăng trì nàng ấy. Thậm chí nàng ấy tưởng tượng hết lần này đến lần khác, nếu Chiêu nhi có thể trở về, muốn nàng ấy làm gì, nàng ấy đều đồng ý, cho dù không nhúng chàm, không gặp lại, chỉ cần nàng ấy biết nàng vẫn sống khỏe mạnh trên đời, cũng đã thỏa rồi.

Nàng ấy cho rằng mình sẽ sống hết đời như vậy, mãi đến khi chết già, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, nàng thật sự trở về. Mà nàng ấy cũng đã quên mất tưởng tượng ban đầu, không chỉ muốn chiếm được thân nàng, còn muốn chiếm cả trái tim nàng. Bất ngờ vì mất mà lại được làm cho nàng ấy quên mất, lúc trước, Bùi Chiêu căm ghét nàng ấy bao nhiêu.

Mộ Sanh có thể cảm giác được thân thể Mạnh Tu Y chậm rãi mềm đi, nàng nhẹ nhàng thở phào một cái, như vậy thì có thể nói chuyện cẩn thận.

Nhưng mà mở miệng trước lại là Mạnh Tu Y: "Hôm nay là giao thừa, đột nhiên triệu ngươi tiến cung, có nói với trong nhà chưa?"

Mộ Sanh ngẩn ra, nói: "Trong nhà chỉ có mình ta, Bạc gia cũng không có gì thân thiết, ngoài mấy vị lão bộc đã căn dặn trước khi ra ngoài, không quan trọng." Nàng đi ra thì liền biết hôm nay có lẽ không thể về nhà, đã sớm sắp xếp.

Mạnh Tu Y xoay người lại, nhẹ nhàng ôm ôm Mộ Sanh, không lưu luyến, nhưng cũng không vội lui lại một chút, nói: "Như vậy là tốt rồi, trẫm cũng là một người, không bằng ngươi ở lại trong cung, chúng ta cùng đón giao thừa đi."

Mộ Sanh tất nhiên là đáp ứng, chỉ là tại sao bệ hạ đột nhiên không tức giận? Nhưng mà, chung quy lời phải nói rõ, nàng tóm chặt tay áo Mạnh Tu Y, nghiêm túc nói: "Không ngờ lại để bệ hạ nhìn ra rồi, tình huống này của thần, quá mức li kì, bởi vậy cũng không dám nói cho người khác biết, chỉ sợ làm người ta tưởng yêu quái mà bắt giữ."

Mạnh Tu Y lí giải mà cười cười, không nói gì. Vẻ mặt nàng ấy tự nhiên, không có gì không cao hứng, Mộ Sanh nghĩ là bệ hạ tốt rồi, ngày xưa cũng là như thế, nàng ấy vô cớ tức giận, chỉ cần dỗ nhẹ một chút, là qua đi.

Mộ Sanh ỷ lại dựa vào nàng ấy, hỏi: "Lần kia ở nghĩa trang, thần sơ suất chỗ nào, khiến người nhìn ra rồi?"

Mạnh Tu Y cúi đầu nhìn nàng, giơ tay đến đỉnh đầu của nàng, vuốt nhẹ làn tóc đen thui của nàng một phen, dịu giọng giải thích: "Khi đó, ngươi ở nghĩa trang gặp phải trẫm, lại không chút kinh ngạc, này chính là một trong số đó. Trẫm cùng Bùi Chiêu xưa nay cẩn thận, sẽ không khiến ai phát hiện, còn Bùi Chiêu, nàng càng không thể chủ động nói với người khác, vì vậy, ngươi hẳn là không biết chuyện, thế nào cũng không thể lộ ra tư thái hiểu rõ như vậy, ít nhất cũng nên lộ ra chút kinh ngạc."

Mộ Sanh từ từ gật đầu, xác thực là như vậy.

"Sau đó là tế bái, ngươi tế bái Bùi Chiêu thì rất là qua loa, đến trước mộ Bùi phu nhân, lại cung kính vạn phần, cái này cũng khả nghi, đứng trên lập trường của Bạc Mộ Sanh, bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện đối xử khác biệt như vậy."

Mộ Sanh lần thứ hai gật đầu, tự tế bái chính mình, sao có khả năng cung kính nổi, không ngờ vậy cũng là một sơ hở.

"Còn có, tế phẩm ngươi mang cho Bùi phu nhân là Phù Dung Cao, chiếu theo lời giải thích của ngươi, ngươi với Bùi gia chẳng qua là quan hệ không sâu, không đến mức loại bánh ngọt Bùi phu nhân yêu thích nhất khi còn sống cũng biết. Hơn nữa trò chuyện cùng ngươi mấy lần đều có loại cảm giác quen thuộc kia, trẫm liền lớn mật suy đoán một phen."

Có lí có chứng, tuy rằng phỏng đoán này thực sự lớn mật cực kì, nhưng mà nàng ấy đoán đúng. Mộ Sanh nhất thời không biết nói gì, chỉ là nơi lồng ngực kia tràn đầy nhu tình, qua hồi lâu, nàng mới thấp giọng nói: "Nếu như, không có những kẽ hở kia, người có thể nhìn ra hay không?"

Mạnh Tu Y trầm mặc chốc lát, hồi đáp: "Có thể. Ngươi quá giống nàng, cõi đời này sẽ không có người giống nhau đến thế, mà ta, quá mức nhớ nhung nàng, dù cho hi vọng đó chỉ là một trong một vạn, cũng không muốn buông tha."

Tim đột nhiên co chặt, hỗn độn đâm đau. Yết hầu Mộ Sanh co chặt, như bị khối chì chặn lại, âm thanh nàng khàn khàn, thấp giọng nói: "Nếu cuối cùng phát hiện không phải? Người sẽ thích Mộ Sanh sao?"

Mạnh Tu Y trầm mặc, mãi đến tận khi Mộ Sanh cho rằng nàng ấy không có trả lời, nàng ấy mới chậm rãi nói: "Sẽ không, trẫm cần, không phải một người thay thế."

_________________________________

*Thương Ưởng (giữ chức Thừa Tướng của nước Tần - Xuân Thu Chiến Quốc): Là nhà chính trị gia, pháp gia nổi tiếng, vì ông cư trú ở đất Vệ nên còn gọi là Vệ Ưởng. Ông đóng góp nhiều chính sách cho nước Tần phát triển, nhưng đến cuối cùng lại chết bởi những oán hận từ chính sách mình tạo ra. Ông bị vương gia Tần Huệ Văn lấy xe xé xác để thị uy, sau đó cả nhà cũng bị gϊếŧ.

**Còn về Triều Sai, mình không thể tìm được tư liệu về người này. Tuy nhiên cũng có một chức quan là Khâm Sai đồng âm, nhưng nếu chỉ là chức quan thì không hợp lí lắm.

btw còn có từ "lục bộ" được nhắc tới khá nhiều khi có sự việc liên quan tới triều chính mà mình quên chú thích :v

Lục bộ bao gồm 6 Bộ: bộ Lễ, bộ Lại, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Công; đây là sáu cơ quan chức năng quan trọng nhất trong xã hội cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi