CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

Chương 110: Họ đều dị ứng với bơ đậu phộng

Tô Kim Thư càng thêm khó hiểu, Lệ Hữu Tuấn thà ăn hết toàn bộ món ăn một lượt, cũng không chịu nói anh bị dị ứng bơ đậu phộng. Mười hai món ăn, món nào anh cũng động đũa.

Cho nên tình trạng dị ứng rất nghiêm trọng, nếu không đưa đến bệnh viện kịp lúc, nói nguy hiểm đến tính mạng cũng chẳng phải lời đùa giỡn.

Tân Tấn Tài nghẹn một bụng lửa, cho nên sau khi phẫu thuật xong, một lúc không khống chế được tâm trạng đã nói nặng lời với Tô Kim Thư.

Nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ đáng thương dựa vào tường nhỏ tiếng khóc lóc của cô, đột nhiên lại mềm lòng: “Anh hai, không dễ chết như vậy đâu!”

Tô Kim Thư đột ngột ngẩng đầu.

Tần Tấn Tài cau mày, kéo cô đứng dậy, giọng nói không khỏi mềm xuống: “Bởi vì đưa đến kịp lúc, cho nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mấy ngày nay cơ thể anh ấy yếu ớt, là đầu sỏ gây họa, chị phải ở lại chăm sóc anh ấy”

“Tôi biết rồi”

Lần này cho dù Tân Tấn Tài không lên tiếng, cô cũng sẽ ở lại Dù sao chuyện này cũng do cô mà ra, nếu không phải vì muốn giúp cô, Lệ Hữu Tuấn cũng không trở nên như vậy.

“Vậy bây giờ tôi có thể vào chưa?”

Tô Kim Thư cẩn thận lên tiếng hỏi.

Tần Tấn Tài vốn muốn ngăn cản.

Nhưng thấy cô mang theo ánh mắt cầu xin, lời ngăn cản cũng không thốt ra được: “Chị vào thăm đi, nói không chừng chị xuất hiện anh ấy có thể khỏe nhanh hơn chút.”

Sau khi Tô Kim Thư đẩy cửa vào, Tân Tấn Tài ngồi xổm trước mặt hai đứa nhỏ, vươn tay khẽ xoa đầu chúng.

‘Vành mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ bừng: “Chú Tân, có phải cha con bệnh rồi không?”

Tân Tấn Tài sợ dáng vẻ của mình dọa hai đứa nhỏ, vội vàng giải thích: “Không sao, cha con chỉ bị dị ứng bơ đậu phộng thôi, nghỉ ngơi mấy ngày, sẽ khỏe mạnh như trước thôi.”

“Dị ứng bơ đậu phộng?”

Tô Mỹ Chi dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn anh trai bên cạnh: “Anh, cha cũng như anh, đều dị ứng với bơ đậu phộng kìa!”

“Vậy sao, trùng hợp như vậy?”

Tân Tấn Tài không hề để câu nói này trong lòng, ngược lại sau khi Tô Duy Hưng nghe thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng Tân Tấn Tài tưởng cậu bé lo lắng cho Lệ Hữu Tuấn, liền muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài bệnh viện đi dạo, chuyển hướng chú ý.

Cửa lớn phòng bệnh VỊP được đẩy ra, Tô Kim Thư chậm rãi bước vào, vừa nhìn đã thấy Lệ Hữu Tuấn nẵm trên giường bệnh.

Tay anh truyền nước biển, mấy vết sưng đỏ trên mặt và cơ thể dường như đã lặn hết, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Anh cứ nằm đó như thế, không có sự sắc bén như mọi ngày.

Lúc này anh yên tĩnh như một người đàn ông bình thường.

Tô Kim Thư nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy trái tìm mình run rẩy: Mấy năm trước cô nhận một cuộc điện thoại, lúc vội vã tới bệnh viện, nhìn thấy mẹ và anh trai cứ như vậy nằm trên giường bệnh.

Mẹ không còn tỉnh lại nữa, anh cũng Tô Kim Thư không dám nhớ lại tiếp nữa.

Cô ngơ ngác ngồi ở đầu giường, vành mắt đỏ bừng.

Cô nhìn tay của Lệ Hữu Tuấn, sau khi do dự một lúc vẫn khẽ nắm chặt: “Anh Lệ, anh tỉnh lại có được không? Anh mở mắt ra đừng ngủ nữa, anh như vậy tôi thật sự rất sợ, xin anh đấy…”

Tuy người đàn ông này luôn xấu xa, có lúc tính tình cũng khó năm bắt, nhưng mà…

Cô thà sau này anh cứ đối với cô như vậy, cũng không muốn giống mẹ và anh trai, nằm trên giường không tỉnh lại nữa.

Lúc này Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho hai đứa nhỏ đến khu vui chơi thiếu nhỉ trong bệnh viện.

Anh ta vừa đến cửa, đã nghe thấy câu nói của Tô Kim Thư, không khỏi cau mày: “Chị dâu nhỏ có phải không hiểu lời tôi nói không? Chẳng ph: không nguy hiểm tính mạng à: Lục Anh Khoa nhàn nhạt nhìn anh ta: “Nếu anh cũng giống cô ấy, từng trong một đêm mất đi hai người thân nhất của mình, nhìn thấy Boss nằm trên giường bệnh như vậy, anh cũng sẽ có phản ứng như thế thôi”

“Có ý gì?”

“Bà chủ có ám ảnh tâm lý, nếu anh không muốn sau khi boss tỉnh dậy gây phiền phức cho anh, tốt nhất đừng dọa cô ấy”

Tân Tấn Tài đứng trước cửa, nhìn ánh mắt của Tô Kim Thư, đột nhiên trở nên âm trầm khó đoán.

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy anh hai quan tâm một người phụ nữ như vậy.

Lúc trước Lục Anh Khoa nói với anh ta anh hai làm sao lại bị dị ứng, anh ta kinh ngạc đến mức có thể nhét quả trứng vào miệng.

Đúng vậy.

Sinh viên ngành y nếu muốn vào khoa nghiên cứu trường Cao đẳng Y tế Lan Ly, quả thật là chuyện rất phiền phức.

Nhưng chuyện này với Lệ Hữu Tuấn mà nói, quả thật không đáng nhắc đến.

Hoàn toàn không cần anh đích thân ra mặt.

Nhìn dáng vẻ đó, lần này lão đại thật sự đã cho đi hết thân tâm rồi.

Tô Kim Thư cứ ngơ ngác ngồi đầu giường như vậy, mắt cũng không dám chớp, cứ nhìn chãm chẵm chai nước biển.

Cách một lúc, lại giúp Lệ Hữu Tuấn dịch góc chăn.

Đang chuẩn bị ngồi xuống, lại nhìn thấy anh khẽ cau mày.

Không biết tại sao, cô không thích nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Lệ Hữu Tuấn.

Cho nên suy nghĩ vừa lóe lên, vươn tay khẽ vuốt phẳng vết nhăn giữa chân mày của anh.

Cách thức hai người họ ở chung với nhau, thực sự có thể xem là kỳ lạ.

Người ta đều là quen biết trước, thân thiết với nhau, rồi mới kết hôn.

Nhưng hai người họ, chỉ mới gặp mấy lần, đã lĩnh giấy kết hôn.

Càng đừng nhắc đến việc thân thiết với nhau.

Cho đến hôm nay, Tô Kim Thư mới có cơ hội yên tĩnh ngồi bên cạnh, nghiêm túc đánh giá anh.

Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím.

Còn có làn da mịn màng sạch sẽ khiến phụ nữ cũng không nhịn được ghen ty.

Sau khi nhìn một lúc, Tô Kim Thư không nhịn được, vươn đầu ngón tay chọt lên mặt anh “Một người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ, ông trời thật đúng là không có mắt. Đáng tiếc tính cách quá lạnh lùng, tính tình cũng không tốt, nếu không tôi đoán phụ nữ theo đuổi anh nhất định xếp thành hàng dài.”

Sau khi lẩm bẩm mấy câu, Tô Kim Thư cảm thấy buồn ngủ, mơ màng nẵm bên cạnh giường thiếp đi.

Một lúc sau, khi hơi thở của cô dần bình ổn Lông mi Lệ Hữu Tuấn khẽ run, mở mắt.

Anh đã dưỡng thói quen ngủ không sâu trong quân đội, cho nên trước khi Tô Kim Thư vươn tay chọt lên mặt anh, anh đã tỉnh lại rồi Lúc này anh cau mày nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình.

Cô nhóc này nói tính tình anh không tốt?

Không biết có phải bị kinh hãi không, cho nên Tô Kim Thư năm bên cạnh giường ngủ không an ổn.

Cho dù đã thiếp đi, nhưng hai tay vẫn siết chặt.

Lông mi dày rậm không ngừng run rẩy, dáng vẻ kia dường như búp bê sứ chỉ khẽ chạm, liền vỡ nát.

Lệ Hữu Tuấn không nhịn được vươn tay xoa nhẹ lên má cô.

Tô Kim Thư dường như phát giác gì đó, có chút bất an lẩm bẩm một tiếng, cơ thể cũng cử động theo.

Lệ Hữu Tuấn vừa định rút tay lại, nhưng bị Tô Kim Thư nắm chặt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi