CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Kim Thư”
Giọng nói của Nguyễn Bảo Lan vẫn rất ngọt ngào, Tô Kim Thư cảm thấy kinh mạch toàn thân đã mở ra ngay khi nghe thấy cô ta gọi tên mình.

“Hai người không lẽ…”
Tô Kim Thư ngạc nhiên nhìn Phương Trí Thành và Nguyễn Bảo Lan.

Phương Trí Thành sững sờ một lúc, anh ta vội xua tay: “Không, không, đừng nghĩ nhiều về chuyện đó.

Anh và Bảo Lan là mối quan hệ đồng nghiệp thông thường nhất, hơn nữa người ta là hoa đã có chủ rồi!”
“Đạo diễn Phương!”
Nguyễn Bảo Lan cau mày không hài lòng, như thể cô ta rất nhạy cảm với chủ đề này.

Phương Trí Thành cười: “Thôi, thôi, chúng ta không nói về chủ đề này, nói về công việc.”
Chuyện công việc mà Phương Trí Thành nói chính là anh ta đang hy vọng hợp tác với Tô Kim Thư để mở một phòng làm việc Tô Kim Thư đã rất bất ngờ sau khi nghe lời đề nghị này, cô thậm chí còn ngẩng đầu lên sờ trán anh ta: “Đạo diễn Phương, anh có sốt không?”

“Mẹ kiếp, em mới sốt! Ông đây vô cùng khỏe mạnh, ăn ngon ngủ khỏe!”
“Chẳng phải bình thường anh là người thông minh sao? Một người ngoài ngành không có lai lịch và thực lực như em, sao dám nói chuyện hợp tác với em? Nói đi, có phải anh còn có mục đích gì khác không?”
Lúc trước Tô Kim Thư còn tưởng rằng anh ấy chỉ đùa về việc hợp tác mở phòng làm việc, không ngờ hôm nay lại đem chuyện này ra bàn một cách nghiêm túc.

Nguyễn Bảo Lan mỉm cười, và cuối cùng đứng lên nói thay Phương Trí Thành: “Kim Thư, cô hiểu lầm rồi.

Thực ra lần này anh ấy không phải muốn giúp cô mà là muốn cô giúp anh ấy một tay!”
Phương Trí Thành chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng: “Ừm, thực ra cũng không thể nói như vậy!”
Tuy nhiên, Nguyễn Bảo Lan phớt lờ anh ta và tiếp tục: “Thực ra, anh ấy là một người cao quý, và tính tình cục cần.

Anh ấy giống như một con bò vậy, không thích nói chuyện với người khác.

Mặc dù phim của anh ấy hay, nhưng anh ấy đã làm mất lòng nhiều người trong những năm qua, chẳng hạn như một ngôi sao nổi tiếng sau một đêm nào đó, và một siêu mẫu ngoại quốc nào đó thích giở bệnh ngôi sao… Chỉ cần anh ấy không vừa mắt, anh ấy có thể trực tiếp khiến người ta khóc trong trường quay!”
“Kim Thư cô thử nghĩ xem, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi vừa nãy còn đang gào thét với người hâm mộ của mình, một giây sau đã bị đạo diễn Phương mắng té tát, chỉ hận không thể chui lại vào bụng mẹ.


Người khác nhìn thấy người bị đạo diễn Phương mắng chỉ trốn vào một góc, đến cơm cũng không ăn nổi”
Tô Kim Thư không nói nên lời.

Trên thực tế, phong cách cư xử của Phương Trí Thành, khi làm việc với anh ấy trong “Đại Đường Vô Song”, Tô Kim Thư đã hiểu được một chút.

Mặc dù anh ta rất độc đoán, nhưng không xấu xa đến mức này chứ!

Phương Trí Thành lại đỏ mặt: “Thất nghiệp cái gì chứ? Anh đây là tự mình từ chức! Là anh đuổi việc bọn họi”
“Có khác nhau không?”
“Đương nhiên là có sự khác biệt! Thất nghiệp là bị đuổi, bị bỏ rơi.

Còn anh đây tự mình từ chức! Làm sao có thể giống nhau!”
Phương Trí Thành nhìn lại Tô Kim Thư sau một hồi khoe khoang.

“Như thế nào? Một người nhân phẩm cao như anh, có định hợp tác với anh không? Anh nói cho em biết, người vừa có thực lực vừa có tài năng như anh, thật sự là có thắp đèn cũng rất khó tìm thấy!”
Tô Kim Thư cố tình làm khó: “Em có thể từ chối không?”
Phương Trí Thành cũng cười: “Anh từ chối lời từ chối của em!”
Tô Kim Thư thở dài và xoa xoa thái dương: “Vậy em chỉ có thể miễn cưỡng”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi