CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

Chương 827

Vừa lên xe, cô đã mở miệng dò hỏi: “Cha nó ơi! Anh đã ăn cơm chưa? Trong nhà còn thức ăn đó, có muốn em đi hâm lại cho anh không?”

Khi Tô Kim Thư chuẩn bị xoay người đi vào nhà, Lệ Hữu Tuấn đã cầm lấy tay của cô kéo lại: “Không cần, anh ăn rồi”

Xe chậm rãi di chuyển, ra khỏi khu biệt thự.

Tô Kim Thư ngồi ngay ngắn ở trên xe, nhìn Lệ Hữu Tuấn hỏi: “Cha nó ơi! Chúng ta đi đâu vậy?”

Bởi vì Tô Kim Thư đang mang thai, cho nên, chỉ cần cô ngồi ở ghế trước, Lệ Hữu Tuấn sẽ cố gắng giảm tốc độ xuống, tránh hết tất cả các hố có ở trên đường, làm cho xe di chuyển một cách nhẹ nhàng nhất.

Nhưng không hiểu sao sau khi bị Tô Kim Thư hỏi chuyện, sắc mặt của anh lại trở nên có chút ngưng trọng: “Đến đó rồi em sẽ biết”

Tô Kim Thư bưồn bực lấy tay chống mặt, tựa vào cửa sổ ngắm cảnh ở bên ngoài: “Sao lại phải bí mật như vậy chứ?”

Sau hơn nửa giờ lái xe, Lệ Hữu Tuấn dừng xe ở một bãi đậu xe dưới đất.

Lúc anh nghiêng đầu sang, anh phát hiện ra Tô Kim Thư đã ngủ thiếp đi ở trong xe. Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng gọi tên của cô: “Tô Kim Thư…”

“Dạ?”

Tô Kim Thư mơ mơ màng màng dụi đôi mắt, ngắm nhìn bốn phía xung quanh một lượt, phát hiện xe đã dừng lại: “Đến nơi rồi sao!

Em đã ngủ trong bao lâu vậy?

“Hơn hai mươi phút rồi, gần đây xảy ra chuyện gì sao? Sao càng ngày em càng thích ngủ vậy?”

Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ sờ lên bụng của mình: “Chuyện này không thể trách em, phải hỏi con một chút!”

Vừa nói chuyện, hai người vừa đi xuống xe.

Lệ Hữu Tuấn đưa Tô Kim Thư đi đến chỗ thang máy ở phía bên kia.

Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, nhìn ngó khắp bốn phía xung quanh: “Chỗ này là chỗ nào vậy?”

Đến khi lên đến tầng ba, cửa tháng máy mở ra, Tô Kim Thư phát hiện, nơi bọn họ đến là một nơi rất trang nghiêm. Cách đó không xa, có hai viên cảnh sát của tòa án đang đứng ở bên cạnh một cái cửa, trên đó còn có một bảng hiệu rất lớn viết “Toán án nhân dân tối cao Ninh Lâm”

“Toà án?”

Tô Kim Thư vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn. Nhưng Lệ Hữu Tuấn không nói gì, anh chỉ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay của mình: “Vừa kịp lúc”

Anh dẫn Tô Kim Thư đi vào phòng hội nghị. Bên trong có không ít người đã ngồi ở đó, Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn liền ngồi ở một vị trí tương đối gần cửa ra vào.

Tô Kim Thư nhìn ngắm bốn phía xung quanh, phát hiện chỗ ngồi của bọn họ cũng không quá thu hút sự chú ý của người khác.

Chỉ là cô không hiểu vì sao Lệ Hữu Tuấn lại muốn đưa cô đến tòa án, anh muốn nghe người khác mở phiên tòa sao?

Đợi đến khi thẩm phán tuyên bố mở phiên tòa, nghỉ phạm được đưa vào trong, ngay lập tức, sắc mặt của Tô Kim Thư liền thay đối. Bởi vì người ngồi ở ghế bị cáo không phải là ai khác, mà chính là Tư Vũ Chiến!

“Chồng ơi?”

Tô Kim Thư nhẹ giọng gọi Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn đưa tay, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Đừng lo lắng, chúng ta từ từ xem”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi