CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

Chương 832

Một đá này mang theo phẫn nộ to lớn, đến mức mà Tô Kim Thư thậm chí cũng có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gấy.

“A!” Sau khi rên lên một tiếng vô cùng thê lương thảm thiết, cả người Tư Vũ Chiến nằm ngang bị đạp bay ra ngoài, đập vào trên mặt bàn thẩm phán.

Anh ta bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, hai mắt khẽ đảo, trực tiếp ngất đi.

Cảnh sát tòa án vội vàng xông lên bắt anh ta lại, mấy người nhân viên công tác khác vọt cực nhanh tới Tô Duy Nam đang nằm trước mặt bọn họ: “Các người không sao chứ?”

Tô Duy Nam coi như mình đang hoạt động gân cốt một chút: “Tôi thực ra không có chuyện gì, chỉ là tôi muốn hỏi một câu, tôi như vậy có tính là phòng vệ chính đáng không?”

Dù sao anh ta cũng thấy, Tư Vũ Chiến bị bản thân và Lệ Hữu Tuấn mỗi người bồi một cước, mấy chiếc xương sườn trước ngực anh ta chắc chăn là gấy rồi.

Cảnh sát toà án lúng túng hãng giọng một cái, sau đó gật gật đầu: “Đúng là phòng vệ chính đáng, đừng lo lắng”

Tô Duy Nam lúc này mới tao nhã lễ phép nhẹ gật đầu: “Như vậy là được rồi, cảm ơn nhiều”

Một vở kịch ồn ào nhốn nháo cứ như vậy mà kết thúc, cuối cùng cũng lấy lại được công bằng cho cái chết của Lệ Bảo Ngọc và mẹ của Tô Kim Thư.

Chuyện của Tư Vũ Chiến giống như đã có một kết thúc, tiếp đó Tô Duy Nam ở tại thành phố Ninh Lâm không làm gì gần một tuần lẽ.

Mắt thấy thời gian cách lúc anh ta quay về nước M càng ngày càng gần, trong lòng Tô Kim Thư cũng càng ngày càng cháy bỏng.

Cái tên Lệ Hữu Tuấn này lúc nào cũng không chịu buông tha, mấy ngày nay Tô Kim Thư mỗi ngày đều ăn đến năm bữa, nhưng không thể tăng thêm miếng thịt nào.

Nhưng đến một ngày trước khi Tô Duy Nam rời đi, cô chỉ có thể mập lên ba cân.

Cô im lặng đứng nhìn số cân nặng hiện trên cân, biểu thị vô cùng tuyệt vọng: “Mình vốn dĩ không có thể trạng dễ béo, là do mình Sao chứ!”

Cũng chính trong thời gian mấy ngày nay, Lệ Hữu Tuấn dường như rất bận.

Hôm nào anh cũng đi sớm về trễ, gần như mỗi ngày đều chờ Tô Kim Thư cùng hai đứa bé ngủ thiếp đi thì anh mới trở về.

Chờ đến lúc Tô Kim Thư tỉnh lại thì Lệ Hữu Tuấn lại đi ra ngoài mất rồi.

Đến ngay cả lúc mình muốn tìm anh để nũng nịu, đùa giỡn một chút thì cũng không tìm thấy người, thật sự khiến cho cô phiền muộn muốn chết.

Hôm này là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn phá lệ trở về sớm.

Chỉ là sau khi ăn cơm xong, anh lại tiếp tục chui vào thư phòng làm việc, cũng không trò chuyện với Tô Kim Thư được một chút.

Thật vất vả mới có cơ hội để đến nịnh nọt, Tô Kim Thư làm sao có thể bỏ qua được?

Phải biết ngày mai anh trai của cô lập tức bay về nước MI “Cộc cộc cộc!”

Cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện cửa phòng bị người đẩy ra một khe hẹp.

Ngay sau đó, một hương sữa bò nồng đậm bay trong không khí nhẹ nhàng tiến đến.

Chỉ có điều lúc nhìn thấy một ly sữa bò kia, anh lập tức biết là ai.

“Nào đi”

Tô Kim Thư vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức đẩy cửa ra hấp ta hấp tấp tiến đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi