CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy bé rùa xuất hiện, Bích Tầm Châu và Hỏa Lân đều thở phào.
Được rồi, người và thú bị nhốt ở trong huyễn tâm kính đều bước ra, nhân viên rốt cục đầy đủ hết, không cần lại lo lắng.
Chính là, ngay sau đó, nhìn đến bộ dạng bé rùa hiếm khi khóc đến thê thảm như vậy, hai con yêu Hỏa Lân và Bích Tầm Châu chưa kịp vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ thay đổi mà có chút phiền chán đều nhịn không được nổi giận.
Bọn họ tưởng, huyễn tâm kính cũng làm cái gì bé rùa.
"Ai khi dễ Huyền Uyên nhà chúng ta? Có phải huyền tâm kính đó hay không? Nếu không đập nó đi?" Hỏa Lân đằng đằng sát khí nói, nó đã chịu đủ thứ từ ảo cảnh.
Nghe nói như thế, bên hồ Huyễn Hồ mười đuôi sợ tới mức cái đuôi dựng thẳng lên, cảnh giác nhìn qua đây.
Đáng tiếc lúc này không có ai để ý nó, đều nhìn bé rùa hiếm khi ủy khuất, vẻ mặt đau lòng.
Sở Chước ôm lấy bé rùa, xem thương tâm trong mắt đậu đen của nó rơi nước mắt, từ trong khế ước biết nó cũng không chịu thương linh tinh gì, có chút dở khóc dở cười, vội hỏi nói: "Huyền Uyên thế nào?"
Bé rùa khóc thút thít nói:【Lão đại...!】
A Chiếu: Kêu nó làm giề?
【Tầm Châu ca...!】

Bích Tầm Châu nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
【Còn có Hỏa Lân tỷ, A Kỳ ca...!Bọn họ đều khi dễ đệ, không cho đệ ăn, cũng không cho đệ linh đan, còn nói đệ lại ăn nữa thìn biến thành rùa béo, mai rùa đều nhét không nổi đệ, muốn đệ ăn uống điều độ, mỗi ngày đệ đều đói đến khó chịu, bọn họ ngay cả cỏ cũng không cho đệ gặm nhấm...! Lão đại ngay cả linh đan chủ nhân vụng trộm đưa cho đệ đều cướp đi, còn ngay trước mặt đệ quăng cho yêu thú khác, sẽ không phải cho đệ ăn...!】
Lũ yêu thú: "...!.

.

."
Nghe xong một lát, bọn yêu Hỏa Lân rốt cục hiểu rõ, Huyền Uyên ở trong huyễn tâm kính nhìn thấy bọn họ cũng không cho nó ăn, hơn nữa đối với nó đặc biệt xấu xa, duy nhất đối tốt với nó chỉ có chủ nhân Sở Chước này, đáng tiếc chủ nhân Sở Chước này có thương nó nữa, cũng không cách nào ngang nhiên chống đối cùng đàn yêu xấu xa Bích Tầm Châu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ngược đãi bé rùa...
Nhưng mà cũng từ trong đó có thể thấy được, thì ra chuyện bé rùa sợ nhìn thấy nhất là không cho nó ăn.
Nên thằng nhóc quả nhiên đơn thuần nhất sao? Ít nhất tốt hơn nhiều so với Mặc Sĩ Thiên Kỳ bây giờ còn phân không rõ ảo cảnh cùng sự thật.
Hỏa Lân cạn lời nói: "Huyền Uyên, Hỏa Lân tỷ là người như vậy sao? Lần nào mang đệ đi ra ngoài không phải cho đệ tùy tiện ăn? Lúc nào thì bỏ đói đệ?"
Bích Tầm Châu cũng nói: "Đây đều là ảo cảnh, cùng sự thật là tương phản, nhóc muốn ăn cái gì thì nói, ca làm cho nhóc.

Nhóc vẫn là con ấu tể, ăn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, không cần ăn uống điều độ."
A Chiếu coi thường nói:【Bổn đại gia còn không đến mức tranh cướp đồ ăn với một con ấu tể.】
Bé rùa đang chôn ở trong lòng chủ nhân khóc ngẩng đầu, mắt đậu đen ngơ ngác nhìn bọn họ【Thiệt hả?】
"Đương nhiên! Đợi sau khi rời khỏi long mạch, tỷ liền mang đệ đi ăn ngon!" Hỏa Lân vỗ ngực cam đoan nói: "Để cho các tỷ tỷ xinh đẹp mời đệ ăn nhiều món đặc biệt."
Bích Tầm Châu cũng hiếm khi làm ra cam đoan.
A Chiếu bị bé rùa nhìn chằm chằm bộ dạng túm trên trời:【Ừ, yên tâm, về sau đến Đại Hoang giới, có cái gì muốn ăn trực tiếp nói cùng bổn đại gia, bổn đại gia sẽ không bạc đãi mi.】
Bé rùa rốt cục ngừng nước mắt, đầu chuyển chuyển chuyển, rốt cục nhìn đến Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi một mình xa xa, chờ mong hỏi:【A Kỳ ca thì sao?】
Hỏa Lân và Bích Tầm Châu nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thấy hắn thần sắc hờ hững, cả người có vẻ vô cùng an tĩnh, giống như đang cắt giảm cảm giác tồn tại của mình, ở khi phát hiện bọn họ nhìn qua đây, trong mắt hắn lại lộ ra phòng bị trước kia chưa bao giờ sẽ có.

Tâm tình hai con yêu lại trở nên chẳng còn tươi đẹp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe không hiểu lời yêu thú chưa biến hóa nói, thấy bọn họ đều nhìn qua đây, phòng bị nhìn lại.
Bé rùa nghi hoặc hỏi:【A Kỳ ca thế nào?】
Bích Tầm Châu ho nhẹ một tiếng, nói: "Hắn đã bị ảo cảnh ảnh hưởng, có chút thất thường."
Bé rùa vẫn rất là dễ dỗ, nghe xong cũng không đi nháo Mặc Sĩ Thiên Kỳ, dù sao có Tầm Châu ca bọn họ cam đoan, nó rốt cục thoát ly khỏi phát rồ từ trong ảo cảnh, toàn bộ rùa đều bình tĩnh rồi.
Sở Chước từ Bích Tầm Châu bọn họ nơi đó biết được chuyện bé rùa nhìn đến ở trong ảo cảnh, cũng là dở khóc dở cười.
Huyễn tâm kính có thể làm cho người ta nhìn đến chuyện không mong muốn nhìn thấy nhất, nếu tâm chí không đủ kiên cường, sẽ bị sự tình trong huyễn tâm kính ảnh hưởng, tiện đà bị ngưng lại ở trong huyễn tâm kính, thân không khỏi đã trải qua chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy.
Huyễn tâm kính kỳ thực là một mặt bảo khí người tu luyện chuyên môn dùng để rèn luyện tâm tình, sử dụng thích đáng, hưởng thụ vô cùng.
Sở Chước nghĩ, nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ xa xa như cũ không thể phân rõ ảo cảnh và sự thật, nhịn không được than thở một tiếng.
Tuy rằng hắn không có ký ức đời trước, nhưng ở trong huyễn tâm kính, khi nhìn đến đại lục Thiên Thượng Hải bị hủy diệt, hắn như cũ lựa chọn đi lên con đường tương đồng cùng đời trước, biến thành "Vô cực không thiên kỳ" trong trí nhớ.
Có lẽ vẫn là có điều bất đồng, bởi vì hắn cuối cùng vẫn tránh thoát huyễn tâm kính, cũng không biết hắn vì sao có thể tránh thoát huyễn tâm kính, lấy cái bộ dạng này trở về.
Sở Chước cũng không hiểu nổi huyễn tâm kính ảnh hưởng đối với người là như thế nào, chỉ có thể tạm thời buông xuống.
Nếu mọi người đã đầy đủ hết, cũng thoát ly ảo cảnh, kế tiếp, hẳn là đi tìm gì đó có thể cho Hỏa Lân hóa thuồng luồng.
Nào biết Hỏa Lân vốn đốivới hóa thuồng luồng phá lệ chờ mong phản ứng vô cùng bình tĩnh, chỉ nói: "Chủ nhân, cái này không vội, A Kỳ làm sao bây giờ?"
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Đợi khi thấy trên mặt hắn lộ ra sắc lạnh, lại phòng bị nhìn qua đây, nhất thời lại có một loại xúc động muốn hắn đánh tơi bời một chút.
Nói không chừng đánh đau hắn, thật có thể đánh hắn tỉnh lại đây thì sao?
Sở Chước nói: "Cho hắn chút thời gian đi! Dù sao chúng ta hiện tại đều ở trong long mạch, hắn cũng đi không được nơi nào." Dừng lại, lại nói: "Đầu tiên chúng ta ở long mạch tìm xem, nhìn xem có Ứng Long lưu lại hơi thở của rồng hoặc là tinh huyết gì đó hay không, để cho Hỏa Lân tỷ hóa thuồng luồng trước."
Mấy con yêu thú nghe xong, đều không có dị nghị.
Ấn tình huống hiện tại của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng chỉ có thể như thế.
Chờ bọn hắn quyết định xong, Hỏa Lân chỉ vào bị Huyễn Hồ mười đuôi bị nó kéo ra, nói: "Chẳng qua tại chỗ này, trước tiên chúng ta có phải nên giết con hồ ly nhổ lông, ăn một bữa lẩu hồ ly lại bận rộn hay không?"
Huyễn Hồ mười đuôi nghe nói như thế, nhất thời lệ rơi, ôm đuôi to của mình ư ư ư ư ư ư khóc lên.
"Khóc cái gì? Khóc nữa thì đánh mi!" Hỏa Lân có chút không kiên nhẫn, thật sự là ngày đó, bị con yêu huyễn hồ ly này khóc khóc đến chịu không nổi.
Nó còn chưa thấy qua con yêu thú
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi