CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, hai người đều có chút mộng.

Mặt Phong Chiếu chậm rãi đỏ lên.

Hắn không biết Sở Chước thế nhưng lại hôn hắn, trước kia nàng hôn hắn là vì mình ở trong lòng nàng, là một tiểu yêu thú chưa có biến hóa, nhưng hiện tại nàng đã biết hắn kỳ thực không phải, hắn đã biến hóa trưởng thành, nàng còn hôn hắn.

Chẳng lẽ, nàng đối với hắn là!.

.

.

Cảm giác được trọng lượng trên người, cuộc đời lần đầu tiên, Sở Chước không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể trừng mắt to, sững sờ nhìn mỹ nam tử áp ở trên người, đợi khi nàng ngẩn người xong, sắc mặt hơi đổi.


Nàng hoàn toàn quên tiểu yêu thú manh manh kỳ thực không phải con tiểu yêu thú.

Ngay tại khi da đầu nàng run lên, không biết như thế nào cho phải, đột nhiên thấy Phong Chiếu biến sắc, không chờ nàng phản ứng, hắn nhảy lên, hai mắt sắc bén nhìn về phía hư không, cả người khí thế sắc bén mà gay gắt, tựa như một mãnh thú bị khiêu khích, đè nén khí thế tức giận.

Sở Chước bị khí thế của hắn sợ hãi, lập tức ý thức được có chuyện gì phát sinh, đứng lên theo, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phong Chiếu quay đầu nhìn nàng, tu mi tuấn mục, ngọc diện lãnh khốc, khi nhìn thấy Sở Chước thì trong lòng lại nhảy dựng, hắn đưa tay qua, kéo nàng từ trên giường, nói: "Đừng rời khỏi bên cạnh ta.

"
Sở Chước không biết phát sinh chuyện gì, nhưng trong lòng đối với hắn cũng cực kì tín nhiệm, lập tức gật đầu.

Phong Chiếu lôi kéo tay nàng ra ngoài.

Thẳng đến khi ra ngoài, Sở Chước mới biết được phát sinh chuyện gì, kinh ngạc nhìn mặt biển cách đó không xa, phát hiện biển thời gian lúc này, đã bị nhồi mị quỷ không đếm được.

Sắc mặt nàng hơi đổi, cả người buộc chặt.

Đám mị quỷ này không hề giống dĩ vãng, khi xuất hiện lúc nào cũng là cùng với tiếng ca thanh linh phiêu miểu, cùng với sương mù dày đặc.

Chúng nó là lặng yên không một tiếng động mà đến, thế nhưng không người nào phát hiện, thẳng đến chúng nó đã bao vây chung quanh hải vực, mới lộ ra manh mối.

Mị quỷ ẩn núp ở trong nước biển bình tĩnh, cách một tầng nước biển bình tĩnh, dùng một loại ánh mắt cảu con người nhìn thuyền chằm chằm.

Một màn khác thường này, tự nhiên khiến lòng người bất an, trực giác chỉ sợ đám mị quỷ ý đồ xấu xa.

Trường Thừa đứng ở đầu thuyền, tay áo cùng tóc dài trên người không gió mà bay.


Hắn cầm thiên thần trượng trong tay, khuôn mặt căng thẳng, tuy rằng không thay đổi bản sắc bừa bãi, nhưng chỉ cần nhìnm đến người của hắn, đều có thể phát hiện hắn lúc này căng thẳng.

Đám người Kim Ô cùng Chu Yếm cũng là dáng vẻ cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.

Sở Chước bị loại khẩn trương không khí này lây nhiễm, càng th6em cảm thấy mị quỷ cử chỉ dị thường, chỉ sợ không chỉ đơn giản là công đánh người tu luyện.

Nàng nhịn không được suy đoán, có phải mị quỷ rốt cục nhịn không được, muốn ra tay với nàng hay không.

Sở Chước theo bản năng cắn chặt răng, thần kinh căng đến giống như một cung tên sắp sửa rời cung, giống như ngay sau đó, không phải chuyển động rời cung, mà chính là sụp đổ.

Phong Chiếu nhìn chằm chằm biển thời gian phía dưới, đột nhiên cảm giác được nàng khác thường, quay đầu nhìn qua, phát hiện quai hàm nàng căng cứng, hai mắt trừng lớn, lộ ra con ngươi như được khảm bạch ngọc màu đen vừa to lại đen, cả người đã đạt tới một loại trạng thái cực độ căng thẳng.

Trong lòng hắn mềm nhũn, nhịn không được thò cánh tay ôm nàng đến trong lòng, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, có ta ở đây!"
Sở Chước đờ đẫn một lát, mới ý thức được phát sinh chuyện gì, theo bản năng ngẩng mặt lên, chỉ là làm sao trốn được, người vẫn an ổn mà chôn ở trong lòng hắn, trong hơi thở là hương vị thần mộc.

Nàng nghĩ đến thần mộc màu bạch ngọc được khảm trên mặt sàn ở gian phòng cung điện trong không gian Phong Chiếu, hơi thở trên người hắn cùng hơi thở thần mộc đó rất tương tự, nháy mắt trong đầu liền hiện lên một hình ảnh: Một tiểu thần thú lăn qua lăn lại ở trên mặt sàn, thỉnh thoảng lộ ra cái bụng mềm mại, ngẫu nhiên dùng móng vuốt cào mặt sàn vài cái, mới có thể lây dính một thân hơi thở thần mộc.

Thần kinh căng thẳng của nàng dần dần thả lỏng.


Mặc kệ mị quỷ này là vì sao mà đến, có hắn ở đây, không có việc gì.

Chỉ cần nghĩ đến hắn là A Chiếu, trong lòng nàng lúc nào cũng tin tưởng hắn như vậy.

Sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, ta tốt hơn nhiều.

"
Phong Chiếu không quá tin tưởng, vừa rồi tình huống đó của nàng, làm cho hắn kinh hãi, chỉ là lúc này cũng không phải thời điểm tìm tòi nghiên cứu, hắn lại nhẹ nhàng mà ôm lấy nàng, vuốt ve ở trên lưng nàng, cảm giác thân thể nàng vốn thả lỏng lại căng cứng lên, có chút mất mác buông nàng ra.

Khi bị hắn buông ra, Sở Chước theo bản năng muốn cách hắn thật xa.

Chỉ là bị cặp mắt hơi hơi nheo lại nhìn qua, Sở Chước
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi