CÙNG TRỜI VỚI THÚ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sở Chước quan sát, cũng có chút không hiểu nổi tay hắn làm sao lại xui xẻo bị dính chặt như, thật sự thần kỳ.
Không chỉ có là nàng, những người khác cũng giống vậy, trên mặt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, lại có chút muốn cười, nhịn vô cùng vất vả.
Chung quanh đường rất chật hẹp, không dễ hành động, ngay cả thanh trường kiếm cũng không thi triển ra được, bọn họ cũng không cách nào đi qua hỗ trợ, chỉ có Sở Chước ở phía trước Mặc Sĩ Thiên Kỳ tới gần, cẩn thận nhìn xuống tay hắn dính ở trong băng, thế nên vừa nhìn, cảm thấy băng này giống như là tự động giam nhốt tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ, không cho hắn rời khỏi.
Cái này đương nhiên là không có khả năng, chẳng qua vì sao trên vách đá băng san bằng bóng loáng lại xuất hiện một cái hố, chẳng lẽ là gió chung quanh tạo thành?
Tuy rằng khó hiểu, Sở Chước cũng chưa suy nghĩ sâu xa, quyết định lấy tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra rồi nói sau.
Sở Chước so sánh độ rộng chung quanh, từ trong túi càn khôn lấy ra một thanh dao găm ngắn, đào mở dọc theo vách tường băng chung quanh tay hắn.

Chỉ là vách tường băng này cũng không phải là một thanh linh khí có thể đào ra được, nếu không khi ở tầng mê cung thứ nhất, Toái Tinh kiếm cũng sẽ không cách nào lưu lại dấu vết trên mặt.


Trình độ cứng rắn của vách tường tầng băng thứ ba, cùng so sánh với tầng thứ nhất, cũng không kém bao nhiêu.
Thẳng đến khi Sở Chước cả người đầy mồ hôi, như cũ không thành công cứu vớt ra tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang bị dính chặt.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ biểu tình đã biến thành khóc không ra nước mắt, có chút lo lắng nói: "Băng cứng rắn như thế, sẽ không phải là muốn chặt bỏ tay của ta mới được chứ?"
Không gian rất chật hẹp, không dùng được vũ khí khổng lồ, đối với chuyện này thật sự không có biện pháp.
Sở Chước nghĩ nghĩ, nói: "Huynh đừng lo lắng, không phải còn có A Chiếu sao? A Chiếu, huynh tới thử xem."
Phong Chiếu: "...!.

.

."
Phía sau Cung Vũ Lương nghe được Sở Chước nói, thiếu chút nữa bị sặc.
Nếu lúc trước không biết Phong Chiếu là thần thú mà nói, hắn cũng hiểu được Sở Chước phân phó là không thành vấn đề, nhưng hiện tại đã biết, để cho một con thần thú đi móc băng, có phải đại tài tiểu dụng hay không? Tưởng tượng hình ảnh thần sắc của con thần thú ra tay, không biết vì sao, Cung Vũ Lương có chút không nỡ lòng nhìn.
"Lão đại, cầu xin huynh." Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nói, đội mắt thiết tha tiểu yêu thú nhìn trên vai Sở Chước.
Tiểu yêu thú liếc hắn một cái, vẻ mặt ghét bỏ, hắn không có ngốc đến thực sự cứ như vậy mà cào qua một móng vuốt, đưa tay ra đào giúp hắn, tư thế này cũng quá khó coi, tuyệt bức không làm chuyện ngu như vậy.
Phong Chiếu từ bả vai Sở Chước nhảy xuống, ngay sau đó, Sở Chước liền cảm giác được mình thiếu chút nữa đã bị người đột nhiên xuất hiện chen chúc đến dính lên trên tường băng, sau đó bị một bàn tay kịp lúc nắm ở thắt lưng nàng, ôm nàng vào trong một lòng ngực lửa nóng, cả người nhất thời ấm áp dễ chịu, rốt cuộc không cảm giác chung quanh rét lạnh.

Sở Chước chỉ là ngẩn ra, lập tức buông lỏng thân thể, nằm ở trong lòng hắn.
Phong Chiếu thấy nàng không phản đối, trong lòng vui rạo rực, đột nhiên cảm thấy nơi này chật hẹp thật tốt.
"Thật vô dụng."
Phong Chiếu không khách khí phun luyện đan sư một câu, một tay ôm cả Sở Chước, một tay áp vào cạnh tay Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị kẹt, không chờ người chung quanh phản ứng kịp, bỗng dưng trên tay dùng sức một cái, một quyền đánh ở trên vách đá băng.
Chỉ nghe được một tiếng ầm vang, mặt tường băng kẹp Mặc Sĩ Thiên Kỳ nứt nẻ, sụp đổ, khối băng ầm ầm sụp đổ ra sau, lộ ra một cái không gian tối om, một cỗ gió lạnh theo cửa động thổi tới.
Mọi người trợn tròn mắt.
Cung Vũ Lương đều choáng váng cả người, nếu không phải nơi này rất chật hẹp, hắn đều hận không thể kiễng cổ nhìn xem người đột nhiên nói những lời "Thật vô dụng" này là ai, trong bọn họ sao lại đột nhiên toát ra một thanh âm xa lạ?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng giải cứu bàn tay ra, tay đã đông cứng đến chết lặng lùi về che ở trong áo choàng, giật mình nhìn cái cửa động bị Phong Chiếu một quyền đánh sập, nói lắp bắp: "Lão đại, thì ra nơi này là trống không." Mệt đến bọn họ qua lại đều chen chúc con đường nhỏ như vậy, nếu biết cách vách là trống không, trực tiếp đào mở rộng con đường rồi đi.
Phong Chiếu làm như biết hắn suy nghĩ cái gì, lướt nhẹ đến một câu: "Bọn mi có bản lĩnh đào sao?"
Lời này làm cho người ở đây không thể phản bác được.
Nếu có bản lĩnh đào đó, bọn họ cũng sẽ không nghẹn khuất làm ổ ở chỗ này như vậy, đã sớm một đường đả thông các thông đạo.


Không nói bọn họ, cho dù là người tu luyện Thánh Đế cảnh, cũng không thể làm gỉ được tường băng trong băng cung, bởi vì băng này thật sự đủ cứng rắn, còn cứng rắn hơn cả tảng đá.
Phong Chiếu cảm giác được hơi thở nào đó từ trong gió chỗ cửa động thổi tới mang theo, nheo lại ánh mắt, nói: "Đi thôi, đi vào nhìn một cái."
Phong Chiếu một cước đá văng khối băng chặn đường dưới chân, cứ như vậy một tay nắm tay Sở Chước, kiêu ngạo rảo bước tiến vào trong động bị hắn một quyền đánh vỡ.

Trùng hợp đèn lồng trong tay Sở Chước phát ra
.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi