CÙNG TRỜI VỚI THÚ

Editor: ChieuNinh

Sau khi từ biệt Mặc Sĩ Thiên Kỳ, Sở Chước và ba con yêu thú bắt đầu đi tới Nhân gian phường.

Ngồi ở trong chiếc xe yêu thú mua lúc trước đó, Sở Chước cho Tê Vũ thú cấp ba kéo xe ăn mấy trái linh quả nó thích ăn, lại để cho nó từ từ đi tới Nhân gian phường ở bên bờ Vụ Trạch, thoạt nhìn có chút nhàn nhã.

Lúc này đại lục Thiên Thượng Hải đã vào hạ, khoảng cách thời gian Nhân gian phường thu nhận đệ tử còn có một tháng, thời gian mặc dù gấp, nhưng mà khoảng cách từ Đan Hà Tông đến Nhân gian phường cũng không xa, lộ trình chỉ có nửa tháng, cho nên Sở Chước cũng không vội mà chạy đi, ngược lại lòng dạ rất thảnh thơi chậm rãi ngắm phong cảnh ở trên đường.

Qua hết năm nay, Sở Chước đã mười bảy tuổi.

Sở Chước vuốt cằm, hồi tưởng đời trước mười bảy tuổi mình còn đang làm gì. Sau đó phát hiện, khi đó nàng còn đang khổ bức bò Tẩy Thiên phong, còn kém một khoảng cách mới có thể bò đến đỉnh Tẩy Thiên phong.

Quả nhiên là bất đồng.

Nghĩ xong, nàng khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn A Chiếu đang lười biếng ghé vào trên đùi nàng ngủ, bên cạnh còn có một bé rùa cũng lười biếng tê liệt mở ra tứ chi.

Hai hình dạng lười này, làm cho Sở Chước nhìn mà không khỏi muốn cười, cảm thấy Huyền Uyên trong lúc vô tình vẫn cứ học phong cách của A Chiếu.

Sau khi rời khỏi Đan Hà Tông, Bích Tầm Châu đã khôi phục hình người, mặc dù sắc mặt không trắng bệch giống như tờ giấy, nhưng cũng không có huyết sắc gì, giống như băng tuyết. Đây rõ ràng trắng cũng quá gì kia rồi, nữ hài tử cũng chưa trắng như hắn, kết hợp với dung mạo tinh xảo không phải phàm tục, chẳng trách cứ làm cho người ta hiểu lầm là một cô nương.

Trong khoảng thời gian này, ba con yêu thú không ít lần đòi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cung cấp cực phẩm đan làm như đường đậu mà đụng. Bộ dạng hào sảng đó, đụng đến Sở Chước đều run cả tâm can, lại cảm thấy chuyện cột một thiên tài luyện đan sư trên cùng một chiếc thuyền là sáng suốt cỡ nào, ít nhất giảm đi một khoản tiền mua linh đan đáng kể.

Trong tất cả tài nguyên tu luyện, quý nhất có lẽ chính là thứ đồ chơi linh đan này. Bởi vì đây là thứ mà tất cả người tu luyện đều không thể thiếu, mặc kệ là ở khi chiến đấu, hay là ở khi bị thương, thứ bảo mệnh, cho dù có quý hơn nữa cũng có người bỏ được mà tiêu tiền. Cho nên nói luyện đan sư cũng là tồn tại cực kỳ có tiền.

Ừm, Mặc Sĩ Thiên Kỳ là trường hợp đặc biệt.

"Tầm Châu, gần đây huynh ăn linh đan không ít, thương thế của huynh khôi phục mấy thành?" Sở Chước xoay người hỏi.

Lưng Bích Tầm Châu rất thẳng tắp, hồi đáp: "Đã khôi phục bảy thành."

"Lâu như vậy mới bảy thành?" Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn: "Lúc trước huynh bị thương nặng cỡ nào?"

Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, không nói chuyện.

Được rồi, cho dù là đồng bạn thân mật, cũng phải có chút bí mật thuộc về mình. Đời trước thẳng cho đến trước khi chết Sở Chước cũng chưa thể hiểu rõ lai lịch của Bích Tầm Châu, vì sao sẽ trọng thương lưu lạc đến Tấn Thiên đại lục. Không biết đời này có cơ hội hiểu rõ hay không.

Sắc trời gần tối, bọn họ còn chưa có đuổi tới thành trấn tiếp theo, cũng biết đêm nay đành lỡ mất chỗ nghỉ qua đêm. Diendanlequydon~ChieuNinh

"Như vậy thì tùy tiện tìm một chỗ cắm trại đi." Sở Chước vô tình nói.

Bích Tầm Châu bọn họ càng không thèm để ý, yêu thú so với nhân loại càng có thói quen màn trời chiếu đất, ở đâu không phải sống, tùy tiện tìm một chỗ làm tổ chính là một ngày.

Tìm sơn động có thể nghỉ chân ở trong núi, an trí Tê Vũ thú ở cửa động, dùng thân thể cực đại của nó nửa chắn gió nửa cửa động. Sở Chước và Bích Tầm Châu đơn giản thu thập sơn động một chút, liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Vì thế, Sở Chước còn đặc biệt xoay quanh ở lân cận, lập tức tìm được mấy thứ sơn trân, đều là nấm ẩn chứa linh khí thản nhiên.

Đại lục ở Linh thế giới càng dư thừa linh khí hơn Huyền thế giới, vạn vật đều dính vào linh khí, rất dễ dàng tìm được đồ ăn ẩn chứa linh khí ở dã ngoại. Tuy rằng linh khí không nhiều lắm, nhưng mà có thể đề cao nguyên liệu nấu ăn nhiều lần, lại trải qua bàn tay nấu nướng khéo léo của Bích Tầm Châu, lại vô cùng mỹ vị.

Làm cho Sở Chước cao hứng là, còn tìm đến một gốc cây dẻ dại, hạt dẻ thoạt nhìn có hơn vạn năm tuổi, quả kết lủng lẳng đầy cả cây. Bởi vì rời xa con người, không người đến hái, rớt đầy trên đất là hạt dẻ thô.

Lúc này Sở Chước xách rất nhiều trở về.

Buổi tối, Bích Tầm Châu làm canh sơn trân, lại nướng một con thỏ béo cấp hai có thể hình lớn như heo con, ở trên chảo sắt xào một món thức ăn chay giải ngấy. Thức ăn chay là hái lá cây linh thảo non mềm nhất mà xào, dùng dầu thỏ béo nướng chảy ra xào chung, xanh tươi ngon miệng. Mặc dù phân lượng không nhiều lắm, nhưng ngay cả A Chiếu không ăn chay đều có thể ở dưới sự dỗ dành của Sở Chước mà ăn mấy miếng.

Huyền Uyên vừa cào mâm cơm của nó ăn, vừa xem xét A Chiếu đang được chủ nhân chăn nuôi, nhịn không được nói:【Đệ cũng muốn chủ nhân đút!】

A Chiếu đang há mồm ăn thức ăn chay Sở Chước kẹp đến, nghe nói như thế, một móng vuốt cào đi qua.

【Tiểu hài tử phải tự mình ăn mới ngoan, chờ ngươi trưởng thành, ngươi tự mình tìm một thư (con cái) đút ngươi. 】

Bé rùa một đôi mắt đậu đen nhìn nó:【Thư? Vì sao nhất định phải là thư?】

【Ngươi muốn tìm hùng (con trống) cũng được.】

Bé rùa nhìn gương mặt xinh đẹp của Sở Chước, còn có động tác dịu dàng, lại quay đầu liếc mắt nhìn Bích Tầm Châu đang giơ tay chém xuống cắt thịt một cái, nói:【Quên đi, vẫn là thư đi.】

Bích Tầm Châu: "......"

Bích Tầm Châu lạnh mặt, muốn nói chút gì đó, lại nhìn hai con yêu thú này, một đứa là lão đại, một đứa là nhóc rùa không hiểu chuyện, có thể bày ra tức giận với bọn họ cái gì? Vì thế hắn xoay người, mắt không thấy lòng không phiền.

Chỉ có Sở Chước nghe không hiểu yêu thú ngữ không hiểu ra sao nhìn hắn: "Tầm Châu, vì sao không ăn?"

Bích Tầm Châu lạnh lùng thốt: "No rồi."

Sở Chước a một tiếng, nói: "Huynh ăn được quá ít, ta ăn còn nhiều hơn huynh."

Bích Tầm Châu thấy A Chiếu và Huyền Uyên nhìn qua đây, chỉ phải nói: "Ngươi đang thời điểm phát triển thân thể, ăn nhiều chút là đương nhiên." Tuy rằng là con yêu thú, nhưng đã từng sống qua cuộc sống ở xã hội nhân loại, Bích Tầm Châu còn rất biết cách nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Ăn xong cơm chiều, Bích Tầm Châu thuận tay làm ra một cái bếp than, cũng chặt chút linh mộc ở phụ cận, dùng phương pháp cấp tốc trong thời gian ngắn hoàn thành đốt thành linh than, quăng một ít hạt dẻ thô tiến trong lò than, đánh chút lửa nướng hạt dẻ.

Sau đó không lâu, hương vị hạt dẻ rất nhanh mở ra tràn ngập ở trong không khí, vỏ bung ra, lộ ra thịt quả màu vàng nhạt bên trong.

Sở Chước ăn một cái, vừa bùi vừa ngọt lại thơm, ăn ngon thật.

Không chỉ có Sở Chước thích, A Chiếu và Huyền Uyên cũng thích, quyết định coi món này trở thành một món trong đồ ăn vặt của bọn họ.

"Nếu là hạt dẻ trăm vạn năm thì rất tốt." Bích Tầm Châu nói: "Cây hạt dẻ trăm vạn năm thì linh khí càng tăng lên, phẩm chất có thể đạt tới cấp bảy, khi kết ra quả thực ngưng tụ tất cả tinh hoa, vị thật tốt."

Sở Chước cười nói: "Nếu thực sự trên trăm vạn năm, dã ngoại hiếm thấy, đã sớm làm cho những người khác đào về nhà trồng rồi."

Bích Tầm Châu bĩu môi không nói lời nào, người tu luyện ở dã ngoại nhìn thấy thứ gì tốt, đều ước gì đào vào trong bát mình, thói quen là tốt rồi.

Sau khi ăn xong hạt dẻ nướng than, đột nhiên Sở Chước nhớ tới cái gì, lấy ra một cái ấm gốm sứ Thanh Hoa, quăng một khối linh nhũ thạch nhỏ vào, sau đó phân biệt thả vào vài loại linh quả hong khô, làm ra một ấm trà linh nhũ quả.

Trà quả giải ngấy, sau khi uống trà quả xong, hương thơm đặc trưng thức ăn trong sơn động đã tiêu tán được gần hết.

Sở Chước và mấy con yêu thú hàn huyên một lát liên lạc cảm tình, mới từng người nghỉ ngơi.

Hôm sau, trời hơi hơi sáng, bọn họ tiếp tục đi tới bên bờ Vụ Trạch.

Sở Chước ngồi ở chỗ càng xe, ăn hạt dẻ ngày hôm qua chưa hết làm đồ ăn vặt.

Hạt dẻ để lạnh cũng có một phen hương vị khác, Sở Chước tự mình ăn một quả, đút cho A Chiếu hoặc Huyền Uyên một quả. Hôm nay Huyền Uyên được chủ nhân chăn nuôi, nhất thời cảm thấy mỹ mãn, vì thế lại không nháo nữa.

Bích Tầm Châu ngồi đánh tọa điều tức ở trong xe, Sở Chước ngẫu nhiên thăm dò bên trong xem, thấy sương khí quanh quẩn toàn thân hắn, vật quanh thân đều bịt kín một tầng sương bạc, thì không đi quấy rầy hắn.

Xe yêu thú cốc cốc cốc đi tới trước ở trên đường nhỏ trong núi, tiếng lộc cộc buồn bực lại vang dội.

Sở Chước đón gió núi, đang cắn hạt dẻ, đột nhiên nghe được động tĩnh xa xa truyền đến, giống như bách điểu kinh hoảng kêu lên, lại như bách thú hí rống trong núi, cực kì hỗn loạn. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Huyền Uyên và A Chiếu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó hai đứa đều thúc giục Sở Chước, nên đút hạt dẻ chúng nó.

Sở Chước nở nụ cười một tiếng, bóc hạt dẻ chăn nuôi chúng nó, vẫn chưa để cho xe yêu thú đi vòng, từ từ đi tới trước như cũ.

Rất nhanh Sở Chước liền nhìn thấy nguồn gốc động tĩnh, vài người tu luyện đang đuổi một đám yêu thú.

Chủng loại đám yêu thú đó không đều từ cấp hai đến cấp bốn, đều là cái loại yêu thú không có sức chiến đấu gì, bình thường chỉ có nữ tu muốn nuôi sủng vật mới có thể dưỡng loại yêu thú này.

Sở Chước liếc mắt một cái thì nhìn ra những người tu luyện này đúng là bán hàng rong chuyên môn buôn bán yêu thú, loại chức nghiệp này rất thông thường, lúc trước nàng có thể mua Bích Tầm Châu về, cũng là mua từ trong bán hàng rong.

Nguồn cung cấp yêu thú có vài loại, đại đa số là do bản thân mình đến dã ngoại bắt giữ, hoặc là đi thu mua trong tay chỗ những mạo hiểm giả lại bán qua tay, có thể kiếm được giá chênh lệch. Mỗi nhóm có quy củ riêng, Sở Chước vốn cũng không để ý tới, nhưng khi nhìn đến bọn họ ra tay cực kì tàn nhẫn, căn bản mặc kệ yêu thú sống chết, nhất thời mất hứng.

Sở gia Lăng Dương có danh là gia tộc ngự thú, thừa giáo huấn của tổ tiên, ký kết khế ước hòa bình với yêu thú, coi yêu thú trở thành bằng hữu, trừ phi tất yếu, nếu không sẽ không tùy tiện thương tổn. Hơn nữa làm người Sở gia, tự nhiên có sẵn thú duyên, nhìn thấy yêu thú bị bắt nạt, tự nhiên sẽ không mặc kệ.

Lập tức Sở Chước liền mang theo trọng kiếm, tùy ý đi qua yêu thú chạy trối chết, nghênh hướng người tới.

Những người bán hàng rong tổng cộng có sáu người, năm nam một nữ.

Nhìn đến trong núi hoang tàn vắng vẻ này thế nhưng có một nữ tử đơn độc, còn là mỹ mạo như vậy, lại nhìn tu vi, chẳng qua là Vũ Hóa cảnh, ngay chỗ này đã được coi làm đối tượng có thể ăn cướp.

Người tu luyện đấu đá với nhau là thái độ bình thường, gặp được ở dã ngoại, người có tâm tư bất chính, thường hay thích giết người đoạt bảo.

Sở Chước còn không có chủ động ra trận nữa, phát hiện dung mạo ánh mắt của bọn họ, làm sao không biết mưu tính của bọn họ, lúc này không nói hai lời, phi thân lên, rải mấy tờ linh phù đi ra ngoài.

Người tu luyện căn bản không sợ mấy tấm linh phù này, linh phù là Hỏa Viêm phù tính công kích mạnh, nhưng mả phẩm cấp rất thấp, Hỏa Viêm phù mới cấp ba, bọn họ căn bản không để vào mắt, cũng không thèm nhìn tới mà đánh ra một chưởng, chuẩn bị tập trung vào Sở Chước.

Nhưng mà, chút thời gian như vậy, phát hiện đối phương đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Mấy người bán hàng rong hơi kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp, có hai người chỉ thấy trước mặt tối sầm, tiếp theo thì bất tỉnh nhân sự.

Bốn người khác bỗng nhiên xoay người, nghiêm mặt dữ tợn khi đang muốn đánh lên, đột nhiên sau lưng một nước kiếm nhỏ phun lại đây. Dưới bất ngờ không kịp phòng bị, thật đúng bị phun đến cho lảo đảo, vặn người che chở, phát hiện công kích bọn họ là một con rùa nhỏ.

Bé rùa ghé vào trên đỉnh xe một đôi mắt đậu đen nhìn bọn họ, thấy bọn họ nhìn qua đây, lại phun nước hướng bọn họ, phun đến từng nhánh nước kiếm.

Nước kiếm mềm nhũn, tính công kích cũng không mạnh, chỉ là vì không mạnh, mới làm cho bọn họ căm tức.

Thế nhưng để cho một con rùa đánh lén thành công, quả thực là sỉ nhục.

Chỉ là bọn hắn muốn báo thù đã là hy vọng xa vời, thừa dịp Huyền Uyên ngăn cản bọn họ, Sở Chước đánh trở về, một người đập một kiếm, Huyền Uyên lại phun nước kiếm, hai chủ sủng hợp tác khăng khít, rất nhanh thì đều giải quyết hết bọn họ.

Sở Chước thu kiếm mà đứng, hướng Huyền Uyên nói: "Huyền Uyên làm tốt lắm, lần sau tiếp tục!"

Bé rùa cao hứng, ngự nước đưa mình đến trên đầu Tê Vũ thú, hơi thở yêu thú cấp mười chấn động con Tê Vũ thú, làm cho Tê Vũ thú vốn còn có chút không an phận nháy mắt nhu thuận lại.

Sở Chước trói mấy người lại, trước sờ soạng nhẫn không gian của bọn họ, dễ dàng xóa đi linh thức trên nhẫn không gian, đợi tra xét thấy rõ ràng đồ trong nhẫn không gian, gương mặt của nàng liền có chút không tốt.

Quăng mấy cái nhẫn không gian cho Bích Tầm Châu trong xe ngựa, Sở Chước nói với hắn: "Tầm Châu, hủy đi đồ bên trong."

Bích Tầm Châu thấy nàng tức giận, thì xem xét nhẫn không gian, nhất thời cũng cực kì mất hứng.

Đồ trong nhẫn không gian, đều là một ít hình cụ đi săn yêu thú, đứng ở lập trường nhân tộc, đây cũng không có gì, nhưng đứng ở lập trường yêu thú, khiến cho yêu căm tức. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Từ xưa đến nay, nhân tộc và yêu thú vốn là khó mà chung sống hoà bình, nhân tộc coi yêu thú trở thành tài nguyên, xương yêu, máu yêu, yêu đan, da thịt v.v đều là thứ nhân loại có thể lợi dụng. Mà yêu thú cũng coi người tu luyện nhân tộc trở thành đồ ăn, dù sao máu thịt người tu luyện nhân tộc ẩn chứa linh khí, ăn vào thì cũng không khác yêu thú lắm.

Tiếp theo Sở Chước lại chụp lấy túi linh thú của bọn hắn, phát hiện treo trên người của một người không chỉ có ba đến bốn cái túi linh thú, những linh thú túi lớn đó có tác dụng khốn thú. Trừ phi chủ nhân cho phép, nếu không yêu thú trong túi linh thú không thể tùy ý ra vào, không giống túi linh thú Sở gia tự chế.

Trong mỗi cái túi linh thú, có vài con yêu thú, dựa theo phẩm cấp mà lưu trữ.

Mà những yêu thú đó phần lớn bị thương rất nặng, nhìn không giống như là bắt giữ yêu thú buôn bán, nếu không sẽ không mặc kệ tính mạng và thân thể hoàn hảo của yêu thú, chỉ cần còn sống là được.

Đều thả hết yêu thú bên trong ra, con bị thương nhẹ vội vàng chạy đi, con bị thương nặng, đành phải nằm úp sấp tại chỗ chờ chết.

Sở Chước nhìn, làm chút linh thủy pha loãng, tưới lên trên miệng vết thương của chúng nó, để cho chúng nó có lực chạy trốn, cái khác sẽ không quản. Tuy là như thế, nhưng mà những con yêu thú này cũng cực kì cảm kích với nàng, yêu thú đã mở ra linh trí bái lạy với nàng, mới rời khỏi.

Sở Chước lại đơn giản thô bạo dùng Hủ Xuân hoa cứu tỉnh một người tu luyện nam.

Người tu luyện nam này là một nam nhân trung niên thấp bé đen gầy, bên ngoài thật là khó coi, rõ ràng là người tu luyện Không Minh cảnh, nhưng lại giống như tà tu không chiếm được linh khí tẩm bổ, cực kì đáng khinh.

Thời điểm bị Hủ Xuân hoa huân tỉnh, nam tu trung niên đó dáng vẻ thống khổ, đợi thấy rõ ràng Sở Chước trước mặt, thần sắc nhất thời trở nên hung ác.

Sở Chước đập một kiếm qua.

Một kiếm này có vẻ nhẹ, nam tu trung niên đó lắc lắc đầu, ngược lại không có hôn mê, ánh mắt càng hung ác hơn.

Vì thế Sở Chước lại đập một kiếm, nam tu trung niên vẫn rất hung ác như cũ. Hắn càng hung ác, thì nàng tiếp tục đập, đập đến khi cả mặt hắn là máu, thế nhưng càng hung ác hơn rồi.

Chẳng lẽ là người không sợ đau cuồng bị ngược?

Sở Chước hỏi: "Các ngươi bắt giữ nhiều yêu thú như vậy làm chi?"

Nam tu trung niên cười lạnh nhìn nàng, dùng một loại giọng nói gian giảo cổ quái nói: "Có thể để cho chúng nó dâng lên huyết tinh của mình, là vinh hạnh của chúng nó! Ngươi tốt nhất nhanh chóng thả chúng ta, nếu không nhất định cho ngươi bị chết cực kì khó coi." Hắn vẻ mặt hung ác.

Sở Chước nhíu mi lại, cảm giác có chút không bình thường.

Đột nhiên, Sở Chước bản năng cảm giác được một loại nguy hiểm chẳng lành, mạnh mẽ lui về phía sau.

Chỉ là nàng nhanh chóng lui lại cũng không đủ mau, từ ngạch trái tim nam tu trung niên đó đột nhiên thoát ra một ngọn hỏa diễm màu đen, vọt tới ánh mắt nàng. Căn bản chưa cho nàng cơ hội né tránh, mắt thấy ngọn lửa đen đó liền muốn vọt tới trên người nàng, đột nhiên xuất hiện một con rồng lửa ngăn lại.

Hỏa long chỉ thô cỡ cánh tay trẻ con, vảy là lửa màu tím, cái đuôi mang theo bạch diễm nhàn nhạt, trông rất sống động, cũng giống như một con rồng chân chính.

Nó chắn ở trước mặt Sở Chước, há mồm nuốt hắc diễm vọt tới đó vào, hắc diễm tiến vào trong cơ thể con rồng lửa màu tím, bị ngọn lửa màu tím bao vây. Phảng phất như thần hỏa đáng sợ đốt cháy hết thảy, cũng không phải là phàm hỏa có khả năng đuổi kịp, hắc diễm này căn bản không phải đối thủ, phát ra một tiếng kêu thê lương, dễ dàng đã bị con rồng lửa màu tím tiêu diệt.

Sau khi hỏa long tiêu diệt hắc diễm rồi, lượn quanh Sở Chước một vòng, sau đó đi đến yêu thú màu đen đứng ở trên đỉnh xe, tiến vào thân thể nó rồi biến mất.

Nam tu trung niên thấy một màn như vậy, sắc mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch.

"Không, không có khả năng..." Nam tu trung niên run rẩy nói, không tin một màn phía trước này: "Cửu U Tử Diễm của ta, làm sao có thể sẽ bị tiêu diệt..."

Nam nhân trung niên run rẩy nói xong lời này, tai mắt mũi miệng đổ máu, ngã xuống đất không dậy nổi.

Hết chương 65.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi