CÙNG TRỜI VỚI THÚ

Editor: ChieuNinh

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Sở Chước bọn họ liền bắt đầu làm việc.

Thuỷ vực chỗ Thanh Liêm Bối sinh sống sâu cạn không đồng nhất, nhưng mà càng sâu, chất lượng Thanh Liêm Bối càng tốt, chất thịt cũng càng ngon, mặc kệ là mang về giao nhiệm vụ, hay là bán đi tửu lâu bên ngoài, tốt nhất là phải Thanh Liêm Bối tính chất thượng giai.

Trừ những cái này ra, tuy rằng Thanh Liêm Bối bị phân chia là yêu thú cấp sáu, kỳ thực cũng không có đặc điểm yêu thú cấp sáu. Khi chúng nó hoạt động ở trong nước, bởi vì uy lực kiếm nước quá lớn, mới sẽ bị phân chia là yêu thú cấp sáu, cũng là yêu thú không có mở linh trí hiếm thấy trong cấp sáu.

Hơn nữa tốc độ Thanh Liêm Bối sinh sản rất nhanh.

Nếu nhân loại không định tới đây tiêu diệt, chỉ sợ những Thanh Liêm Bối này sẽ tự mình sinh sản, dần dần sẽ chiếm cứ hết toàn bộ hồ Thái Khê, sau đó phát triển ra bên ngoài thuỷ vực, chỉ sợ sẽ phá hư hoàn cảnh sinh thái bờ Vụ Trạch.

Tuy rằng nhóm người tu luyện không biết cái gì kêu là hoàn cảnh sinh thái, lại biết đạo lý cân bằng, nếu như làm cho một loại yêu thú dễ dàng sinh sản tiếp tục sinh sản không hạn chế, xâm chiếm hoàn cảnh sinh tồn yêu thú khác, thì không có lợi cho cân bằng phát triển, hoàn cảnh địa phương cũng sẽ bị phá hỏng.

Sở Chước và Bích Tầm Châu ngồi ở trên thuyền, âm cát dị thủy và Huyền Uyên gây sóng gió ở trong nước, một con Thanh Liêm Bối bị bọt nước bao bọc trồi lên mặt nước, bị Sở Chước nhanh tay lẹ mắt thu vào trong túi linh thú.

Thuỷ sản như Thanh Liêm Bối này, đương nhiên là còn sống mới tốt, lúc này dùng túi linh thú đến chứa đựng là tốt nhất.

A Chiếu ngẫu nhiên ngứa móng vuốt, cũng sẽ nhào đi qua, đá Thanh Liêm Bối bị bọt nước bao vây lấy, sau đó lại đạp nước nhảy về trên thuyền, kiêu ngạo mà nâng lên cằm với Sở Chước.

Không phải chỉ có bé rùa có thể giúp nàng, nó cũng có thể giúp.

Sở Chước nhìn bộ dạng đáng yêu của nó, thuận tay vuốt ở trên đầu nó một cái, căn bản sẽ không chú ý tới hai con yêu thú đang tranh sủng.

Bích Tầm Châu thấy được, nhưng hắn vẫn không quá hiểu thái độ vi diệu đó của lão đại A Chiếu, vì thế cũng không nhắc nhở Sở Chước.

Âm cát dị thủy xuống chơi ở đáy hồ phát hiện hành động của mấy người Sở Chước, sau khi quan sát trong chốc lát, nó giống như một hạt cát màu bạc nhàn nhạt trong nước, lặng lẽ ẩn núp đi qua chỗ địa khu một đám Thanh Liêm Bối sinh sống.

Ầm vang một tiếng, hồ nước nổ tung, nước bắn tung tóe cao vài chục trượng, giữa bầu trời rơi xuống mưa Thanh Liêm Bối.

Thuyền lập tức bị đẩy dời đi thật xa, Sở Chước và Bích Tầm Châu đều có chút kinh ngạc, đợi Sở Chước cảm giác được động tĩnh của âm cát dị thủy ở trong nước, không khỏi bật cười, đều kịp lúc thu hồi lại mưa Thanh Liêm Bối rơi xuống giữa bầu trời.

Có âm cát dị thủy và Huyền Uyên làm càn, một cái buổi sáng, Sở Chước cũng đã thu thập được Thanh Liêm Bối muốn nhiều hơn cả mong muốn.

Nhìn một đống Thanh Liêm Bối xếp thành núi nhỏ trong túi linh thú, Sở Chước bật cười, nói với Bích Tầm Châu: "Trừ bỏ nhiệm vụ cần ra, còn lại chúng ta cầm bán đi tửu lâu trong thành, coi như là một khoản thu nhập."

Đây coi như là một loại kiêm chức khoản thu nhập thêm đi, dù sao cũng không chê linh thạch ít.

Bích Tầm Châu làm một con yêu thú, chưa bao giờ quan tâm mấy thứ tục vật củi gạo dầu muối này, không ý kiến, cứ nghe theo chủ nhân Sở Chước.

Giữa trưa, bọn họ lại ăn một bữa đại tiệc Thanh Liêm Bối, mới bước lên đường về.

Khi chạng vạng, bọn họ trở lại Thái Khê thành, trực tiếp về trong viện Hải Các phường nghỉ ngơi, ngày hôm sau mới đi giao nhiệm vụ.

Sở Chước làm xong nhiệm vụ thời gian chỉ có hai ngày, người ở nhiệm vụ đường kiểm tra kết quả nhiệm vụ cho nàng cười nói: "Sư muội tốc độ thực mau, có rất ít người làm nhiệm vụ đi bắt giữ Thanh Liêm Bối có tốc độ nhanh như sư muội." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Sở Chước khiêm tốn nói: "Ta là người tu luyện thuộc tính thủy, lại còn có một khế ước thú thuộc tính thủy giúp, mới có thể nhanh một chút."

Người nọ bừng tỉnh đại ngộ, có một yêu thú thuộc tính thủy, ở địa phương khắp nơi đều là đầm nước quả thật rất thuận tiện làm việc.

Sở Chước nhìn người nhiệm vụ đường ghi lại nhiệm vụ của mình, bên cạnh trên một khối thủy tinh ghi chép biểu hiện ra tư liệu của nàng, đây xem như một loại "bản điện tử" ghi chép, chỉ cần thủy tinh ghi chép này không mất đi, tư liệu của nàng sẽ bảo lưu vĩnh viễn, sẽ không bị sửa chữa hoặc lẫn lộn.

Giao nhiệm vụ xong, Sở Chước không có rời khỏi, mà là đi tới trước bảng thủy tinh ghi chép vụ treo ở trên một mặt trên tường đen xem nhiệm lưu động, muốn nhận một cái nhiệm vụ gần lòng chảo và cây Lôi Vân.

Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, đều không có tìm được.

Chỗ cây Lôi Vân hơi xa, từ Thái Khê thành xuất phát, cần nửa tháng thời gian, qua lại thì phải một tháng, không kịp làm nhiệm vụ tháng sau.

Sở Chước nghĩ nghĩ, quyết định trước đều làm hết nhiệm vụ cưỡng chế ba tháng, dư ra ba tháng đi qua nhìn một cái.

Nghĩ xong, nàng lại chạy đến chỗ tuyên bố nhiệm vụ, thuyết minh ý đồ đến.

Người tu luyện tuyên bố nhiệm vụ đã rất quen thuộc loại chuyện này, dù sao rất nhiều người tu luyện có đôi khi cũng cần xử lý việc riêng tư của mình, hoặc là bế quan tu luyện, mấy tháng không ra ngoài, dù sao không thể cưỡng chế bọn họ đang tu luyện nửa chừng còn ra ngoài đi làm nhiệm vụ chứ?

Nhằm vào loại tình huống này, Nhân Gian phường cũng định ra có vẻ hợp lý an bài, có thể làm trước đó, cũng có thể bổ sung sau.

Sau khi Sở Chước lĩnh nhiệm vụ cưỡng chế ba tháng sau, cũng không nghỉ ngơi, tiếp theo tiếp tục đi xoát nhiệm vụ.

Làm một đệ tử mới nhập môn, Nhân Gian phường giao nhiệm vụ cho bọn họ cũng không nặng, tốn thời gian mười ngày, Sở Chước đều đã làm xong nhiệm vụ ba tháng.

Giao xong nhiệm vụ, Sở Chước bổ sung chút vật tư cần thiết ở đảo Thái Khê, hôm đó liền rời khỏi đảo Thái Khê, vừa đúng lúc bỏ qua người của La Phong Vũ phái tới tìm nàng.

Quản sự phụ trách quản lý một đám đệ tử mới nhập nội phường như Sở Chước không tìm được Sở Chước, có chút hoảng sợ nói với người tới: "Nghe nói gần đây nàng thường xuyên đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lập tức liền lĩnh phần nhiệm vụ cưỡng chế bốn tháng, làm xong liền rời khỏi đảo Thái Khê, hiện tại cũng không biết nàng đi nơi đâu. Nếu La phường chủ tìm nàng có việc gấp, không bằng ta phái người đi tìm một chút?"

Người tới cười nói: "Không vội, phường chủ cũng là hỏi một tiếng, nếu nàng không ở thì thôi, chờ nàng trở lại, ngươi lại nói cho nàng cũng biết."

Quản sự vội đáp ứng một tiếng.

Đệ tử đó trở về bẩm báo La Phong Vũ, La Phong Vũ hơi hơi nhíu mày: "Đi ra ngoài? Có biết đi nơi đâu không?"

"Không biết, nghe quản sự nói, hơn nửa tháng này nàng rất tích cực làm nhiệm vụ, nhưng không trao đổi nhiều với người chung quanh, lủi thủi một mình, người chung quanh cũng không quen thuộc với nàng."

Đương nhiên, còn có thể là những người đó ghen tị nàng, không muốn lui tới với nàng.

Đệ tử đó thầm nghĩ trong lòng, vô cùng rõ ràng tình cảnh của Sở Chước, nhưng mà lại không thể nói gì, không bị người đố kỵ là kẻ tài trí bình thường.

La Phong Vũ nghe xong, thở dài, nghĩ đến lúc trước nhận được tin tức, bất đắc dĩ nói: "Vốn là muốn thu nàng vào Nhân Gian phường che chở nàng, nào biết nàng lại đi ra ngoài, chỉ mong nàng đừng gặp được người Tuyết Y lâu mới tốt."

Đệ tử đó nghe nói như thế, tò mò hỏi: "Phường chủ, Tuyết Y lâu đây là muốn làm cái gì? Gây chiến như thế, đuổi tận giết tuyệt sao?"

La Phong Vũ bật cười một tiếng: "Bọn họ có cái bản lĩnh gì mà đuổi tận giết tuyệt? Vẫn phải cấp vài phần mặt mũi cho Kinh Hồng các và Lôi Hỏa môn, Tuyết Y lâu còn không dám trở mặt cùng toàn bộ Thiên Thượng Hải."

Gần đây Tuyết Y lâu đúng là thời buổi rối loạn, chuyện giết hại Nguyệt Nữ tộc lấy Mộc Linh chi tâm ở Thiên Thượng Hải, đã lặng yên truyền khắp ở trong các môn phái đại lục Thiên Thượng Hải, gây ra sóng to gió lớn. Tiếp theo chủ lầu Lược Hỏa ngã xuống, ái nữ Phong Hành Tuyết chủ lầu Tật Phong gặp chuyện không may, mỗi một chuyện đối với Tuyết Y lâu mà nói cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc trước Tuyết Y lâu có sáu cường giả Nhân Vương cảnh, cho nên bọn họ không sợ người khác, tuy rằng hiện tại đã chết một người, nhưng còn có năm cường giả Nhân Vương cảnh, vẫn nhiều hơn môn phái khác như cũ, vẫn có thể hoành hành không kiêng kỵ.

Nhưng nếu muốn chống lại toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải, Tuyết Y lâu còn không đến mức ngốc như vậy.

Nhưng mà, đợi La Phong Vũ lại tiếp nhận tin tức, khi nghe nói Tuyết Y lâu khắp nơi tìm kiếm tất cả những tu sĩ ngày đó tiến vào đảo Thiên Diệp ở trên Thiên Thượng Hải, La Phong Vũ thu hồi lời nói lúc trước, cảm thấy bọn họ quả thực ngốc nghếch.

Sở Chước cũng là một trong những người ngày đó tiến vào đảo Thiên Diệp.

Cuối cùng La Phong Vũ hiểu rõ Tuyết y lầu muốn làm gì, rốt cuộc cũng ngồi không được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, rời khỏi Thái Khê thành.

***

Sở Chước không biết chuyện mình đi rồi La Phong Vũ phái người tìm đến nàng, sau khi rời khỏi Thái Khê thành, liền đi tới lòng chảo cây Lôi Vân đang ở.

Nhưng mà, mới ra khỏi bờ Vụ Trạch, Sở Chước liền cảm giác được khác thường chung quanh. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Trong lòng không hiểu sao có chút bất an, Sở Chước nghĩ nghĩ, trước rẽ vào thành thị lân cận, chọn một cái tửu lâu lưu lượng lớn nhất ngồi một lát, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng phát sinh chuyện gì.

Tuyết Y lâu lại muốn gây sự.

Mục tiêu gây sự lần này của Tuyết Y lâu rõ ràng, là nhằm vào người mấy tháng trước từng đi qua đảo Thiên Diệp, trừ bỏ người của những danh môn chính phái bọn họ không dám trắng trợn không kiêng nể động thủ ra, môn phái nhỏ khác hoặc là tán tu đều là mục tiêu bọn hắn bắt giữ.

Chẳng lẽ Tuyết Y lâu đây là nghĩ muốn tìm ra hung thủ sát hại chủ lầu Lược Hỏa?

Sở Chước âm thầm đoán, lại trực giác không đúng, nếu như quả thật là muốn tìm ra hung thủ sát hại chủ lầu Lược Hỏa, không tất yếu gây chiến ở toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải.

Sau khi rời khỏi tửu lâu, Sở Chước liền thảo luận việc này với Bích Tầm Châu.

"Nghe nói Phong Hành Tuyết đã tỉnh lại, nếu nàng ta không còn hôn mê, chứng minh hiện tại nàng ta hẳn là rất ngoan, sẽ không tùy tiện nói sai cái gì, chủ lầu Tật Phong hẳn là sẽ không lại nên trút giận thay nàng ta." Sở Chước chậm rãi phân tích: "Chủ lầu Lược Hỏa cũng không còn, Tuyết Y lâu cũng không có khả năng vì một người chết mà gây khó dễ cùng toàn bộ đại lục Thiên Thượng Hải, như vậy..."

"Mộc Linh chi tâm!" Bích Tầm Châu nói tiếp.

"Đúng, có lẽ bọn họ là muốn tìm Mộc Linh chi tâm." Sở Chước nhíu mày: "Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi ngày đó kỳ thực là có người mang Mộc Linh chi tâm đi sao? Vì sao sẽ hoài nghi như vậy?"

Ấn theo tình huống ngay lúc đó, bọn họ hẳn là hoài nghi Nguyệt Thụ giấu Mộc Linh chi tâm ở nơi nào đó mới đúng, không nên sẽ hoài nghi có người mang đi.

Trừ phi, bọn họ có cái thủ đoạn gì, có thể phát hiện Mộc Linh chi tâm.

Không biết Mộc Linh chi tâm biến thành vật kèm theo có thể bị phát hiện hay không.

Đoán không được, cuối cùng Sở Chước đành phải nói: "Quên đi, đầu tiên chúng ta đi lòng chảo chỗ cây Lôi Vân ở, đợi khi cách Đan Hà Tông gần một ít, dùng truyền âm thạch truyền cái tin cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ."

Truyền âm thạch có hạn định không gian và khoảng cách, khoảng cách xa một chút thì không có biện pháp truyền âm, chỉ có thể khi đi đến trong phạm vi có thể truyền âm, nhắc nhở cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Bích Tầm Châu gật đầu, trước chỉ có thể như vậy.

***

Trong Đan Hà Tông, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đóng cửa luyện đan, khôi phục cuộc sống trạch nam.

Thật vất vả bế quan sau một tháng, rốt cuộc hắn bước ra để thông khí, thuận tiện đi sư phụ chỗ thỉnh giáo chút vấn đề luyện đan gặp phải.

Bận bận rộn rộn một trận, rốt cuộc trở lại động phủ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lấy linh đan tồn trong nhẫn không gian ra kiểm tra một lần, phát hiện luyện đan một tháng không ngủ không nghỉ, lại tích lũy được một đám linh đan, trừ bỏ nộp lên tông môn ra, cái khác đều giữ lại, cũng không biết Sở Chước bên kia có thiếu hay không.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ cái trán, lấy ra truyền âm thạch thành lập qua liên hệ với Sở Chước. Nào biết khi mới mở ra, phát hiện truyền âm thạch trong đã có một cái truyền âm.

【Mặc Sĩ công tử, Tuyết Y lâu đang tìm kiếm người ngày đó tiến vào đảo Thiên Diệp, xin cẩn thận.】

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều dựng đứng lông tơ cả lên, thình lình đứng lên, kinh nghi bất định nhìn chung quanh, sau một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống, chớp mắt suy ngẫm một lát, mới hồi âm cho Sở Chước.

Khi Sở Chước tiếp nhận truyền âm của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, không khỏi có chút ngốc.

"Hắn muốn tới tìm chúng ta? Vì sao?" Bích Tầm Châu kỳ quái hỏi.

Sở Chước thu hồi truyền âm thạch lại: "Đại khái là biết được Tuyết Y lâu hành động, không có cảm giác an toàn đi. Nhưng mà hiện tại chúng ta cũng muốn đi lòng chảo chỗ cây Lôi Vân, mang theo hắn cũng không có gì."

Năm ngày sau, rốt cuộc Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy tới hội hợp cùng Sở Chước.

Nhìn thấy hai mỹ nhân Sở Chước và Bích Tầm Châu đang ngồi ở chỗ kia, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi có chút cảm động, nói: "Các người là đặc biệt chờ ta ở chỗ này sao?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Sở Chước ôm A Chiếu, vuốt lông cho nó, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy."

Bích Tầm Châu quay đầu liếc nhìn nàng một cái, phát hiện chủ nhân bản lĩnh mặt không đổi sắc nói bậy bạ càng ngày càng mạnh, lại nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cảm động, yên lặng xoay mặt đi.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ bò lên xe yêu thú, từ trong nhẫn không gian lấy ra một ấm linh trà uống một ngụm lớn, mới nói: "Lần này ta dự tính đi bên ngoài xông xáo với mọi người một lần, qua mấy ngày lại trở về. Không biết vì sao, cuối cùng ta cảm thấy nếu như tiếp tục ở lại môn phái, ta nhất định sẽ gặp phải chuyện không tốt, không bằng đi ra ngoài một chút."

Đây là giác quan thứ sáu của nam nhân sao?

Mấy người Sở Chước biết số mệnh của hắn vô cùng tốt, đối với lời hắn nói vẫn chưa hoài nghi.

Rốt cuộc nghỉ được một lát, Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới hỏi: "Sở cô nương, người Tuyết Y lâu đến cùng muốn làm gì? Là vì chủ lầu Lược Hỏa chết sao?"

"Cũng không phải, ta hoài nghi bọn họ là vì tìm Mộc Linh chi tâm."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chán nản hít một hơi: "Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi Mộc Linh chi tâm bị mang khỏi Thiên Thượng Hải? Làm sao bọn họ phát hiện được?"

"Đây đúng là chỗ ta thấy khó hiểu." Sở Chước thần sắc bình tĩnh, trong đôi mắt đẹp trong suốt thoáng hiện mấy phần ánh sáng lạnh: "Ta hoài nghi, Tuyết Y lâu hẳn là có thủ đoạn đặc thù gì đó tra xét. Có lẽ hành động giết hại Nguyệt Nữ tộc lấy Mộc Linh chi tâm, đều không phải là chủ ý của Tuyết Y lâu, sau lưng Tuyết Y lâu còn có một thế lực lớn hơn nữa."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại thở gấp: "Còn có người lợi hại hơn cả Tuyết Y lâu?"

Sở Chước bị hắn khiến cho có chút muốn cười: "Cái này có cái gì kỳ quái chứ? Phải biết rằng trong Linh thế giới cũng có không ít đại lục, đại lục Thiên Thượng Hải cũng không phải là đại lục mạnh nhất ở Linh thế giới, Tuyết Y lâu cũng không xem như thế lực lớn nhất trong Linh thế giới. Hơn nữa, phía trên Linh thế giới còn có Đại Hoang giới, không chừng là thế lực Đại Hoang giới phái người xuống dưới..."

Sở Chước đột nhiên dừng lại.

Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn có A Chiếu đều nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng như có chút suy nghĩ, cả ba đều ngóng nhìn.

Đợi khi Sở Chước lấy lại tinh thần, phát hiện mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi bật cười, chỉ có Huyền Uyên đang ngâm trong linh thủy không có nhìn chằm chằm nàng, đang ngáy ò ó o đâu.

"Cô là nói, Đại Hoang giới?" Bích Tầm Châu lạnh giọng hỏi.

Bích Tầm Châu bình thường chỉ thích làm việc không thích nói chuyện, là một nam yêu ngoài lạnh trong nóng, ngoài đẹp trong tỉ mỉ, hiếm khi chủ động như lúc này, Sở Chước có thể cảm giác được hắn để ý với Đại Hoang giới.

Đời trước, Bích Tầm Châu cũng rất để ý với Đại Hoang giới, tâm tâm niệm niệm muốn đi Đại Hoang giới.

Tuy rằng trong lòng có suy đoán, Sở Chước vẫn cười nói: "Chỉ là suy đoán của ta thôi, hiện tại không có chứng cớ, khó mà nói."

Bích Tầm Châu thu hồi ánh mắt, không nhìn nàng nữa.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói: "Có lẽ cô đoán là đúng thì sao? Tuy rằng Đại Hoang giới thần bí, nhưng người thế giới cao cấp hẳn là có thể đến cấp thấp thế giới đi?"

"Ai biết."

Lại một phen đoán, bởi vì không có biện pháp xác định đoán cái nào là đúng, đành phải buông chuyện này trước.

Tiếp theo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng hỏi: "Đúng rồi, mọi người muốn đi đâu?"

"Đi lòng chảo gần Tuyết Bình Châu."

"Tuyết Bình Châu? Mọi người còn dám đi địa bàn Tuyết Y lâu?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Ta đi vào trong đó tìm vài thứ, hơn nữa lòng chảo đó cách Tuyết Bình Châu còn có một khoảng cách mà, sợ cái gì? Cùng lắm thì, đến lúc đó đánh không lại cũng có thể trốn đi?" Sở Chước lơ đễnh, tuy rằng Tuyết Y lâu làm việc quả thật rất chán ghét, nhưng cũng không thể bởi vì như vậy, mà cả ngày trốn trốn tránh tránh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Bích Tầm Châu và A Chiếu lão đại, không thể không thừa nhận, nhóm người này đều là to gan lớn mật, đi theo bọn họ là đúng rồi.

Hết chương 70.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi