Lớp 11 chào đón bằng việc chia lớp, theo số người chọn ban tự nhiên hay xã hội, gồm tám lớp tự nhiên và sáu lớp xã hội.
Lý Mạch và Trình Hân Ý vẫn học cùng nhau, được chia đến lớp A2.
Trình Hân Ý nói với Lý Mạch rằng lần bứt phá học tập cuối cùng không uổng phí, mặc dù không được đến A1 nhưng mà vẫn rất tốt. Chia lớp là dựa trên thành tích điểm mà chia ra.
Xếp hạng trên bảng thông báo, Lý Mạch mới đó đã nhìn thấy tên của Châu Ngang, cái tên đầu tiên của lớp tự nhiên là cậu ấy.
Sau khi bắt đầu học vài tuần, mọi người đều dần tập trung tinh thần vào học tập, Lý Mạch cũng tìm được trạng thái học tập. Cuộc sống mỗi ngày là ba điểm một đường, phòng học, nhà ăn, ký túc xá.
Khô khan, tẻ nhạt.
Thỉnh thoảng sẽ có một ngày, bầu trời bị nắng chiều nhuộm thành màu cam, nếu như lúc này có máy bay bay qua, kéo theo một băng trắng dài, mọi người đều sẽ ra khỏi phòng học, đứng trên hành lang ngắm cảnh sắc. Có giáo viên cũng sẽ ra, cầm điện thoại chụp ảnh. Bắt gặp mấy bạn học cầm điện thoại, nghĩ xem có nên giả vờ như không thấy không.
Bố cục toà dạy học sau khi chia ban ra là một nửa là ban xã hội, một nửa ban tự nhiên, kiểu đối xứng, Lý Mạch hướng nhìn về phía nửa ban tự nhiên, thật sự thấy được cậu, dù rằng không thấy rõ lắm.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy cảnh đẹp có thể chữa lành tâm trạng, mà Châu Ngang cũng không ngoại lệ nhỉ.
Lúc nghỉ quốc khánh, Lý Mạch phải về quê, cô phải ngồi mấy mấy chuyến xe. Đang đợi xe ở trạm xe bus, cuối cùng một người quen đến.
Châu Ngang kéo theo vali màu đen.
Đi đến bên cạnh Lý Mạch, “mình ngồi tuyến 21, cậu thì sao.”
“Cũng vậy nè.”
Không lâu sau xe tới, hai người ngồi ở vị trí cuối cùng của xe.
Hơi chòng chành.
Lý Mạch cảm thấy vẫn ổn, nhưng mà lúc xuống xe vẫn nhìn thấy sắc mặt của Châu Ngang không ổn lắm, biết được tiếp theo hai người vẫn cùng chặng xe, hơn nữa còn xuống xe ở trạm cuối cùng, phải lâu lắm, chắc chắn là càng khó chịu hơn.
“Cậu ở đây đợi mình chút nhé.”
Lý Mạch xuống xe nhìn thấy phía sau trạm xe có một tiệm trái cây, khá nhỏ, vào trong mua mấy quả quýt.
Nhìn thấy xe 13 sắp đến thì nhanh chóng chạy qua.
Châu Ngang đã mua xong vé hai người, kéo theo vali của hai người đang đợi Lý Mạch.
Nhìn thấy Lý Mạch ra, sau trạm xe có một con đường nhỏ, trên con đường nhỏ có xe điện qua qua lại lại, sợ xảy ra chuyện không may.
Châu Ngang hét lên, “đừng vội, nhìn xe kìa.”
Sau khi lên xe, Châu Ngang đặt xong hành lý, để Lý Mạch ngồi bên trong, chỗ ngồi gần cửa sổ.
“Hay là cậu ngồi đi, trông cậu có hơi khó chịu đấy.”
“Không sao.” Châu Ngang kiên quyết để Lý Mạch ngồi trong.
Xe lái đi, Lý Mạch mở cửa sổ ra một chút, gió thổi vào khiến người ta dễ chịu hơn một chút, sau đó Lý Mạch bắt đầu bóc quýt, mùi quýt bóc ra nhanh chóng bay tới, cô đặt vỏ quýt vào trong tay Châu Ngang.
“Khó chịu thì cậu ngửi một chút đi, bên đó cũng không có chỗ bán thuốc.”
Lý Mạch nhìn Châu Ngang chăm chăm vào trái quýt đã lột xong vỏ trong tay, tách mấy múi bỏ vào miệng.
“Cái này cậu không ăn được…”
“Mình uống thuốc rồi.” Châu Ngang nghiêm túc trả lời.
“Vậy thì được.” Lý Mạch bỏ mấy múi quýt còn lại vào miệng, “á… vậy cũng không được ăn…”
Mùi hương thanh mát của quýt trong chiều hôm ấy tràn ngập xung quanh hai người, mãi không tan đi.
Đến trạm cuối cùng, hai người cũng phải tách nhau ra, Lý Mạch nói tạm biệt.
Sau khi đợi mãi đến đi Lý Mạch đi xa, Châu Ngang mới lấy quả quýt, bóc ra.
Sao lại có hơi ngọt nhỉ.
Người bố lái xe ở phía trước nhìn thấy dáng vẻ cậu con trai cười ngốc, nghĩ chẳng lẽ là học đến ngốc luôn rồi à, xem ra phải để nó ra ngoài đi dạo nhiều hơn rồi.