Ngày thi dần dần đến gần, Trình Hân Ý cũng vừa giảng giải vật lý cho Lý Mạch, tiến hành học bù tức tốc.
Tan tiết học thứ hai buổi tối, Lý Mạch đến nhà vệ sinh mà cứ muốn đi đường xa qua bên cạnh lớp A1 ban tự nhiên.
Bởi vì như thế chưa biết chừng có thể gặp được cậu ấy.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lý Mạch trên đường qua lớp A1 gặp được Châu Ngang thật.
Châu Ngang quay đầu cũng nhìn thấy cô. Trong tay cầm theo tài liệu, thấy cô thì đi ra.
“Này, một vài điểm kiến thức vật lý, xem thử đi, có tác dụng đó.”
Dưới sự giúp đỡ của hai người, nếu như không thi qua thì thật sự là không có gì để nói nữa luôn.
Sắp xếp chỗ thi được dán trên tường bên ngoài văn phòng mỗi lầu, vừa tan học, một đám như ong chen chúc đến xem.
Chỗ thi của Lý Mạch là do người khác nói cho biết.
Ở trường trung học ngoại ngữ.
Nhân lúc không có ai ở đó xem chỗ thi, Lý Mạch qua nhìn thử xem. Châu Ngang cũng ở trường ngoại ngữ.
Nhìn ra số chỗ thi, là số 27.
Không chắc chắn lại nhìn lại lần nữa, hai người họ là cùng một chỗ thi, cùng một phòng thi.
Vì là cuộc thi, mọi người đều về nhà trước, Lý Mạch lo lắng môn toán và vật lý.
Cô ấy cùng chỗ thi với một cô bạn trong lớp, lớp ở chỗ thi rất gần, ngay cách vách nên hai người cùng đi.
Vào trường thi cô nhận ra Châu Ngang ở bên trái của mình, cô ngồi bên chỗ sát tường.
Hai người họ nhìn nhau cười một cái.
Lạ lùng là Lý Mạch có một loại cảm giác an toàn, khiến cô cảm thấy chắc chắn có thể thi được hết, chắc là hấp thụ được trí thông minh của người học giỏi nhỉ.
Mong vậy đó.
Sau đó lúc thi lý – hoá – sinh Lý Mạch cố gắng ôn tập, cô bạn cùng hàng kéo cô trò chuyện, Lý Mạch hơi cuống lên, những điểm kiến thức khó nhớ không nhớ nổi nữa rồi. Nghĩ đến những tài liệu Châu Ngang cho cô không thể để lãng phí nên lại bắt đầu nghiêm túc ghi nhớ.
Lúc thi vật lý, Lý Mạch muốn bỏ luôn, đề phức tạp cô không biết làm từ chỗ nào, phần câu hỏi trắc nghiệm phía sau đa phần cũng lơ ngơ làm theo cảm tính.
“E hèm.”
Nghe tiếng, Lý Mạch nhìn về phía bên trái, nhìn thấy Châu Ngang đặt bảng điền đáp án sang bên phải.
Biểu thị rất rõ ràng.
Lý Mạch quyết định vẫn chọn lựa cách ổn thoả nhất, cô ấy quyết định nhờ vào cậu chàng học giỏi này.
Sau đó xoá đi đáp án ban đầu, dựa theo từng ô đen đã được tô mà tô lên phiếu đáp án của mình, phần điền cũng không để sót.
Phần đề phức tạp cô cũng bắt đầu viết theo cảm giác, viết rất nhiều công thức.
Ra khỏi chỗ thi, Lý Mạch nhìn thấy Châu Ngang, chạy qua tìm cậu, lấy từ trong cặp ra một cây kẹo mút.
“Cho cậu này, cảm ơn nhé.”
Trên đường, Châu Ngang ké đi lớp giấy cây kẹo mút, ngậm kẹo trong miệng, sau mấy giây lại lấy ra.
“Vị chanh… Lý Mạch, cậu thật sự là muốn cảm ơn mình đến thảm luôn rồi…”