CUỘC CHIẾN VƯƠNG QUYỀN

Quả nhiên, giống như những gì Edward nghĩ đến, quốc vương đã sớm một bước bày xuống thiên la địa võng, không chờ mấy người vương hậu phản ứng, liền một lưới tóm gọn hết.

Tộc trưởng gia tộc Aboulous, công tước Parma bị bắt còn không rõ đến cùng đã phát sinh chuyện gì, dù sao lão cũng không muốn thân thế Edward bị lộ ra ánh sáng, khoảng thời gian này bọn họ và quốc vương ngầm đánh nhau đến lợi hại, mà thái độ quốc vương, trước khi William trưởng thành sẽ không dự định trở mặt cùng bọn họ. Thế là, khi thấy đối thủ đến bắt chính mình, lão ngoan cố đánh trả, thậm chí biến thành hình thú, cùng đối phương đánh một trận, phá hủy cả tòa hoa viên, ngay cả cánh cửa dinh thự cũng bay đi mất.

Trung tướng đến đây chấp hành nhiệm vụ cuối cùng đem công tước Parma đè xuống đất, khắc chế lại nguyên tố ma pháp lưu động giúp biến thân rồi dùng xích sắt trói cổ lão, nhìn công tước Parma đau đớn bị ép trở về hình người nằm trên đất, hắn cười lạnh nói: “Dám tráo đổi huyết thống vương thất, lão chờ bị treo cổ ở quảng trường thánh Athony đi!”

Trước cơm tối, toàn gia tộc Aboulous đều bị “mời” tiến vào hắc tháp, vương hậu cũng không ngoại lệ, thế lực gia tộc Aboulous dần dần sụp đổ, dự định nhân lúc vương đô chìm trong hỗn loạn, né tránh cục diện rối loạn, nhưng quốc vương đã sớm ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, phái trọng binh canh gác cửa thành, vào đêm hôm sau bắt được mấy tên chó săn nương nhờ gia tộc Aboulous, thân phận quý tộc bị tống vào hắc tháp, còn lại một chút quan quân và phú thương muốn đục nước béo cò, cũng bị đưa vào ngục giam, chờ kết quả điều tra. Có điều, mọi người cũng đều biết, chuyện này tất nhiên sẽ không dễ dàng gì, e rằng lần này gia tộc Aboulous toàn quân diệt sạch sẽ.

August con trai công tước Parma, đương nhiên cũng bị nhốt vào hắc tháp, tiến hành điều tra. Có điều được hai vị vương trữ bảo đảm, hơn nữa August thoải mái bàn giao rất nhiều tin tức, vì quốc vương quét sạch thế lực vương hậu đưa ra cống hiến không hề nhỏ, rất nhanh y liền vô tội được phóng thích, một lần nữa trở lại bên người vương trữ tiếp tục đảm nhiệm chức vị người hầu vương trữ.

Giải quyết vương hậu và gia tộc Aboulous, ngày hôm sau quốc vương liền tuyên bố thông cáo, biểu đạt William đúng là vương trữ chân chính, ông cũng công bố kết quả khảo nghiệm huyết thống của chính mình và Edward, chứng minh xác thực Edward cùng mình không phải là mối quan hệ cha con, mặc kệ Edward có phải do vương hậu sinh ra hay không, cái loại trà trộn huyết thống này là hành vi đủ để chứng minh tội phản quốc và chặt đầu rồi. Ngoài ra, quốc vương còn công bố hôn thư giữa mình và mẹ ruột William, tiểu thư Margaret gia tộc Letterman, sắc phong tiểu thư Margaret lên vương hậu, lại phái người long trọng đem quan tài tân vương chuyển đến nhà thờ lớn thánh Lehmann, làm buổi lễ cầu siêu suốt 9 ngày, sau đó một lần nữa an táng ở nghĩa trang vương thất.

Vì để tránh thế lực vương hậu ở trong đế quốc giãy dụa hấp hối, thừa dịp loạn phản công, uy hiếp đến ổn định an toàn đế quốc, trong bóng tối quốc vương truyền đạt cảnh giác chiến đấu, các nơi gia tăng tuần tra. Mà Edward và August cũng nhân cơ hội này, mượn ký ức một đời trước của bọn họ, phái ra thế lực của chính mình, thành công nhân lúc rối loạn thu phục vài cái gia tộc. Đương nhiên, bọn họ cũng không làm đến quá phận, cũng để lại một nửa cho quốc vương.

Trong đó, thu hoạch lớn nhất không gì sánh bằng chính là gia tộc Garcia. Tước vị bá tước Garcia cũng không phải đặc biệt cao lắm, thế nhưng lãnh thổ biên cảnh phòng thủ có một vị quan quân được phong tước vị quân công, hắn có quân đội sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, còn có gia tộc Garcia trăm năm tích lũy chinh chiến nắm được tài phú to lớn, đây là vật mà Edward và quốc vương muốn nắm giữ.

Ngoại trừ tác phong quân nhân cứng rắn cùng phong cách hành sự thô lỗ, người đầu tiên nhận chức bá tước Garcia nắm giữ chức quan rất nhanh, tán tỉnh các bé gái còn trong độ tuổi vị thành niên, thói quen rải đào hoa khắp nơi, mà cái trêu hoa ghẹo nguyệt này cũng được di truyền, hiện tại đời này bá tước Garcia, ngoại trừ 2 bà vợ hợp pháp sinh cho ông 3 đứa con gái, số tình nhân ở bên ngoài không dưới 2 con số và đếm không hết có bao nhiêu đứa con riêng. Mà Edward và August cân nhắc, lợi dụng trưởng tử bá tước Garcia, đoạt lại thế lực gia tộc Garcia vào trong tay.

Người thừa kế có tên là Chris Garcia, là một á thú nhân. Mặc dù là người kế thừa tước vị, thế nhưng bá tước Garcia không muốn đem tước vị mình giao cho đứa con là á thú nhân, lão lại muốn hướng về đứa con bà vợ thứ 2 sinh ra cho mình, nhưng mà kế thừa hợp pháp lại khiến cho lão không thể đem tước vị từ con trưởng truyền qua con thứ, điều này làm cho lão cực kỳ bất mãn với Chris. Bá tước Garcia là một ông lão tính cách cố chấp cổ hủ, đối với vợ và con gái mình không đánh cũng mắng, hai vị huynh trưởng của Chris và người mẹ thân sinh vì không thể chịu đựng nổi lão cha ngược đãi nên đã lựa chọn rời đi, những năm gần đây bá tước Garcia vẫn luôn ngược đãi Chris, hi vọng y cũng giống như mẹ và huynh trưởng mình, thức thời đem vị trí người thừa kế đoạt trở lại. Dĩ nhiên Chris vẫn chống đỡ đến hiện tại.

Chris mặc dù là á thú nhân, thế nhưng y có thiên phú nắm được chức vụ chỉ huy quân sự, một đời trước, Chris trong bóng tối phân hóa quân đội bá tước Garcia, dẫn theo một đám quân nhân phản quốc nương nhờ vào quốc vương. Y hiến phương án tác chiến cho quốc vương, từ chiến tuyến ở hướng tây bắc đả kích thật mạnh đến quân đội vương hậu, Edward khắc sâu ấn tượng đối với hành động này, những chiến sự liên tiếp kia khiến vương hậu hết sức uất hận, thậm chí chỉ cần một câu nói không đúng, liền trực tiếp cầm lấy vật trang trí vàng ròng đập tới, hằn lại một vết sẹo ở trên trán của mình.

Nhân tài như vậy, Edward và August không muốn buông tha. Lần này, bọn họ chủ động vươn ra cành ô-liu, hiệp trợ Chris khống chế bá tước Garcia, phu nhân bá tước và hai đứa bé của bọn họ, giao cho quốc vương, lấy đó làm trung tâm. Gia tộc Garcia bê bối đã sớm truyền khắp đế quốc, ở thời khắc mấu chốt này, Christ người thừa kế sẽ đại nghĩa diệt thân, hoàn toàn trong dự liệu của mọi người. Chris được Edward và August giao phó, cũng không hướng về quốc vương bày ra tài năng chỉ huy của mình, mà quốc vương cũng không đem lực công kích nào, nhất định phải để bá tước á thú nhân lập gia đình sinh con đặt vào trong mắt, chính ông làm chủ đem tước vị bá tước trao tặng Chris, đoạt đi một phần quân đội và tài sản của gia tộc Garcia, cắt đi gần một nửa đất đai, lại mệnh lệnh bá tước Garcia trước khi kết hôn phải ở lại vương đô, lúc này mới hài lòng thu tay lại.

Nhưng mà trên thực tế, quốc vương lấy đi cũng không phải vật quan trọng nhất của gia tộc Garcia, đầu óc Chris so với tất cả quân đội gia tộc Garcia càng có giá trị hơn. Thu hoạch một vị chỉ huy thiên tài, Edward thỏa mãn không thể thỏa mãn hơn, đặc biệt quốc vương vì để tránh bá tước Garcia tạo phản mà giữ lão ở lại vương đô, ban đầu lão còn u sầu làm sao cùng đối phương tiếp xúc nhiều hơn, mà ngày hôm sau quốc vương vì lão giải quyết vấn đề này.

Nhanh chóng phán quyết tội phản quốc vương hậu và gia tộc Aboulous không nghi ngờ chút nào đều bị chấp pháp tử hình. Trước một ngày thi hành án tử hình, Edward đi viếng thăm vương hậu. Ngoại trừ hận, y đối với vương hậu không có bất kỳ tình cảm gì khác, nhưng người phụ nữ này một đời trước đã từng khống chế chính mình, gần sắp lên đoạn đầu đài, y vẫn có chút phiền muộn.

Trùng hợp chính là, nhà tù vương hậu đang ở chính là nhà tù Edward đã từng trải qua vào một đời trước, khi thị vệ dắt y vào, gian phòng này có chút âm u, Edward có cảm giác thời gian này trùng lặp vào nhau, khiến tinh thần y có chút hốt hoảng lên.

Cho dù đã trở thành tù nhân, vương hậu mặc một thân quần áo màu đen vẫn không mất đi kiêu ngạo rụt rè, dáng vẻ đoan trang, cử chỉ tao nhã, ngữ điệu âm lượng khi nói chuyện so với bình thường không khác tí nào. Edward có thể thấy, vương hậu bây giờ trấn định và ngạo mạn cũng không phải miễn cưỡng ngoài mạnh trong yếu, bà cảm thấy cái chết cũng không phải việc gì to tát, không sợ hãi một chút nào.

Nhìn thấy Edward, trên mặt vương hậu có chút tái nhợt nở ra nụ cười trào phúng, “Ngươi đến nhìn ta làm gì? Không nỡ sao? Không, ta đã sớm nhìn ra, trong mắt ngươi đối với ta chỉ có cừu hận. Muốn hỏi ta có hối hận không? Chờ ta khóc suồng sã, hướng về ngươi và cha của ngươi, sau đó nói hãy khoan dung cho ta?” Bà bật cười nhẹ nhàng, tiếng cười yếu ớt trong trẻo ở trong phòng giam vang vọng ra, “Đừng ấu trĩ như thế, Edward, ta từ xưa đến nay chuyện đã làm ra sẽ không hối hận, về quyền lực, thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không có tư cách khoan dung với ai, ai cũng không có quyền chỉ trích quyền lực đối phương. Từ khi ta ở nhà thờ lớn thánh Lehmann được sắc phong trở thành vương hậu, rồi từ thất bại dẫn đến cái chết, từ lâu ta đã dự đoán qua tương lai đó rồi.”

“Ta cũng không hối hận vì sao lại đối xử với cha của ngươi như thế, mặc dù y là em trai ta, thế nhưng phải để ngươi thất vọng rồi, từ xưa đến nay ta không để ý đến huyết thống tình thân gì hết. Y cản đường của ta, ta phải trừ khử y, nếu như lúc trước là y thắng, ta cũng sẽ không oán hận, có điều chính là ta vô dụng thôi, mà y thất bại, ta cũng không hổ thẹn, người một đời này, đều là phải giẫm lên đầu kẻ khác mà trèo lên, uống máu của người khác mới có thể tiếp tục sống.”

Edward lẳng lặng nhìn bà, cuối cùng gật gật đầu: “Tôi cũng chưa từng kỳ vọng qua bà sẽ hối hận. Có điều, nhìn bà thản nhiên như thế, ngược lại chính tôi mới phải kính phục mới đúng. Bà nói đúng, trên thế giới này, ai cũng không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với người khác. Bị người hại, là do mình vô dụng thôi. Bà đối với chuyện đã làm với cha tôi, tôi có thể báo thù thay ông, dứt khoát trả thù thật tốt, có điều cũng không có gì hay cả, chủ yếu là muốn tốt cho chính mình.” Y thở dài thật sâu, “Tôi đến nhìn bà, chỉ là do có chút phiền muộn. Bà gần chết rồi, cũng không còn có thể nhìn thấy bà nữa, ban đầu đây là chuyện tôi mong đợi nhất, mà chuyện đến nước này, dĩ nhiên vẫn có chút đau xót.”

“Ngươi quá lương thiện.” Vương hậu khẽ cười nói, “Ta sắp chết rồi, trước khi chết, hãy trả lời ta một vấn đề đi.”

“Mời nói.”

“Tại sao ngươi đối xử tốt với William như vậy?” Vương hậu nhìn vào mắt Edward, “Đây là điều ta nghĩ không thông, ngươi đối với con riêng của quốc vương, thái độ từ trước cho đến giờ đều là coi thường, nhưng vì cái gì muốn che chở William? Cho dù ngươi đã sớm biết thân phận William, muốn giữ mối quan hệ với quốc vương tương lai, cũng không đến nỗi khiêm nhường như vậy, ta có thể thấy, ngươi là thật lòng yêu thương đứa nhỏ đó. Rốt cuộc là vì sao?”

“Tại sao?” Edward lặp lại, dừng lại rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng bật cười, “Bởi vì khi chúng ta rời đi hoa viên Orgona, trước khi đầu thai thành người, tôi thiếu nợ hắn đi.”

Vương hậu và gia tộc Aboulous ở quảng trường thánh Athony bị chặt đầu, đế quốc trải qua một tháng thấm đẫm máu me, nghênh đón tin tức thật vui vẻ —— tân vương trữ, vương tử William, sẽ thành niên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi