CUỘC DÂY DƯA KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC!


Khương Đình tươi roi rói từ trong biệt thự của mình đi ra.
- Hoan nghênh hoan nghênh, Lục tổng!
Lục Khải Ưng không rõ tỏ thái độ là gì, không ai nắm bắt được hắn đang vui hay không vui.

Quản gia của Khương Đình lập tức cho người lái xe của hắn vào ga ra, còn tất cả người làm đều theo lệnh của ông ta xếp thẳng hai hàng chào đón hắn vào trong.
Đồ ăn thức uống, cao lương mỹ vị gì đều hội tụ đầy đủ trên bàn ăn, Lục Khải Ưng sau khi yên vị trên ghế, Khương Đình lập tức rót rượu mời hắn.
Trong mắt người đời, tuổi tác của Khương Đình phải gọi là trưởng bối của Lục Khải Ưng.

Nhưng trong mắt người có quyền tước, địa vị mới là quan trọng.
- Khương Đình tôi đã cất công cho người làm chuẩn bị tất cả, mong Lục tổng sẽ thích nó.
- Làm sao có thể không thích, Lục Khải Ưng tôi đặc biệt thích thì đúng hơn.
Lời lẽ hắn nói như rót mật vào tai ông ta, khiến ông ta vui sướng mà uống cạn một ly rượu trước hắn.

Vừa đặt ly xuống, ông ta cứ liên tục nhìn lên lầu hai, chẳng phải đã căn dặn phải xuống tiếp đón Lục Khải Ưng hay sao, vậy mà con gái lớn Khương Nhã Tú của ông ta vẫn chưa thấy mặt mũi.
- Mau đi gọi tiểu thư xuống đây.
Khương Đình quay sang nói với người quản gia, ông ta nhanh chóng cúi đầu rồi lui người đi.


Còn chưa đến cầu thang, Khương Nhã Tú đã vô cùng dịu dàng, thướt tha bước xuống.
- Cha à, con xin lỗi, vừa rồi con cảm thấy trong người không được khoẻ cho lắm nên không thể cùng cha tiếp đón Lục tổng được.

Thật thất lễ quá!
Khương Đình nghe con gái nói vậy, tim bỗng nhiên đập phịch một cái, đột ngột Khương Nhã Tú thay đổi kế hoạch làm ông ta suýt đổ mồ hôi hột.

Đối với Lục Khải Ưng, không được có chuyện khoẻ hay không khoẻ, hắn đã đến tận nơi, nhất định phải hết lòng hết dạ đối đãi với hắn, đó chính là quy luật mà hắn đã đặt ra.
- Tú Tú, con....
- Tiểu thư không khoẻ ở chỗ nào?
Ông ta định cất tiếng, Lục Khải Ưng đã chậm rãi bước đến chỗ của Khương Nhã Tú, đưa một bàn tay ra trước mặt cô ta.

Hai gò má Khương Nhã Tú bỗng dưng đỏ bừng, ngại ngùng đặt tay mình lên tay của hắn.

Nhìn hành động đó, Khương Đình không khỏi đắc ý trong lòng.
Đến bàn ăn, Lục Khải Ưng còn tiện tay kéo ghế cho cô ta ngồi xuống, nhìn không khác gì hắn đang lo lắng cho người phụ nữ của mình.
Khương Nhã Tú lúc nãy còn rất tự tin, nhưng khi mặt đối mặt với hắn, tâm hồn cô ta dường như bay bổng ở nơi nào.

Bốn năm trước cô ta từng được gặp mắt hắn một lần, lúc đó hắn rất cao ngạo, khó gần.

Còn bây giờ lại đối xử với cô ta rất dịu dàng, trong thâm tâm sinh ra không ít ảo tưởng.
- Nhã Tú kính ngài một ly, xem như là lời cảm ơn ngài đã ra mặt bảo vệ cho Nhã Tú.
- Chỉ có một lời cảm ơn thôi sao?
Không ngờ hắn lại hỏi như vậy, trái tim trong lòng ngực cô ta càng lúc càng đập nhanh hơn.

Nhất thời lúng túng đến đỏ cả mặt.
Khương Đình cũng không dám khước lời hắn, chỉ ngồi một bên nháy mắt ra hiệu cho cô ta tiếp tục kế hoạch.

- Thật ra, Nhã Tú còn dốc hết lòng chuẩn bị một thứ, chỉ mong ngài sẽ không từ chối.
- Tôi rất mong chờ đấy!
Hắn cúi thấp người, kề sát vào tai cô ta nói nhỏ, hành động ám muội của hắn, khiến cô ta chắc chắn mình đã chiếm được không ít chỗ đứng trong trái tim đó.

- Nào nào, chúng ta cùng cụng ly, xem như chúc mừng lần đầu Khương gia được đón tiếp Lục tổng.
Khương Nhã Tú ngồi gần Lục Khải Ưng, cứ liên tục rót rượu nếu ly của hắn cạn xuống.

Hai cha con, kẻ tung người hứng.

Lục Khải Ưng bị mù cũng nhận ra, bản thân đang bị đẩy vào cái bẫy ngu ngốc, đáy mắt hắn dấy lên tia chán ghét nhưng không khỏi cảm thấy chờ mong.
Uống đến ly thứ năm, cả cơ thể Lục Khải Ưng mất thăng bằng ngã sầm xuống bàn, đến mắt còn không thể mở nổi.

Khương Nhã Tú nhanh tay vỗ vỗ lên lưng hắn mấy cái.
- Lục tổng, ngài say rồi à? Lục tổng!
Hắn vẫn không nhúc nhích, Khương Đình lập tức đứng lên ra lệnh cho quản gia.
- Giúp tiểu thư dìu Lục tổng lên phòng nghỉ ngơi, không được để ai quấy rầy, nghe chưa?
- Vâng.
Thân người hắn cao lớn, cao hơn Khương Nhã Tú hơn một cái đầu.

Cô ta khó khăn lắm mới cùng quản gia đưa hắn lên phòng của mình được.

Vừa đặt hắn nằm xuống giường, Khương Nhã Tú đã gạt tay quản gia ra rồi nói.
- Được rồi, để tôi lo cho Lục tổng là được.

Mau ra ngoài đóng cửa lại đi.
Chắc chắn quản gia đã đi khỏi, cô ta mới bắt đầu lộ ra bản mặt thủ đoạn của mình, đôi mắt không ngừng nhìn vào thân thể của hắn.


Cách sau hai lớp áo, nhưng cô ta vẫn có thể nhìn rõ được cơ bụng săn chắc, càng nghĩ càng không thể tưởng tượng được, nếu được đầu ấp tay gối với hắn, cô ta sẽ sung sướng cỡ nào.
Khương Nhã Tú từ từ trút bỏ hết quần áo trên người xuống, chỉ chừa lại nội y rồi chậm rãi leo lên giường.

Bàn tay cô ta bắt đầu lần mò vuốt v e gương mặt yêu nghiệt của hắn, từ chiếc mũi cao thẳng cho đến đôi môi mỏng khêu gợi.
Cô ta cực nhọc cởi bỏ áo vest của Lục Khải Ưng, đến nút áo sơ mi cũng lần lượt bị mở ra, thân trên của hắn hoàn toàn không còn gì che chắn nữa.
Cô ta cúi người hôn nhẹ lên ngực hắn một cái rồi mới di chuyển bàn tay xuống lưng quần.

Dây thắt lưng tiếp tục bị quăng xuống sàn, từ từ chiếm lĩnh đến chỗ nhạy cảm của hắn.
- A...
Đột ngột bàn tay cô ta bị siết chặt lại, bẻ ngược ra sau khiến cô ta đau đớn mà la lên một tiếng.

Lục Khải Ưng vẫn nhắm chặt mắt, nhưng cánh tay gân guốc của hắn đang ra sức giữ chặt tay cô ta.

Khương Nhã Tú ban đầu còn hơi hoảng hốt, nhưng khi xác nhận hắn chỉ là theo bản năng chống đỡ lại, cô ta mới thở phào một hơi.
- Lục Khải Ưng, đêm nay anh phải thuộc về tôi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi