CUỘC HÔN NHÂN ẤM ÁP

Editor: An Bi Nhi

Beta-er: An Bi Nhi

Một lúc sau, Hàng Tiểu Ý cảm thấy có một chỗ dưới thân bắt đầu ngẩng đầu, mặt liền đỏ lên, ngượng ngùng ngã vào trong lòng anh, hai tay vòng lên cổ anh, vùi đầu vào trong ngực anh: “Thiệu Thành Hi…”

Thiệu Thành Hi ôm chặt eo cô, cằm đặt trên vai cô, nhẹ nhàng nói: “Ừ?” Âm cuối kéo dài mang theo vẻ lười biếng, lướt nhẹ qua lòng cô khiến cô rùng mình.

Hàng Tiểu Ý nằm trong lòng anh, thân thể hơi run, Thiệu Thành Hi cảm nhận được sự khẩn trương của cô, liền trêu chọc: “Sợ sao?”

Hàng Tiểu Ý hơi tức giận, từ trên bả vai anh nghiêng đầu lườm, Thiệu Thành Hi cười, rồi lại không giấu được ngọn lửa ham muốn trong mắt, Hàng Tiểu Ý bị anh nhìn nên hơi ngượng ngùng, muốn trốn tránh thì môi anh đã hôn lên trán cô.

Hàng Tiểu Ý run nhẹ một cái, hai tay nắm chặt áo tắm của anh, môi anh từ trên trán cô chậm rãi đi xuống, lướt nhẹ qua đôi mắt cô, sờ nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô, cuối cùng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm, vô cùng dịu dàng.

Hàng Tiểu Ý hơi ngửa đầu, phối hợp hôn môi anh, chiếc lưỡi ấm áp trượt vào trong khoang miệng, tham lam cướp lấy không khí của cô, bàn tay ở bên hông cô nhẹ nhàng cởi dây lưng ra, vạt áo tắm lỏng lẻo, làn da trắng nõn đập vào mắt anh.

Dùng sức ôm chặt cô vào lòng, môi anh chậm rãi theo cần cổ trắng nõn của cô đi xuống, dừng lại chỗ cao vút ấy, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó cười nhẹ nói: “Đã lâu không gặp.”

Hàng Tiểu Ý bị anh hôn đến mê man, đột nhiên nghe thấy giọng anh, liền tỉnh táo trong tích tắc.

Đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp! Đã lâu không gặp là sao?

Nhẹ nhàng giãy ra, Thiệu Thành Hi hơi dùng sức cắn ở giữa, toàn thân Hàng Tiểu Ý liền mềm nhũn, không có chút sức lực nào, tê liệt ngã vào lòng anh.

Thiệu Thành Hi ôm ngang cô lên đặt xuống giường, Hàng Tiểu Ý liền nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn ở bên cạnh sang che mắt, đôi chân trắng nõn cong lên như muốn che lại.

Thò tay tắt đèn đầu giường đi, trong phòng chỉ có ánh trăng mờ nhạt, thân thể cứng nhắc tuyệt đẹp trên giường làm cho ánh mắt anh càng thêm u ám.

Lấy áo mưa trên đầu giường mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn, mở ra, Hàng Tiểu Ý thẹn thùng quay đầu không nhìn anh.

Thân thể nóng rực nhẹ nhàng đè lên người cô, hai thân thể không mảnh vải cùng chạm vào nhau, da thịt kề sát da thịt, hòa với tiếng mưa rơi tí tách lộp bộp vô cùng quấn quít.

Thiệu Thành Hi như có như không cắn vành tai mềm mại của cô, bàn tay anh đè tay cô xuống, Hàng Tiểu Ý phát hiện động tác của anh, hơi dùng sức giãy ra, không muốn theo ý anh.

Thiệu Thành Hi nắm lấy tay cô không cho cô giãy giụa, ở bên tai cô thở hổn hển: “Tiểu Tiểu, lâu rồi không gặp, không chào hỏi sao?”

Chào hỏi, chào hỏi, chào hỏi...

Hàng Tiểu Ý hung hăng cắn vai anh một cái, Thiệu Thành Hi không nhịn được cười ra tiếng, nới lỏng tay cô.

Theo tiếng cười sung sướng, Thiệu Thành Hi động thân một cái, Hàng Tiểu Ý kêu lên, không nhịn được rên rỉ, hai tay dùng sức, móng tay cắm vào tấm lưng đầy mồ hôi của anh.  

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy nhiễu hai người đang chìm đắm trong vui thích, Hàng Tiểu Ý đẩy nhẹ người đang ôm nàng vận động ra: “Điện thoại, điện thoại…”

Môi Thiệu Thành Hi đang dạo chơi trước ngực cô, nói mơ hồ không rõ: “Lát nữa nghe…”

“Không được…” Hàng Tiểu ý đẩy đầu anh ra, thò tay lấy điện thoại trên đầu giường, hơi khó khăn nhìn sang: “Là anh hai…”

Thiệu Thành Hi vẫn tiếp tục vất vả cần cù cày cấy trên người cô, châm lửa khắp nơi, Hàng Tiểu Ý cảm thấy toàn thân run rẩy, vật đang chôn sâu trong cơ thể cô của anh ngày càng to lớn.

Một tay để trên vai anh, Hàng Tiểu Ý thở dốc quát lớn: “Thiệu Thành Hi, không cho anh di chuyển nữa.”

Thiệu Thành Hi hiếm khi nhụt chí, anh nằm trên người cô nghiến răng nghiến lợi: “Nghe điện thoại đi...”

Hàng Tiểu Ý nghe điện thoại, cố gắng đè nén âm thanh thở dốc: “Alo, anh hai…”

“Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi nói anh ta đi đón em tan làm, trời mưa lớn như vậy, sao em vẫn chưa về?”

Lúc này, Hàng Tiểu Ý mới nhớ mình quên không nói cho người nhà tối nay không về, quả nhiên “việc này” dễ dàng làm cho người ta mất hết lý trí.

Hàng Tiểu Ý nói với Hàng Vũ Hằng tối nay không về, Hàng Vũ Hằng nghe vậy thì đột nhiên âm điệu hơi thay đổi: “Tiểu Tiểu, Thiệu Thành Hi đang ở bên cạnh em phải không?”

Hàng Tiểu Ý thò tay nhéo người đang hôn nhẹ lên cổ mình một cái, khó khăn nói: “Vâng, ở bên cạnh.”

“Em đưa nó nghe, anh nói với nó mấy câu.”

Hàng Tiểu Ý lập tức ném củ khoai nóng bỏng tay này cho Thiệu Thành Hi, cô không chịu nổi nữa, cô sợ chỉ một giây sau cô sẽ bị lộ chân tướng.

Thiệu Thành Hi nhận điện thoại, đặt bên tai, tức giận: “Có chuyện gì, nói!”

Hàng Vũ Hằng nghe thấy thanh âm thở dốc của anh, cười rất vui sướng: “Thiệu Thành Hi, cậu bị tôi dọa cho mềm nhũn phải không?”

Thiệu Thành Hi cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Dù sao cũng dễ chịu hơn cậu, muốn mềm cũng không mềm được.” Nói xong liền tức giận ngắt cuộc gọi, tùy ý ném điện thoại lên trên giường.

Hàng Tiểu Ý nghi ngờ hỏi: “Cái gì mềm cơ?”

Thiệu Thành Hi nghiêng đầu hôn môi cô, hút mạnh một cái, không ngừng giày xéo môi cô, thân thể Hàng Tiểu Ý mềm nhũn, tê dại trước đó đã tiêu tan dần mà giờ đây lại một lần nữa như thủy triều dâng lên, làm cho người ta khó chịu vô cùng, rất nhanh liền quên mất chuyện vừa rồi.

Hàng Tiểu Ý không kiên nhẫn uốn éo thân thể, hai tay vòng qua cổ Thiệu Thành Hi, Thiệu Thành Hi vẫn chuyên tâm hôn môi cô, không có thêm động tác gì.

Cuối cùng Hàng Tiểu Ý không nhịn được nói khẽ: “Thành Hi, anh di chuyển đi, khó chịu quá…”

Ánh mắt chịu đựng của Thiệu Thành Hi lóe lên vui mừng vì đạt được mục đích, giọng đáng thương nói bên tai cô: “Không phải vừa nãy em nói không cho anh động sao?”

Rốt cuộc Hàng Tiểu Ý cũng biết người này gian xảo cỡ nào, không khỏi thở gấp: “Hoặc là di chuyển, hoặc là đi ra, anh chọn đi.”

Giọng của cô mềm nhũn như vô lực, trở thành lời tâm tình đẹp nhất trên đời, khiêu khích tất cả các dây thần kinh vì cô mà mất đi lý trí.

Thiệu Thành Hi chống hai tay bên hông cô, ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô dưới ánh đèn, mắt cô trong veo như nước suối, nước mắt lăn tăn, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm, cực kì xinh đẹp.

Người ở trên thân cô hơi cúi người, thân hình cường tráng dùng sức, bóng hai người chiếu lên tường trắng, như đang chiếu múa rối bóng, màn kịch hai người đang biểu diễn có lẽ chính là cách yêu nhau say đắm và trực tiếp nhất.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như đang kể chuyện, hoàn hảo che đi những tiếng thở dốc kia.

Đêm, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi xuống đất là một dư vị rất tuyệt vời.

*

Sáng ngày thứ hai, mưa đã tạnh, tuy rằng trời vẫn còn âm u, nhưng mây đen không còn nhiều như ngày hôm qua, còn có thể nhìn thấy sắc xanh lam của trời.

Hàng Tiểu Ý tỉnh dậy, ánh mắt có chút ngây ngốc, nhất thời không biết mình đang ở đâu, quả nhiên buông thả quá độ sẽ làm toàn thân đau nhức.

Người bên cạnh ôm cô đang ngủ say, Hàng Tiểu Ý nghiêng người, đầu gối lên cánh tay anh, lẳng lặng ngắm vẻ mặt anh lúc ngủ.

Hồi trước, cô rất thích ngắm dáng vẻ anh lúc ngủ, luôn cảm thấy lúc ngủ anh vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, là người cô có thể chạm vào, là người hoàn toàn thuộc về cô.

Không nhịn được lấy tay chạm vào mặt khiến vòng tay của cô cũng đụng nhẹ vào mặt anh, cảm giác hơi lạnh khiến anh nhíu mi, sau đó liền mở mắt ra.

Vừa tỉnh ngủ anh hơi ngốc, nhìn cô với vẻ mặt mơ màng, khàn giọng gọi: “Tiểu Tiểu…” Sau một giây liền ôm cô thật chặt, vùi đầu vào giữa cổ cô, thấp giọng gọi tên cô: “Tiểu Tiểu…” Thanh âm kia vô cùng yếu ớt, như mang theo tất cả uất ức.

“Cộc cộc cộc…” Tiếng gõ cửa và giọng nữ truyền đến: “Thưa ngài, tôi là nhân viên của khách sạn, là người ngày hôm qua nhận giặt quần áo của ngài và hẹn tám giờ sáng nay mang tới.”

Hàng Tiểu Ý rời khỏi lòng anh, mặc quần áo vào, đi ra mở cửa, trong lúc lơ đãng nhìn qua người đang nằm trên giường, anh vẫn nằm nghiêng như trước, đôi mắt nhắm lại, không cảm xúc.

Mở cửa phòng, nhân viên phục vụ đưa quần áo cho cô: “Quần áo của quý khách.”

Lúc này, phòng đối diện cũng mở cửa lấy quần áo, là một người đàn ông trung niên, bộ dáng rất hiền lành, nhìn thấy quần áo của Hàng Tiểu Ý, vẫn mỉm cười gật đầu.

Hàng Tiểu Ý cũng gật đầu với ông, tỏ vẻ lễ phép.

Hai người lấy quần áo đồng thời quay về phòng, đóng cửa lại.

Thiệu Thành Hi đã ngồi dậy, tựa vào đầu giường hút thuốc, vừa rồi không cẩn thận mà để lộ tâm trạng đã che giấu kĩ.

Nhìn ánh mắt cười như có như không của anh, Hàng Tiểu Ý hơi ngượng, thẹn quá hóa giận ném quần áo trên tay vào người anh, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, kéo rèm, che kín.

Hai người tắm rửa, rồi thay quần áo, lấy đồ rồi đi trả phòng, vừa mở cửa phòng, Hàng Tiểu Ý liền nhéo Thiệu Thành Hi một cái, Thiệu Thành Hi nghiêng người, cúi đầu nhìn cô: “Ừ, sao thế?”

Hàng Tiểu Ý bảo anh cúi đầu xuống, sau đó sửa lại cổ áo cho anh, thuận tay cài lại cúc áo thứ ba, mặc áo sơ mi cởi hai cúc đầu là được, mở cúc áo thứ ba làm gì, không sợ ai nhìn thấy sao?

Thiệu Thành Hi thấp giọng cười, cúi đầu hôn lên môi cô, Hàng Tiểu Ý rất nghe lời vòng tay lên cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Cửa phòng đối diện mở ra, gây nên tiếng động, Hàng Tiểu Ý liền đẩy Thiệu Thành Hi ra, Thiệu Thành Hi sửa lại mái tóc hơi rối của cô, quay người, đúng lúc đối diện với người đàn ông kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi