CUỘC HÔN NHÂN ẤM ÁP

Edit + Beta: Song Linh

“Anh, anh đã về rồi, lâu lắm rồi anh không thấy Nhị Đản, có muốn chơi đùa với nó chút không? Nhìn nó như vậy thôi nhưng nhớ anh muốn chết.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, sau đó một người chạy nhanh ra khỏi phòng, đó là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời có dáng người cao gầy, vừa nhìn thấy Hàng Tiểu Ý đôi mắt của chàng trai liền sáng rực lên: “Anh, đây là chị Tiểu Tiểu sao?”

Khuôn mặt Thiệu Thành Hi tối sầm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, giọng nói lạnh như băng: “Trình Nhất Đinh, nhốt con chó ngu ngốc của em lại cho anh.”

“Chị Tiểu Tiểu, đây là chó của em, tên của nó là Nhị Đản, chị có thích không?” Trình Nhất Đinh như không nghe được lời nói của Thiệu Thành Hi, cười tươi với Hàng Tiểu Ý, vừa cười trên mặt liền xuất hiện hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu.

Nhị Đản cũng rất phối hợp sủa “Gâu Gâu” hai tiếng với Hàng Tiểu Ý, Hàng Tiểu Ý vô cùng yêu thích, không nhịn được lấy tay xoa đầu Nhị Đản.

Gân xanh trên trán Thiệu Thành Hi co giật dữ dội, lui về sau mấy bước.

“Cậu là Trình Nhất Đinh?” Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn cậu, trước kia đã từng nghe Thiệu Thành Hi nói về em họ của anh, giờ nghĩ lại mới nhận ra cậu là con trai của dì Thiệu Thành Hi - chủ biên Phan.

“Dạ dạ, em là Trình Nhất Đinh, chị, chị biết em sao? Có phải anh của em đã nói về em không? Anh ấy nói như thế nào?” Đôi mắt Trình Nhất Đinh sáng long lanh.

“Ngu chết mất, ngu không nói nổi, trên đời không có ai ngu ngốc hơn nó…” Nghĩ đến những từ Thiệu Thành Hi hình dung cậu trước kia, Hàng Tiểu Ý cười gượng gạo: “Anh của cậu khen cậu vừa thông minh lại vừa đáng yêu, còn rất nhiều nữa...”

Trình Nhất Đinh cười đến mức hai mắt đều híp lại: “Thật sao? Chị, chị nhận nhầm anh của em rồi sao?”

Hàng Tiểu Ý: “...”

“Tiểu Tiểu tới rồi hả?” Mẹ Thiệu nghe được tiếng động, đi từ bên trong ra: “Thật sự Tiểu Tiểu đến rồi, nhanh, nhanh, mau lại đây.” Tiếp tục nói: “Nhất Đinh, cháu dắt Nhị Đản vào trong đi, đừng để nó doạ anh cháu sợ.”

Trình Nhất Đinh ngồi xổm xuống ôm đầu Nhị Đản, ngẩng đầu cười với Thiệu Thành Hi: “Anh, anh có muốn ôm Nhị Đản không?”

Môi mỏng của Thiệu Thành Hi khẽ mở: “Cút.”

Trình Nhất Đinh cười như nở hoa: “Chị Tiểu Tiểu, chúng ta vào thôi.”

Hàng Tiểu Ý được nhiệt tình đón tiếp, từ phòng bếp ba Thiệu đi ra ngoài thăm dò chào hỏi cùng cô, Hàng Tiểu Ý vội nói: “Con chào chú.”

“Mau ngồi đi, Tiểu Tiểu mau ngồi xuống, chú đang làm thức ăn ngon chiêu đãi con.”

“Chú, để con vào giúp chú.” Hàng Tiểu Ý đặt mấy thứ trong tay xuống, đi về phía phòng bếp.

Mẹ Thiệu vội kéo cô lại: “Không cần, không cần đâu, con ở ngoài chơi cùng Nhất Đinh và Nhị Đản, để cho chú của con nấu cơm, để dì đi bắc nồi nước nấu canh rồi ra nói chuyện với con.”

Mẹ Thiệu đẩy cô về phía sô pha, Trình Nhất Đinh cũng tới góp vui kéo cô ngồi xuống, mẹ Thiệu dặn dò Trình Nhất Đinh cẩn thận rồi mới yên tâm đi vào phòng bếp.

Trình Nhất Đinh ngồi đối diện với Hàng Tiểu Ý, rất phấn khích: “Chị, em nói chị nghe nè…”

“Gọi là chị dâu.” Thiệu Thành Hi ngồi sát bên cạnh Hàng Tiểu Ý, hung hăng lườm Nhị Đản đang nằm sấp  cạnh chân cậu, không thể nhịn được nữa.

“Chị Tiểu Tiểu, để em nói chị nghe…”

“Gọi là chị dâu.”

“Gâu gâu…”

“Chị, chị nghe này…”

“Chị dâu…”

“Gâu…”

“Chị…”

“Chị dâu…”

Đuôi mắt Hàng Tiểu Ý giật giật: “Thành Hi, anh còn anh trai sao? Cứ phải gọi em là chị dâu mới vừa lòng sao?”

Thiệu Thành Hi: “...”

“Gọi là chị nghe thân thiết hơn so với chị dâu, em nói đúng không, chị Tiểu Tiểu.” Trình Nhất Đinh cười, má lúm đồng tiền hiện ra rõ ràng.

“Đúng, về sau cậu cứ gọi chị là được rồi.” Hàng Tiểu Ý cũng cười lại.

Trình Nhất Đinh liền nhìn Thiệu Thành Hi đầy khiêu khích.

Đôi mắt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi liếc qua: “Trình Nhất Đinh, nếu không nhốt con chó ngu ngốc của em lại, đừng tránh anh không khách khí.”

Hàng Tiểu Ý vội vàng vẫy tay: “Tới đây, Nhị Đản, mau đến đây, cẩn thận có người thẹn quá hoá giận đấy.”

Thiệu Thành Hi: “...”

Nhị Đản giống như có thể hiểu được lời nói của Hàng Tiểu Ý, thật sự đứng lên vẫy đuôi đi tới, cọ đầu vào tay Hàng Tiểu Ý, gân xanh hai bên thái dương Thiệu Thành Hi giật giật, sau đó đứng lên tránh xa Hàng Tiểu Ý.

Trình Nhất Đinh vỗ mạnh xuống bàn: “Chị Tiểu Tiểu, chị thấy không, chỉ vì một con chó mà anh của em trốn xa chị đến vậy. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, không phải anh ấy sẽ…”

Thiệu Thành Hi ném mạnh cái gối, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Trình Nhất Đinh….”

Trình Nhất Đinh bắt được cái gối, lè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Chị Tiểu Tiểu, từ nhỏ em đã bị anh ấy bắt nạt, sau này nhất định chị phải đứng về phe em đấy.”

Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười ra tiếng.

Mẹ Thiệu đi ra từ phòng bếp, thấy Thiệu Thành Hi đứng ở đó, lại nhìn Nhị Đản đang đùa rất vui vẻ bên cạnh Hàng Tiểu Ý và Trình Nhất Đinh, xua tay với Thiệu Thành Hi: “Con mau đi giúp ba con nấu cơm đi, lớn như vậy rồi mà còn sợ chó, cũng quá mất mặt.”

Khoé miệng Thiệu Thành Hi giật giật, cuối cùng cũng đi vào phòng bếp.

Hàng Tiểu Ý vội vàng đứng lên: “Con cũng muốn giúp.”

Mẹ Thiệu lại ấn cô ngồi xuống: “Không, không cần, đợi đến sau này con thường xuyên đến đây, khi đã quen thuộc rồi, dì sẽ cho con giúp, hôm nay không cần, con ngồi đây nói chuyện với dì đã.”

Hàng Tiểu Ý hết cách đành phải ngồi xuống, mẹ Thiệu ngồi đối diện cô: “Lúc Thành Hi còn nhỏ, dì dẫn nó đi dạo phố, nó bị một con cún nhỏ đuổi theo, nên mới có tật xấu sợ chó như vậy, mà con cún kia cũng không lớn hơn con gà bình thường là bao, Tiểu Tiểu, con đừng ghét bỏ nó.” Mẹ Thiệu nói với vẻ mặt ghét bỏ không chịu nổi: “Ài, đúng rồi, nó còn sợ gà nữa, con nói một người đàn ông còn như thế…” Mẹ Thiệu lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thật sự Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười, đã sợ chó còn sợ gà, trước kia cô còn không biết, Thiệu Thành Hi cất giấu bí mật kĩ quá đấy.

Bây giờ nhớ lại, trước đây khi hai người đi dạo phố, lúc nhìn thấy mấy con cún nhỏ, Thiệu Thành Hi sẽ dắt cô cách xa chỗ đó, còn gắn lên người cái mỹ danh bảo vệ cô để cô không bị con cún kia doạ sợ, nhưng sau khi Hàng Tiểu Ý nói chính mình rất thích mấy con cún nhỏ, Thiệu Thành Hi vẫn cố chấp ‘bảo vệ’ cô, hoá ra là do anh sợ chó.

“Chị Tiểu Tiểu, chị không biết anh của em rất hư hỏng, từ khi còn nhỏ đã bắt đầu bắt nạt em, vì vậy, ha ha…” Vẻ mặt Trình Nhất Đinh rất đắc ý: “Em mới nuôi Nhị Đản, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

“... Chuyện đó, có thể áp chế được anh của cậu sao?” Hàng Tiểu Ý tỏ vẻ rất nghi ngờ.

Trình Nhất Đinh liền xụ mặt: “Tuy rằng, kết quả không đạt được kỳ vọng của em, nhưng mà, không phải bây giờ có chị rồi sao? Vậy mà chị hàng phục được anh của em, em nghĩ chỉ cần nịnh bợ chị cho tốt, cuộc đời em sẽ có hi vọng.”

Hàng Tiểu Ý: “...”

Tuy những lời này không xấu, chẳng qua đánh đồng với Nhị Đản, không hiểu sao lại cảm thấy hoảng hốt.

“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, mau đến ăn cơm. Tiểu Tiểu, mau đến đây nếm thử tay nghề của chú.” Ba Thiệu vừa bưng chén đĩa từ trong phòng bếp ra vừa mời mọi người.

Hàng Tiểu Ý vội rửa sạch tay rồi đi phụ giúp dọn đồ ăn, mẹ Thiệu thấy cô đang hồi hộp, lần này cũng không ngăn cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Trong phòng bếp Hàng Tiểu Ý ‘vô tình gặp được’ Thiệu Thành Hi đang mở máy hút khói thuốc.

Thiệu Thành Hi dùng ánh mắt ai oán nhìn cô.

Lòng Hàng Tiểu Ý chớp mắt đã mềm một mảnh, sờ mặt anh: “Ngoan, em sẽ không cười anh lớn rồi còn sợ gà sợ chó đâu.” Tuy miệng nói ra như vậy, nhưng khoé miệng không nhịn được cong lên đã bán rẻ cô rồi.

Thiệu Thành Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức ôm chầm lấy cô rồi hung hăng hôn.

Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, đây là nhà anh đó, còn là phòng bếp, vội vàng đẩy anh ra.

Đúng lúc ba Thiệu vừa bước một chân vào phòng bếp, thấy vậy liền che mắt mình lại rồi lúng túng ho: “Cái gì vậy, ba không thấy cái gì cả, hai đứa định tiếp tục hay ăn cơm trước?”

Đời người vốn dĩ đã đau khổ, Hàng Tiểu Ý muốn giải thích cũng không được, dù sao nói nhiều cũng vô ích.

Nhị Đản đi đằng sau ba Thiệu ngẩng đầu sủa vài tiếng với Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý cảm động sắp khóc rồi, mọi người nhìn đi, Nhị Đản cũng biết giúp cô trừng trị tên đầu sỏ gây rối.

Người một nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, ngoại trừ Thiệu Thành Hi thỉnh thoảng lạnh lùng liếc sang Nhị Đản đang ngồi xổm bên cạnh Trình Nhất Đinh, bữa cơm này rất vui vẻ, ba Thiệu nấu ăn rất ngon, làm Hàng Tiểu Ý muốn dừng ăn cũng không được, nhưng vì lưu lại ấn tượng tốt cho ba mẹ Thiệu, Hàng Tiểu Ý ăn rất thục nữ, chỉ no bụng tám phần.

Thiệu Thành Hi lặng lẽ nghiêng đầu châm chọc: “Hàng Tiểu Ý, đôi mắt long lanh đó của em đã bán đứng em từ lâu rồi, thật ra em nghĩ đi, trước mắt ba mẹ anh em vẫn còn hình tượng sao? Vì vậy không cần phải giả bộ đâu, bộc lộ bản chất thật đi, đừng bạc đãi dạ dày của bản thân.”

Hàng Tiểu Ý nhớ lại chuyện lúc trước thuê phòng ở khách sạn, chuyện hôn nhau trên đường lớn, chuyện xấu hổ vừa diễn ra trong phòng bếp, cảm thấy Thiệu Thành Hi nói rất đúng, vì vậy quyết định áp dụng phương pháp anh vừa mới nói, ăn no đến chết thôi.

Ba Thiệu nhìn cô gái này cho ông mặt mũi như vậy, cười đến miệng không khép lại được, không ngừng gắp rau cho cô: “Nào, Tiểu Tiểu, ăn nhiều một chút, nếu con thích ăn, lần sau đến đây chú lại làm cho con ăn nữa.”

Hàng Tiểu Ý vội vàng gật đầu: “Cảm ơn chú ạ.”

Thiệu Thành Hi không nhịn được sờ đầu cô: ”Không biết đây gọi là thông minh hay ngốc nghếch nữa.”

Bàn tay Hàng Tiểu Ý đã hạ xuống nhéo bắp đùi của anh, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười trầm thấp sung sướng của Thiệu Thành Hi.

Trình Nhất Đinh sờ đầu Nhị Đản, buồn bã nói: “Đản Đản, đó có gọi là ngược đãi hay không?”

Ăn cơm tối xong, Trình Nhất Đinh bị Thiệu Thành Hi ép đi rửa bát, mẹ Thiệu thì gọt hoa quả, người một nhà ngồi trên ghế sa lon vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Mẹ Thiệu đưa một chiếc hộp hình vuông cho Hàng Tiểu Ý: “Tiểu Tiểu, đây là quà gặp mặt của chú và dì.”

“Không cần, không cần đâu ạ, dì, dì khách sáo quá rồi.” Hàng Tiểu Ý vội vàng xua tay.

Mẹ Thiệu nhét cái hộp vào tay cô: “Mau cất kỹ, đây là quy định của nhà dì, con là cô gái duy nhất Thành Hi mang về nhà, bây giờ dì chỉ hận không thể cho con những thứ tốt nhất.”

Hàng Tiểu Ý xấu hổ cười.

Hàng Tiểu Ý mở cái hộp hình vuông đó ra, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng vàng, không phải là loại vòng vàng vừa thô vừa nặng, kiểu dáng rất mới lạ, phía trên còn được đính một viên trân châu tròn tròn, nhìn rất đẹp.

“Tiểu Tiểu, con đừng chê nó tầm thường, dì biết cô gái nhỏ các con không thích vàng, dì định mua cái khác nhưng không biết con thích gì, con cứ coi chiếc vòng tay này đảm bảo giá trị tiền mặt của nó là được rồi.”

“Sao có thể ạ, cảm ơn dì, con rất thích.” Hàng Tiểu Ý nói xong, liền đeo vòng tay vào.

Mẹ Thiệu thấy Hàng Tiểu Ý thật sự thích, cực kì thoả mãn, khoé mắt cũng mang theo vui vẻ.

Thiệu Thành Hi ngồi tựa vào ghế sa lon, một tay để trên bả vai Hàng Tiểu Ý: “Mẹ, mẹ chồng bắt nạt con dâu nhỏ, mẹ xem bản thân bây giờ, không thích hợp đó.”

Mẹ Thiệu lườm anh, lại thấy Hàng Tiểu Ý đeo vòng bằng một tay không tiện, tức giận: “Con ngồi đó, còn không mau giúp Tiểu Tiểu đeo vòng tay vào.”

Thiệu Thành Hi không thèm nhúc nhích, nhìn thoáng qua Hàng Tiểu Ý, miễn cưỡng nói: “Mẹ, đây là lúc chúng ta xem xét địa vị trong gia đình, con đường đường là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể phục vụ cô ấy được.”

Mẹ Thiệu không nhịn được nữa, nhìn khắp nơi: ” “Nhị Đản, Nhị Đản đâu rồi?”

Hàng Tiểu Ý không nhịn được bật cười.

Thiệu Thành Hi ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng lên vươn tay muốn lấy chiếc vòng trong tay Hàng Tiểu Ý, theo bản năng cô liền né tránh anh, Thiệu Thành Hi kỳ quái nhìn cô: “Sao vậy?”

Hàng Tiểu Ý cười: “Làm anh Thiệu đây phiền phức thì không tốt lắm.” Sau vài giây, vòng tay đã được đeo vào, Hàng Tiểu Ý đắc chí vẫy tay với anh, sau đó liền giấu tay mình ở sau lưng.

Thiệu Thành Hi vươn tay nhéo mặt của cô: “Xem khuôn mặt nhỏ nhắn này đắc chí chưa kìa.”

“Ồ, Nhị Đản, mày ngậm trong mồm cái gì vậy?” Mẹ Thiệu nghi ngờ lên tiếng.

Thiệu Thành Hi cùng Hàng Tiểu Ý nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Nhị Đản ngậm một quyển sổ màu đỏ chạy từ trong phòng ngủ ra, chạy đến cọ đầu vào chân mẹ Thiệu, giống như tranh công bỏ thứ đó vào trong tay bà.

Hàng Tiểu Ý nheo mắt, nhìn về phía Thiệu Thành Hi, còn chưa kịp nói gì, mẹ Thiệu đã nghi ngờ lên tiếng: “Giấy đăng kí kết hôn? Ai kết hôn vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi