CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Trong đêm tối tĩnh mịch, Ánh Trăng Hiểu hết chiều qua những song sắt của ô cửa sổ. Một người đàn ông với thân hình nhơ nhác, gương mặt tiều tụy ngồi co ro trong một góc tối. Nước mắt của anh lăn dài trên gương mặt điển trai, cơ thể cứ rung lên từng hồi. Những âm thanh yếu đuối Cứ bực bạch vang lên trong màn đêm tĩnh lặng:

" Uyển Nhi, quả thật bây giờ anh mới nhận thấy: Có những thời điểm,có những người, có những tình yêu, giống như loài hoa quỳnh chỉ nở trong thời gian ngắn ngủi. Giá như ngày đó anh không cứu em thì có lẽ anh sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh đến tư cách làm bạn em cũng không có như bây giờ. Đôi Khi có những thứ ta thà không biết còn hơn. Ha! mẹ anh nói đúng đôi khi ngốc cũng có phúc của ngốc! Bây giờ anh chỉ có thể chúc em hạnh phúc!"

***Một vài năm về trước.

Tại thủ đô của nước M sầm uất. Một cô gái trên người bộ quần áo đồng phục của một trường đại học lớn có tiếng. Gương mặt cô vô cùng xinh đẹp nhưng lại mang một sự sắc sảo, lạnh lùng và trưởng thành. Trên tay cô đang cầm đôi giày cao gót. Đôi chân trần đang cố rượt đuổi theo tên cướp lấy mất đi chiếc túi xách đắt tiền của mình. Cô vừa hết sức đuổi theo vừa la to:

" Cướp! Bắt cướp!"

Lục Kình Phong lúc đó ngồi trong chiếc Maybach màu đen sang trọng được đỗ gần đấy, nhìn bóng hình một cô gái nhỏ bé đang cố gắng đuổi theo một tên cướp nên anh bỏ ngay chiếc điện thoại xuống mặt cho tiếng chửi rủa vẫn cứ tiếp tục phát ra từ đầu dây bên kia của điện thoại. Hôm nay, anh quyết định sẽ làm "người tốt" vậy. Lục Kình Phong bước ra khỏi xe nhưng anh không gấp mà vẫn cứ nhàn nhã đứng tựa người ở đầu chiếc xe theo dõi cảnh "mèo bắt chuột". Đến khi tên cướp đã chạy gần đến chỗ anh rồi nhưng lúc này đồng thời có một chiếc xe tải nào lao nhanh tới về phía cô gái ấy. Lục Kình Phong mặt biến sắc không suy nghĩ gì nữa ra liền nhanh chân chạy tới phía tên trộm một cú đá hạ gục luôn hắn rồi linh hoạt nắm lấy tay cô gái kéo mạnh ôm trọn cô vào lòng mình. Chiếc xe tải nhưng không đạt được mục đích là nhìn qua chỗ 2 người rồi mất hút Trong dòng xe cộ tấp nập. Lúc này cô gái ấy đang nằm trọn trong lòng của Lục Kình Phong, Hai người bốn mắt nhìn nhau không gian xung quanh như ngưng đọng nhường lại thế giới riêng cho 2 người. Hai người cứ duy trì tư thế như vậy đến tầm một phút, chỉ đến khi tiếng còi xe dục tin hỏi cả hai người mới buông nhau ra. Lục Kình Phong hắng giọng lên tiếng xoa tan bầu không khí ngượng ngùng:

"Ừm....cô tên là gì vậy? "

Cô gái ngây ngô nhìn Lục Kình Phong, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt điển trai của người đàn ông trước mặt lắp ba lắp bắp trả lời:

"À...Ừ.....Tôi tên Bạch Uyển Nhi!"

"Bạch Uyển Nhi? "

Lục Kình Phong nở nụ cười trào phúng nhìn Uyển Nhi với ánh mắt lạ lùng. Uyển Nhi không nhận ra ánh mắt kì lạ của anh Mà vẫn còn ngây thơ ngắm nhìn. Rồi Uyển Nhi cứng nhắc giơ tay lên nhìn đồng hồ. Cô bỗng giật mình, hoàn toàn thoát khỏi sự mê của sắc đẹp bởi vì cô nhận ra: Cô đã muộn giờ rồi! Uyển Nhi nhanh chóng nói lời tạm biệt với Lục Kình Phong:

"Thôi, cũng cảm ơn anh về việc hôm nay đã giúp đỡ tôi. Bây giờ tôi muộn giờ rồi, nếu có duyên gặp lại tôi sẽ trả ơn cho anh."

Uyển Nhi nhanh chóng chạy đi. Đằng sau lục bình phong nhìn Uyển Nhi rời khỏi mà nhếch môi cười đầy ý tứ sâu xa. Sau lần đó Lục Kình Phong về điều tra thân thế của Uyển Nhi. Vì anh đã phát hiện anh đã phải lòng cô nàng này rồi. Anh luôn cố gắng tìm "cơ hội tình cờ" để tiếp cận cô nhưng mỗi lần muốn tiếp cận cô thì lại luôn bị cô lảng tránh. Ánh mắt cô nhìn anh như một người xa cách anh cảm thấy tổn thương vô cùng, lúc nào cũng đi theo sau cô nhìn cô vui vẻ cười đùa với mọi người, nhìn cô với những người bạn bạn đi chơi sau khi tan tầm lòng anh vừa nhói đau vừa hạnh phúc. Có lẽ cô đã quên anh rồi. Anh luôn tự an ủi bản thân rằng yêu một người dù ở phía sau nhưng thấy họ bình yên, hạnh phúc cũng là đủ rồi. Nhưng sau đó, khi biết cô đã trở về nước, tính chiếm hữu trong anh đột ngột tăng cao. Đánh mất cô rồi anh mới nhận ra cuộc sống của anh không thể nào sống thiếu cô! Anh ở lại học dốt những năm du học cuối cùng của ngành y học mà anh luôn

mơ ước. Sau khi du học xong anh trở về nước. Anh cứ ngỡ rằng thằng anh sẽ có thể theo đuổi lại được cô nhưng thứ anh nhận được là gì? Lại là tin tức cô đã tìm được người đàn ông mà cô yêu. Nhưng nhân duyên lại cho anh gặp lại cô một lần nữa cứu cô khỏi những nguy hiểm. Nhưng bây giờ giờ cô lại không hề nhớ ra anh. Khi tỉnh lại cô nhìn anh với ánh mắt xa lạ, cảm ơn anh một cách khách sáo. Dẫu biết rằng người đàn ông cô yêu đã làm tổn thương mình sâu sắc nhưng cô vẫn một mực trở về bên hắn. Bạch Uyển Nhi! Cô ấy Vốn Dĩ Chẳng Thể Thuộc Về Anh cho dù nó là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Ngay từ khi bắt đầu nó đã kết thúc luôn rồi, tình cảm này vốn không có kết quả. Cô lại một lần nữa rời khỏi anh.

"Kéttttt"

Tiếng cửa sắt vang lên thật trói tay nhưng cũng đã giúp Lục Kình Phong trở về thực tại. Ánh Sáng của đèn pin bỗng chiếu rọi thẳng vào mặt anh. Lục Kình Phong nhíu mày, nhắm chặt mắt lại trước sự xâm nhập đột ngột của ánh sáng. Ánh sáng tiến tới với anh ngày một gần, ánh mắt anh cũng dần dần thích nghi được với ánh sáng. Lục Kình Phong từ từ mở mắt ra. Khi nhìn thấy gương mặt đằng sau ánh sáng của chiếc đèn pin, Lục Kình Phong sững người. Đó chẳng phải là cô sinh viên ở Học viện Cảnh Sát một chiêu hạ gục anh và nằng nặc đòi đưa anh tới đồn cảnh sát vì nghi ngờ anh có hành động muốn cưỡng dâm một cô bé gái sao? Hôm đó anh phải mất một buổi chiều để giải thích với cô. Là cô! Thật sự là cô! Anh còn chưa tính sổ với cô nữa cơ mà, ông trời thật có mắt khi cho anh một lần nữa gặp lại cô để trả lại mối duyên oan gia ngõ hẹp này! Nữ cảnh sát không hề nhận thấy gương mặt của Lục Kình Phong có chút biến sắc và hình như cũng chẳng nhận ra anh. Giọng nói lạnh lùng rời xa cách của cô vang lên:

"Lục Kình Phong? 4337? Đi theo tôi đến phòng thẩm vấn!"

Rồi cô cũng quay lưng bỏ đi. Lục Kình Phong như có sức mạnh mà vội vàng đứng dậy. Dáng vẻ tràn đầy sức sống chứ không phải bộ dạng bi thương như lúc nãy nữa. Hình như anh lại muốn ở mãi trong tù rồi vì ở đây có thứ thật thú vị!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi